Chồng rên rỉ gọi tên người cũ khi ‘ân ái’
Rất nhiều đêm nay, khi tôi cố gắng “chiều” anh, để làm anh thấy được hung phấn nhưng anh đều khước từ, hoặc đôi khí cố tình tỏ ra &’vui vẻ’ để lừa dối tôi.
Tôi hất mạnh chồng ra, bước xuống khỏi giường, không quên quấn chăn vào người và ra phòng khách ngủ. Tôi chưa bao giờ thấy mình bị xúc phạm đến thế. Vì sao, đã làm vợ chồng với nhau được 2 năm nay rồi, anh vẫn không quên được người đàn bà đó. Chả lẽ, tất cả những gì tôi làm cho anh giờ vẫn là con số không tròn trĩnh?
Tôi biết, mình là kẻ đến sau. Tôi thú nhận mình đã cố gắng níu kéo anh về phía mình khi anh đang có người yêu. Nhưng tôi có quyền được yêu, được thương, được nhớ bất kì người đàn ông nào tôi có cảm xúc. Chẳng ai có thể cấm đoán tôi điều đó. Tôi có quyền được tán tỉnh anh dù biết rằng anh đã có người con gái khác. Nhưng đó chỉ là người yêu, đâu phải vợ anh nên tôi có lỗi gì?
Khi anh chia tay người ta để đến với tôi, tôi đã mừng rơi nước mắt. Tôi là kẻ chiến thắng trong hạnh phúc. Lúc ấy, tôi thấy anh hoàn toàn bị tôi chinh phục dù rằng đôi khi anh nói với tôi là có cảm giác tội lỗi với người con gái kia. Anh nói đã “qua lại” với người ta nhưng bây giờ lại vì yêu tôi mà phản bội, anh thấy có lỗi. Tôi vì yêu anh nên chấp nhận sự thật, chấp nhận tất cả quá khứ của anh vì tôi biết, cuối cùng anh đã chọn tôi.
Thời gian đã trôi qua, tôi tưởng anh đã quên người con gái đó nhưng tôi đã lầm.
(ảnh minh họa)
Tôi không thấy mình là kẻ chen ngang bởi với tôi, hạnh phúc là đấu tranh, huống gì anh với cô ấy chỉ là người yêu. Sau khi chúng tôi cưới nhau, người con gái ấy cũng vì ôm hận mà đi lấy chồng. Nhưng cuộc sống của chúng tôi hoàn toàn trái ngược nhau. Tôi khang trang còn cô gái ấy có phần khó khăn. Vì thế, nhiều lần anh tỏ ra thương hại và có ý muốn nói với tôi cho cơ hội gặp cô gái ấy để nói hết ngọn ngành, như vậy anh mới yên tâm được.
Vì tôn trọng chuyện riêng tư của anh nên tôi đồng ý cho anh gặp người cũ. Anh thấy thương cô ấy, tôi hiểu. Bản thân tôi cũng thấy có chút áy náy vì cô ấy đã vì anh mà nông nổi lấy chồng.
Video đang HOT
Nhưng tôi nhất quyết chỉ cho anh gặp cô ta một lần, không có lần hai vì tôi sợ, biết đâu cô ta sẽ dụ dỗ anh. Các cụ nói không có mấy khi sai: “tình cũ không rủ cũng đến”.
Thời gian đã trôi qua, tôi tưởng anh đã quên người con gái đó nhưng tôi đã lầm. Nhìn người ta sống khó khăn, cảm giác tội lỗi trong anh lại tăng gấp bội. Trong đêm, tôi thường nghe anh thở dài. Những lúc ấy tôi giả như không biết để anh thoải mái thể hiện cảm xúc. Có lúc tôi thấy anh ngồi hút thuốc, tựa cửa, ngẩn người ra như đang nghĩ về điều gì đó hết sức phiền muộn. Có lẽ, anh cảm thấy mình đã quá ích kỉ chăng? Tôi bắt đầu thấy bất an.
