Chồng quỳ gối xin lỗi, thú nhận sự thật đau đớn
Trước mặt con cái, bố mẹ chồng, tôi vẫn cười nói, vui vẻ như chưa hề bị ai đó “đâm” vào tim. Nhưng với chồng, đến ngồi cùng mâm cơm, ngủ cùng giường, tôi cũng không muốn nhìn mặt anh…
Ảnh minh họa
Tôi đang đau đớn quá! Vậy là hạnh phúc gia đình tôi 8 năm qua, nó đã kết thúc vào cái ngày mà chồng tôi thú nhận chuyện không thể tưởng tượng được: Anh ấy đã ngoại tình! Đã ba tháng, kể từ buổi tối hôm ấy, dù chưa ra tòa, nhưng với tôi, chúng tôi đã thành hai kẻ xa lạ.
Tôi chưa từng chia sẻ chuyện này với bất kỳ ai và cũng định không bao giờ nói ra, nhưng hiện lòng tôi đang chồng chất u uất, tôi muốn tâm sự, muốn giãi bày với ai đó.
Vợ chồng tôi lấy nhau được 8 năm, 2 tháng, 9 ngày và có hai đứa con ngoan ngoãn, học giỏi. Gia đình tôi là niềm mơ ước của không ít người. Chồng tôi tuy ngoại hình có vẻ cục cằn nhưng lại rất tâm lý, chiều vợ, thương con. Sau giờ làm việc ở cơ quan, không như những người đàn ông khác, anh thường về san sẻ việc nhà cùng tôi.
Tôi đã rất mãn nguyện với cuộc hôn nhân này, và từng nghĩ rằng, mình là người may mắn khi lấy được anh. Vậy mà bấy nhiêu hạnh phúc có được, bỗng chốc đều tan biến, nhanh đến nỗi, đến nay tôi vẫn nghĩ đó chỉ là một giấc mơ.
Đó là vào một buổi tối, hôm đó, chồng tôi đi làm về trong tâm trạng ủ dột, phiền não. Anh không loanh quanh giúp tôi việc bếp núc như mọi khi, mà vào thẳng phòng ngủ rồi ngồi ngẩn ngơ ở giường. Tôi hỏi anh có bị đau hay khó chịu ở đâu không, anh lắc đầu rồi uể oải bước vào phòng tắm.
Suốt bữa cơm tối, anh ra vẻ suy nghĩ điều gì đó rất mông lung, đến nỗi hai đứa con hỏi bố câu gì, anh cũng chẳng để tâm. Sau khi dọn dẹp xong việc nhà, tôi vào phòng ngủ hỏi anh xem có chuyện gì. Anh bảo, hãy đợi các con đi ngủ, anh sẽ kể hết mọi chuyện. Câu nói của anh khiến tôi phập phồng bất an.
Rồi khi hai con đã yên giấc, anh đóng cửa phòng ngủ và bất ngờ quỳ gối nói xin lỗi tôi. Tôi hốt hoảng không hiểu chuyện gì thì anh nói, anh đã phản bội tôi gần 1 năm qua. Nghe những lời nói đó, tôi gần như ngừng thở.
Video đang HOT
Chuyện gì thế này, người đàn ông tôi tin tưởng hết mực, người đàn ông mà tôi thường lấy ra để làm gương cho các con, thậm chí là cho hai đứa em trai của tôi lại nói ra những lời không thể chấp nhận được như vậy? Tôi ngồi thụp xuống giường và anh bắt đầu kể.
Đó là một cô bạn gái học cùng cấp hai. Chồng cô ấy qua đời cách đây hai năm. Biết hoàn cảnh của bạn, chồng tôi nhiều lần an ủi, động viên bạn qua Facebook. Rồi từ sự thương cảm của chồng tôi đối với một phụ nữ mới hơn 30 tuổi mà đã phải một mình nuôi con, họ đến với nhau. Mối quan hệ ấy kéo dài suốt gần 1 năm trời, mà tôi không hề hay biết.
Sau này, vì thấy có lỗi với tôi mà nhiều lần anh đã đề nghị chấm dứt mối quan hệ với cô ta, nhưng oái oăm ở chỗ, người phụ nữ ấy nhất định níu kéo. Cô ấy gây sức ép với chồng tôi, cô ấy dọa tự tử nếu chồng tôi không tiếp tục mối quan hệ bất chính này. Rồi không biết bằng cách nào đó, cô ấy lấy được số điện thoại của tôi và nói sẽ điện thoại cho tôi để nói ra mọi chuyện.
