Chồng quá nghe lời mẹ khiến gia đình tôi bên bờ vực tan vỡ
Chồng tôi là người tốt, hiếu thảo với mẹ nhưng không có chính kiến, không dám bảo vệ mẹ con tôi.
Ảnh minh hoạ
Tôi là giáo viên, 30 tuổi, kết hôn được hơn 7 năm, có 2 con đủ nếp tẻ. Từ khi kết hôn tôi sống cùng mẹ chồng, bố chồng đã mất. Chồng tôi làm kinh doanh tự do, kinh tế gia đình tạm ổn. Về mặt kinh tế trong gia đình, tôi là người lo toan mọi chi phí sinh hoạt hàng ngày và con cái, thi thoảng lấy thêm của anh 500 đến một triệu đồng để phụ thêm. Tiền của anh làm ra tôi chưa bao giờ hỏi đến, anh chi tiêu việc gì lớn trong nhà cũng không nói với tôi mà nói với mẹ và anh trai. 7 năm qua tôi không biết anh tiết kiệm được bao nhiêu tiền, cũng chẳng muốn hỏi, nghĩ mình đủ lo cho con là được.
Khi kết hôn xong anh đã có nhà và sắm sửa đầy đủ. Anh phải lo tiền ăn học cho các cháu bên nhà anh. Tôi ủng hộ việc này. Về mặt tính cách, anh là người yêu thương gia đình nhưng sống khô khan. Anh có thể bỏ mọi việc để giúp đỡ các anh chị trong nhà nhưng hiếm khi dành thời gian cho con cái, việc cho con đi chơi hay đi siêu thị là một điều xa xỉ, 7 năm nay chúng tôi mới đi một lần. Anh cũng chưa bao giờ tặng tôi món quà nào hay gửi một câu chúc vào các dịp quan trọng cả. Anh không rượu chè cờ bạc trai gái, chỉ hút thuốc lá rất nhiều, được cái chăm chỉ làm ăn. Tuy nhiên anh rất gia trưởng, gia đình anh từ mẹ đến các anh trai cũng rất gia trưởng, luôn sống theo kiểu “chồng chúa vợ tôi”. Về cuộc sống hàng ngày, tôi là người lo toan mọi việc, dậy từ 5h sáng lo cơm nước dọn dẹp nhà cửa cho con ăn uống đi học, tắm rửa. Mẹ chồng lúc cháu còn bé thì bế con cho tôi đi làm và cắm giúp tôi nồi cơm.
Mẹ chồng tôi rất gia trưởng. Bà thương cháu và con trai nhưng con dâu thì bà rất coi thường, hay xúc phạm đến nhân phẩm và nghề nghiệp của tôi, đôi khi còn tỏ ý coi thường gia đình nhà tôi. Bà hay để ý vặt, gần như ngày nào cũng có chuyện để bắt bẻ tôi. Bà quyết định mọi việc trong gia đình, từ việc tôi ăn mặc như thế nào cũng phải theo ý bà, chăm con ra sao cũng quyền của bà, con tôi ốm khi nào bà bảo cho đi viện mới được đi. Anh chồng thì thường xuyên về nhà tuần vài ba lần ăn cơm cùng gia đình tôi, luôn để ý vặt rồi chửi bới xúc phạm tôi. Tôi nhịn hết và luôn cố gắng hơn trong mọi việc để chiều ý mẹ chồng với anh chồng. Tôi có tâm sự với chồng thì anh lại nổi khùng lên, bảo dù mẹ đúng hay sai cũng phải nghe, không được cãi. Từ đó tôi ít khi nói với chồng và lẳng lặng sống vì con.
Cuối năm 2015 chồng mua cho tôi một chiếc xe ga mới để đi làm. Trong bữa cơm anh chồng nói một câu làm tôi điếng người: “Hai anh em tao kiếm nửa đời người mới mua được cái xe này. Mày liệu mà đi”. Chồng tôi ngồi đấy không nói gì. Mấy hôm sau anh thứ 2 gọi điện về cho mẹ nói là mua xe cho chồng tôi đi thì được, còn nếu mua cho tôi thì phải mua cái xe kém xe của đứa cháu nhà chồng tôi xe của cháu chỉ là xe số). Tôi nghe rõ từng lời như thế và mẹ chồng còn đi nói với hàng xóm nữa. Tôi thấy mình bị xúc phạm ghê gớm và bị coi thường.