Trong mắt anh, vợ con trở nên mờ nhạt. (ảnh minh họa)
Tôi không phải là người ích kỉ nên cũng cố gắng giúp đỡ người con gái của anh. Tôi có gặp cô ta và nói, nếu muốn giúp gì hoặc có khó khăn quá cứ nói tôi và coi tôi như chị em. Cô ấy cũng thoải mái, không còn khó chịu với tôi như ngày xưa nữa. Dường như, cuộc sống đã rèn cho con người ta tính kiên nhẫn và chịu đựng nên cô ấy thay đổi rất nhiều. Chúng tôi nói chuyện thoải mái và hoàn toàn cảm thông cho hoàn cảnh của nhau.
Anh thơ thẩn một thời gian dài, ít quan tâm tới tôi hơn. Nhiều lúc, tôi thấy anh giống như người mất hồn, tôi nói gì, hỏi gì cũng không nghe. Tôi cố gắng động viên anh, thường xuyên tạo thú vui, nấu ăn cho anh để anh cảm nhận được mái ấm gia đình, cảm nhận được tôi là người vợ thực sự yêu thương anh.
Nhưng dường như mọi thứ với anh thật khó khăn. Trong mắt anh, vợ con trở nên mờ nhạt. Tôi không hiểu, anh vì thương người ta, thấy tội lỗi với cô ấy, hay anh không còn yêu tôi mà đã thật vẫn còn thương nhớ họ.
Con người không thể sống mãi với quá khứ. Nếu biết không có kết quả gì, chi bằng hãy quên đi, hãy đối diện với thực tại và cố gắng vun đắp cái mình đang có. (ảnh minh họa)
Rất nhiều đêm nay, khi tôi cố gắng “chiều” anh, để làm anh thấy được hung phấn nhưng anh đều khước từ, hoặc đôi khí cố tình tỏ ra &’vui vẻ’ để lừa dối tôi. Tôi cũng cố gắng làm anh vui, khiến anh thành đàn ông mạnh mẽ. Nhưng lần này, tôi không thể chịu được, sức chịu đựng của tôi cũng chỉ có giới hạn. Trong lúc đang “yêu” vợ, anh đã vô tình gọi tên người đàn bà đó. Tôi còn gì để nói nữa đây. Còn gì để phải giải thích nữa khi anh đã hoàn toàn để tâm trí về người đó. Những ngày này, tôi luôn sống trong cảm giác khó chịu, bức bối và thậm chí không muốn thân cận anh. Nhưng tôi càng giãn ra thì dường như anh càng hiểu được tội lỗi mà mình đang làm. Anh đã khiến cả hai người phụ nữ cùng đau khổ, giờ đây, khi mỗi người đã có thế giới riêng, anh định sẽ làm gì, sẽ thế này mãi sao?!
“Con người không thể sống mãi với quá khứ. Nếu biết không có kết quả gì, chi bằng hãy quên đi, hãy đối diện với thực tại và cố gắng vun đắp cái mình đang có, trân trọng những hạnh phúc ở xung quanh mình. Khi đã mất đi rồi mới thật sự hiểu được đâu là điều quan trọng”. Tôi luôn nói với anh như thế và hi vọng anh hiểu điều tôi ám chỉ. Tôi chỉ sợ, hạnh phúc đổ vỡ, sợ anh sa ngã, sợ anh quên tôi, sợ anh lầm lỡ rồi sẽ làm tan nát tất cả và con tôi sẽ khổ.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi anh, tình yêu không biết gọi tên!
Nếu tình yêu đã hết hay chưa khi nào tồn tại thì xin anh hãy dành cho em sự tôn trọng, em xin anh chỉ có vậy nhưng anh đã không làm được...
Anh đã phũ phàng chà đạp lên tình yêu mà em dành cho anh thật nhiều và không chút gì là hổ thẹn với bản thân. Em trao cho anh tất cả tình yêu và thể xác của mình khi anh chỉ xem em là bạn, em biết điều đó nhưng khi em hỏi thì anh lại phũ phàng thừa nhận "anh không yêu em và chỉ xem em là bạn". Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Anh nói anh là một người lạnh lùng, ít nói và em cũng nhận thấy điều đó nhưng không có nghĩa là sau hơn một năm mình quen nhau anh vẫn như vậy khi anh đã nói tiếng yêu em dù là miễn cưỡng.