Cô ấy khiến chồng tôi sợ hãi và mệt mỏi. Và vì để ngăn mọi chuyện tệ hơn, vì anh ấy không muốn tôi biết chuyện chồng mình ngoại tình từ 1 người khác, anh đã chủ động thú nhận. Anh ấy nói anh ấy đã mềm lòng, đã sa ngã, đã không vượt qua được cám dỗ. Anh ấy xin tôi tha thứ, xin tôi cho anh một cơ hội làm lại, xin cho các con tôi một mái ấm gia đình.
Nghe anh nói xong, lúc đó, tôi vẫn còn rất bình tĩnh nói anh đi ngủ sớm, có gì ngày mai nói chuyện. Nhưng khi vào phòng vệ sinh, tôi đã khóc như mưa, khóc vì nỗi đau bị phản bội, khóc vì chuyện này đến với tôi quá bất ngờ, khóc vì quá sốc. Tôi đã khóc cả đêm hôm và đến buổi sáng ngày hôm sau, tôi không biết mình nên làm thế nào.
Rồi lòng tôi bỗng như lạnh băng, tôi làm việc nhà như một cái máy. Trước mặt con cái, bố mẹ chồng, tôi vẫn cười nói, vui vẻ như chưa hề bị ai đó đâm vào tim. Nhưng với chồng, đến ngồi cùng mâm cơm, ngủ cùng giường, tôi cũng không muốn nhìn mặt anh, tôi không nói với anh câu nào.
Đã ba tháng nay, một chu kỳ khép kín mà tôi tạo ra: Đi làm – về nhà – ăn tối – rửa bát – tắm gội – chơi với con – xem phim và đi ngủ. Còn chuyện chăn gối, tôi còn nhớ, mấy ngày đầu tiên sau khi thú nhận mọi chuyện, anh ấy cầm tay, cố gắng ôm tôi. Tôi hất tay anh ấy ra nhưng anh vờ như không hiểu. Anh cho rằng, tôi chỉ đang giận dỗi, rằng tôi chỉ là cần thêm chút thời gian để vượt qua chuyện này. Không còn cách nào khác, tôi đành đứng dậy, đi vào WC, khóa cửa và ngồi trong đó để thể hiện sự cự tuyệt của mình. Từ sau hôm đó, anh ấy không còn dám đến gần tôi nữa.
Tôi cũng không ngờ lòng mình lại nguội lạnh nhanh như thế. Có lẽ tôi là kẻ tuyệt tình và máu lạnh hơn bất cứ ai. Tôi đã đơn phương chia tay anh ấy trong im lặng và hòa bình. Tôi đã ly hôn với anh ấy mà không cần phải ra tòa…
Theo Dân Trí
Tôi có nên nói sự thật đau đớn với mẹ chồng?
Sau khi tan sở, tôi qua nhà bạn chơi. Vừa đi tới đoạn rẽ, tôi bắt gặp bố chồng đi xe máy, chở 1 người phụ nữ khác...
Giờ tôi biết phải làm sao đây, liệu tôi có nên nói ra hết sự thật hay tôi cứ im lặng? (Ảnh minh họa).
Tôi sinh ra và lớn lên tại 1 vùng quê nghèo thuộc tỉnh Nam Định. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi ở lại Hà Nội lập nghiệp. Ngày đó, tôi cứ nghĩ rằng chỉ lấy 1 người chồng cùng quê. Bởi trong tiềm thức của tôi, việc lấy chồng Hà Nội sẽ vất vả bởi vì sẽ bị gia đình họ khinh rẻ.
Sở dĩ tôi có suy nghĩ như vậy là vì bạn tôi có mấy người lấy chồng Hà Nội. Họ suốt ngày than vãn gia đình chồng nghiêm khắc, khó tính và mang nặng tư tưởng phân biệt dâu quê, dâu thành phố.
Thế rồi, số phận lại gắn kết tôi và Huy - chồng tôi hiện tại. Huy là con gia đình giàu có ở phố cổ. Huy không đẹp trai, nhưng tốt tính. Khi gặp anh, tôi vừa ra trường, đang chạy đôn chạy đáo đi xin việc.
Sau khi nói chuyện, biết tôi không muốn yêu cũng như lấy người thành phố, anh nói dối tôi rằng quê ở Thái Bình. Mãi sau này, khi hai đứa chính thức hẹn hò, anh mới thú nhận gia đình anh ở phố cổ.