Video đang HOT
Tôi nói với chồng chuyện này nhưng anh chửi tôi, bảo các anh nói như vậy cũng không sao, điều đó đúng. Tôi nghĩ 7 năm cống hiến cho gia đình, chăm con cái, làm việc nhà và cũng đi làm ngoài xã hội, lo chi tiêu sinh hoạt của 5 người chỉ là công cốc, họ coi tôi là ôsin ăn bám chồng, 40 triệu mua chiếc xe chỉ là của nhà chồng bố thí cho tôi chứ tôi không có công sức gì. Xin nói thêm là với nhà chồng tôi luôn có trách nhiệm, vẫn lên giúp nhà anh chồng gặt hái, dạy cháu học thêm nếu có thời gian và các việc khác nếu nhà anh chị cần. Rau nhà trồng và đồ ăn hoa quả tôi thường xuyên sắp xếp cho các anh chồng mang đi chứ không tham lam gì.
Từ đó tôi nói với chồng là mọi sinh hoạt chi tiêu gì cho gia đình tôi sẽ ghi lại đầy đủ và hàng tháng tổng kết chia đôi, còn tiền tiêu của bản thân và gia đình hai bên thì bên nào tự lo bên ấy, dư bao nhiêu tự tiết kiệm để lo cho cá nhân nếu ốm đau bệnh tật. Con cái ốm đau đi viện chúng tôi sẽ chia đôi chi phí. Tôi nói và làm nhưng chồng nghĩ tôi nói đùa nên cũng không chú ý. Tôi ghi chép lại mọi chi tiêu sinh hoạt tổng kết hàng tháng và định cuối năm sẽ đưa cho chồng xem. Tôi quan tâm đến bản thân mình hơn trước, mua sắm thêm quần áo, thay đổi kiểu tóc, mua thêm lọ sữa rửa mặt chứ cũng không dùng mỹ phẩm gì. Tôi vẫn chu toàn việc nhà, con cái. Điều này làm cho mẹ chồng khó chịu hơn và tìm cách bắt bẻ tôi nhiều hơn nhưng tôi vẫn luôn im lặng nhẫn nhịn.
Giữa năm 2016 có chuyện lớn khi anh chồng về chơi và đánh con tôi thậm tệ, vậy mà mẹ chồng còn chửi bới, xúc phạm tôi và bố mẹ tôi. Tôi quá bức xúc có cãi lại bà nhưng không hỗn láo gì, chỉ bảo bà không được nói đến bố mẹ con, bà bảo tôi cãi bà và định đánh tôi. Cả anh chồng cũng lao vào đánh tôi. Chồng tôi không hiểu chuyện, về nhà lại nghe mẹ và anh trai rồi quay qua chửi tôi. Tôi bỏ về nhà mẹ đẻ và hôm sau chồng sang xin lỗi bố mẹ tôi. Tôi cũmg về xin lỗi mẹ chồng. Từ đó trở đi ngày nào bà cũng đay nghiến, chửi rủa, xúc phạm tôi và gia đình tôi. Bà thường xuyên gây chuyện để chửi bới khiến tôi vô cùng căng thẳng. Tôi và chồng có to tiếng bà cũng lao vào đánh tôi. Cuộc sống không có ngày nào bình yên, con tôi thấy bà chửi mẹ, đánh mẹ, các bác chửi mẹ khiến chúng nó khóc lóc và tâm hồn tổn thương.
Chồng tôi dù biết mẹ và anh trai sai nhưng không dám bảo vệ gia đình mình. Tôi quá chán nản và căng thẳng với cuộc sống như vậy nên đã bế một đứa về nhà mẹ đẻ. Tôi về được hơn 3 tháng rồi và chồng có bảo tôi nên trở lại. Anh bảo tôi về cho con cái có đủ cha đủ mẹ, anh vẫn thương tôi nhưng ra ngoài lại nói mẹ mới là số một, anh em ruột thịt là duy nhất, vợ chỉ như cái áo, không có vợ này thì có vợ khác. Tôi biết anh còn thương vợ con nhưng sợ mất danh dự gia đình nên không thể cãi lại các anh chị. Anh sợ mang tiếng là nghe vợ bỏ anh em. Giờ nếu tôi quay về thì phải xin lỗi gia đình anh, lại phải nhịn nhục không bao giờ được cãi.