Những lúc bên anh em thấy mình như là một con ngốc, không dám nói điều gì vì sợ anh sẽ xa em, sẽ sẵn sàng từ bỏ em bất cứ lúc nào. Những lần vui vẻ thật ít ỏi nhưng đau thì thật nhiều, chỉ riêng em biết vì anh chẳng quan tâm em nghĩ gì. Những lần anh đến với em là những lần em thuộc về anh và em lại khóc sau đó, tình mình chỉ có thế thôi sao hở anh. Anh không một lần cho em câu nói: "Anh yêu em" từ tận đáy sâu trong tim anh, chưa một lần ngọt ngào với em, không một món quà... thậm chí một bông hồng tặng em. Em phải nghĩ như thế nào đây, dù mình đã chia tay nhau đúng 2 tháng 23 ngày. Tại sao em vẫn không nguôi nghĩ về anh, ngày càng nhiều và càng cảm thấy hận anh? Tại sao, em vẫn không thể hiểu nổi?
Anh nói anh yêu em nhưng em vẫn chỉ là người xa lạ trong đời anh, mặc dù em và anh có cách xa bao nhiêu đâu, chỉ vài bước chân. Mình yêu nhau nhưng em có cảm giác như là người tình của anh, không hơn không kém... đau lắm anh à! Có ai là người yêu như em không anh? Em muốn hiểu về anh nhiều hơn nhưng anh lại như có khoảng cách thật xa với em. Em là người yêu mà không biết gì về anh, anh không chia sẻ với em bất cứ điều gì. Anh mang điều đó cho một người mà anh nói xem như là một đứa em gái, bạn gái của người bạn cùng phòng với anh, ngay cả khi anh muốn mua tặng cho gia đinh vài món quà cũng chính người đó và anh đi chọn quà chứ không phải là em, và khi em cố gắng, cố gắng thì anh cho rằng em đang kiểm soát anh. Anh nói không muốn em chen vào đời tư của anh, anh nói "anh tôn trọng em thì em cũng phải tôn trọng anh". Nhưng anh có hiểu không đó không phải tôn trọng mà anh đang chà đạp lên tình cảm của em. Sao em có thể kiểm soát anh được khi cả nickname của anh em cũng không được biết trong khi người ta thì có tất cả những điều đơn giản đó, sao có thể khi em đã làm theo lời anh, em chưa bao giờ xem điện thoại của anh kia mà. Anh đi đâu với ai có bao giờ anh nói thật với em chưa? Sao anh lại phũ phàng với em như vậy hả anh, em đâu có lỗi gì khi yêu anh.
Thời gian yêu nhau em nhận được gì từ anh, những lúc giận nhau dù đó không phải là lỗi của em nhưng em lại là người chủ động liên lạc vì thế nào anh cũng nói: "Hết giận mình nói chuyện". Và khi em hỏi thì anh lại nói: "Nếu em không liên lạc cho anh thì cả tháng anh mới liên lạc lại với em" nhưng sao em chịu được khi chỉ vài bước là em đã gặp anh vì em luôn nhớ và yêu anh, nhiều lắm. Tại sao không một lần nào anh nghĩ cho em, cho một người luôn yêu và quan tâm anh? Anh cũng đã nói là anh sẽ không tìn được người nào quan tâm và yêu anh nhiều như em đã từng mà, thế tại sao anh lại không yêu em?