Khi đó, tôi giận lắm. Tuy nhiên, Huy cười xòa, anh nói "ở đâu cũng có người nọ người kia". Ngày yêu anh, tôi cứ sợ bố mẹ anh sẽ chê bai và không đồng ý cho chúng tôi qua lại với nhau.
Tuy nhiên, sau lần đầu tiên về ra mắt gia đình anh, tôi dần tin những lời anh nói là sự thật. Bởi lẽ, bố mẹ anh rất hiền lành, ai cũng thân thiện dễ mến.
Để tôi tự nhiên hơn, mẹ anh còn đưa tôi đi mua sắm, rồi dạy tôi cách nấu các món ăn đặc trưng của Hà Nội. Cứ thế, tôi dần quen với nề nếp và cách sống của gia đình anh. Hơn 1 năm sau ngày yêu, anh ngỏ ý kết hôn.
Và tất nhiên, không có lý do gì để tôi từ chối anh. Sau kết hôn, tôi vô cùng hạnh phúc. Bởi tôi không chỉ có bà mẹ chồng dễ tính, yêu thương con dâu như con đẻ mà tôi còn gặp được bố chồng tuyệt vời.
Từ ngày dọn về sống chung, bố mẹ chồng chưa bao giờ cáu gắt hay mắng mỏ tôi, dù tôi thường xuyên lóng ngóng, vụng về. Riêng bố chồng, mặc dù trong nhiều vấn đề lớn của gia đình, ông rất nghiêm nghị nhưng bình thường, bố lại xởi lởi.
Mỗi khi con dâu làm sai, ông đều vui vẻ, rồi chỉ dạy cho tôi từng chút. Mẹ chồng tôi luôn tự hào với con dâu rằng bao năm qua, bố chồng tôi luôn là mẫu người đàn ông lý tưởng.
Bà tâm sự, lấy nhau hơn 30 năm nay, ông chưa bao giờ quên sinh nhật bà. Thi thoảng, ông vẫn mua hoa, quà tặng vợ hoặc đưa bà đi xem kịch, cải lương rồi cùng nhau đi du lịch. Đặc biệt, từ ngày ông về hưu, ông luôn cùng bà dành thời gian cho gia đình, con cái những khi rảnh ông vẫn dạy các cháu học hành.
Tôi sợ mẹ chồng sẽ không thể đứng vững khi biết câu chuyện này. Càng giữ bí mật đau đớn ấy trong lòng, tôi càng cảm thấy khó chịu. (ảnh minh họa)
Với 1 nàng dâu quê lên thành phố như tôi, gặp được gia đình chồng, bố mẹ chồng như thế, còn gì hạnh phúc hơn nữa. Cho tới buổi chiều hôm đó, tôi bắt gặp 1 cảnh tượng, khiến tôi sốc vô cùng.
Khi đó, mẫu hình bố chồng lý tưởng trong tôi sụp đổ. Sau khi tan sở, tôi qua nhà bạn chơi. Vừa đi tới đoạn rẽ, tôi bắt gặp bố chồng đi xe máy, chở 1 người phụ nữ khác vào nhà nghỉ.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, tim tôi thắt lại, tôi nghĩ tới chồng tôi, nghĩ tới mẹ chồng... Nếu như tôi nói ra sự thật này, hẳn họ sẽ đau đớn lắm. Mẹ chồng tôi luôn tự hào "Cả đời mẹ lấy được bố con là niềm hạnh phúc lớn nhất". Còn chồng tôi luôn nói "Bố là thần tượng của anh".
Tôi sợ mẹ chồng sẽ không thể đứng vững khi biết câu chuyện này. Càng giữ bí mật đau đớn ấy trong lòng, tôi càng cảm thấy khó chịu.
Nhiều lúc, tôi định nói hết với chồng mình, nhưng nghĩ tới niềm vui hạnh phúc suốt bao năm qua trong gia đình tôi lại thôi. Giờ tôi biết phải làm sao đây, liệu tôi có nên nói ra hết sự thật hay tôi cứ im lặng?
Theo Eva
Chồng khóc như mưa, quỳ gối xin tôi cứu anh thoát khỏi cô bồ Thật ra, đàn bà đến một độ nào đó, khi đã chín, họ cảm thấy chán nản, không còn muốn bận tâm tới chuyện chồng họ đi với ai, làm gì nữa. Ngày anh cặp bồ, tôi biết từ lâu nhưng cứ lẳng lặng coi như không có chuyện gì. Thật ra, đàn bà đến một độ nào đó, khi đã chín, họ...