Em vẫn tự hỏi đến bao giờ em quên được anh, không yêu không hận... (Ảnh minh họa)
Em và anh đã sai ngay từ đầu nên đã 2 lần chia tay và lần chia tay này có lẽ là mãi mãi anh nhỉ. Anh có biết không em đau đớn lắm, gần 3 tháng trôi qua mà đêm nào nước mắt cũng đồng hành với giấc ngủ, em đau đớn vật vã giấu đi những gì em chịu đựng, anh nào biết. Mỗi lần chờ đợi giấc ngủ là mỗi lần hình ảnh anh hiện về, những lời nói đã làm em đau và có thể sẽ không bao giờ hết hận anh. Anh cho em được gì, có chăng là những khoảnh khắc vội vã, trống vắng nơi căn phòng trọ. Còn những ngày lễ anh lại đi du lịch cùng bàn bè, có để ý gì đến em không, sao anh không dành cho em dù chỉ là một ngày trong những ngày nghỉ của anh, nhìn anh vui vẻ chuẩn bị mà em rất đau. Em đau nhưng hình như sự chịu đựng đã làm em ngày càng lặng lẽ, em không nói cho anh biết em đang nghĩ gì.
Em hận anh tại sao lại đối xử tàn nhẫn với em. Em yêu anh, thấu hiểu cho anh, những lúc anh bận cho những kỳ thi em lẳng lặng tạo niềm vui và động viên anh hãy cố lên và luôn cho anh thời gian. Nhưng anh đã như thế nào, anh đã giận dữ khi lần đầu em cầm điện thoại anh và xem. Bất ngờ là em lại biết được anh lại nói chuyện ngọt ngào với 1 cô gái anh mới gặp lần đầu trong chuyến về Bến Tre, cũng là quê em. Khi em hỏi anh lại nói "Anh không muốn làm mất lòng người khác". Đúng, anh không bao giờ dành cho em vị trí quan trọng, gia đình, bạn bè, học hành của anh, thậm chí em không bằng người con gái anh gặp lần đầu và anh thừa nhận cô ta thích anh. Em đau lắm!
Anh biết không điều đau đớn nhất là em lại chia tay anh vì không thể chịu đựng được sự thiếu tôn trọng và sự thờ ơ, giả dối của anh rồi em lại tự hạ tháp bản thân mình khi một lần nữa níu kéo nhưng giọt nước đã tràn ly... Và cũng chính lúc này em biết mình có thai với anh, em nói cho anh biết trong sự tuyệt vọng. Em ném tờ giấy xét nghiệm cho anh, "tình yêu đã hết thì hãy để cho anh tôn trọng em", đó là lời anh nói. Em đã làm gì mà anh lại như vậy. Và em lại một mình chịu thêm nỗi đau mất đi tất cả, anh, con và lòng tin... đã gần 3 tháng.
Đúng, em vẫn yêu anh nhiều lắm và cũng hận anh thật nhiều. Em tự hỏi tại sao lại còn cho em nỗi đau càng lớn khi mình đã chia tay, sao lại phải bắt em gặp anh, sao lại như hai người chưa từng quen biết. Mỗi lần gặp anh là mỗi lần trái tim em lại bị xát muối, khi anh gần đó mà cố kìm nén để không cho anh thấy em mềm yếu. Em muốn cho anh thấy em đã quên anh như em đã nói, nhưng thật khó cho em, anh có biết không?! Tại sao khi đã không còn thuộc về nhau anh vẫn cứ hành hạ em, dù vô tình hay cố ý! Em tự hỏi có phải ông trời không cho em 1 lần cố gắng sau một lần dại dột tìm đến cái chết không, sao vẫn cứ thử sức chịu đựng của em. Em đâu có lỗi gì với anh, với tình yêu chân thành của đứa con gái xem anh là chồng của em, người em trao đi tất cả. Em vẫn tự hỏi đến bao giờ em quên được anh, không yêu không hận... và em không biết kết thúc là gì khi trong em còn bao nhiêu dằn vặt và câu hỏi dành cho anh, không phải bây giờ. Đến khi đó em sẽ lại hỏi anh "Có phải anh đã từng yêu em" và sẽ tha thứ cho anh tất cả cũng là tìm cho em sự bình yên...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh và mối tình đầu Người ta nói rằng trong cuộc đời này chẳng có gì rõ ràng và đau đớn hơn là cảm giác của mối tình đầu tan vỡ. Nhưng không hiểu sao em không có một chút cảm giác nào. Trống rỗng, vô hồn. Vẫn nói cười , vẫn nói rằng mình không sao. Nhưng trái tim vẫn đau đớn. mặc dù em là người...