Một anh trai chồng từ lúc tôi quay về lần trước đã nói thẳng rằng coi tôi không tồn tại trong nhà này. Tôi có nên quay về và cố gắng nhẫn nhịn để cho con có đủ cha đủ mẹ không? Chồng tôi là người tốt, hiếu thảo với mẹ nhưng không có chính kiến, không dám bảo vệ mẹ con tôi. Tôi còn thương chồng con, con tôi còn bé, tôi không muốn gia đình mình tan vỡ. Chồng không muốn ở riêng vì chỉ còn mình mẹ, nếu ở riêng đồng nghĩa với việc chúng tôi ly dị. Tôi không sợ ly dị vì được giải thoát tâm hồn và thể chất nhưng lại dằn vặt khi 2 đứa con phải chia lìa. Chồng là người có trách nhiệm với gia đình anh nên sẽ có trách nhiệm với con tôi, tôi tin anh sẽ nuôi con nên người. Tôi có ích kỷ quá không? Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Theo VNE
Vợ từ chối chữa bệnh cho đứa con trai duy nhất và sự thật sau đó khiến tôi phải chết lặng
Rồi cũng đến lúc bác sỹ thông báo kết quả. Họ nói rằng con trai tôi mắc một căn bệnh hiếm về não. Nghe xong, vợ tôi ngất luôn, tôi cũng bủn rủn chân tay.
Vợ chồng tôi lấy nhau 5 năm, chạy chữa khắp nơi mới có được mụn con. Thấy vợ tôi sinh con trai, bố mẹ tôi làm ngay con gà rồi nấu chõ xôi để tạ ơn ông bà. Bố mẹ tôi mừng lắm, dù sao đến cuối đời họ cũng có được đứa cháu đích tôn để chống gậy.
Con trai tôi lớn lên trong sự yêu thương vô bờ bến của cả gia đình. Nhưng đến khi nó được 7 tuổi thì bị một trận sốt cao. Hôm đó tôi đi công tác xa, vợ tôi ở nhà một mình không biết xoay sở như thế nào. Tôi gọi điện về nhà, vợ tôi khóc rưng rức, bảo là đã cho con uống hạ sốt nhưng không khỏi. Thế là cả đêm mưa gió hôm ấy, tôi không tài nào ngủ được. Vợ tôi phải gọi taxi hơn 3 tiếng đồng hồ thì mới có xe đến.
Ngày hôm sau, tôi xin phép sếp hủy chuyến công tác để về nhà. Tôi vào viện, thấy con trai nằm thiêm thiếp trên giường thì thương vô hạn, tôi ôm lấy vợ an ủi. Cô ấy bảo rằng bác sỹ nói trong 2 ngày nữa sẽ có kết quả kiểm tra chính xác, hiện tịa con tôi vẫn chỉ nằm thiêm thiếp chứ không thể tỉnh táo được.
(Ảnh minh họa)
Rồi cũng đến lúc bác sỹ thông báo kết quả. Họ nói rằng con trai tôi mắc một căn bệnh hiếm về não. Nghe xong, vợ tôi ngất luôn, tôi cũng bủn rủn chân tay, không nói nên lời. Theo như lời bác sỹ, nếu chịu khó chữa trị thì con tôi cũng chỉ sống được mấy tháng nữa.
Tin đó giáng xuống gia đình tôi không khác gì sét đánh ngang tai. Vợ tôi ngày nào cũng ngất lên ngất xuống. Bố mẹ tôi cũng vậy. Bao nhiêu tiền của dành dụm được chúng tôi đều mang ra để điều trị cho con. Hôm đó tôi vào viện chăm con vì thấy vợ gần như kiệt sức rồi, tôi bảo cô ấy về nhà ngủ đi, việc ở bệnh viện đã có tôi lo.
Nhưng đến nửa đêm, tôi cảm thấy chóng mặt rồi lăn đùng ra ngất xỉu. Sáng hôm sau tỉnh dậy, hỏi vợ thì cô ấy bảo rằng tôi mệt quá nên mới vậy thôi, không sao cả. Những ngày tiếp theo, bệnh tình của con tôi chuyển biến quá nhanh, thằng bé liên tục khóc. Nhìn con, hai vợ chồng tôi không thể nào cầm được nước mắt. Đúng lúc đó thì tôi lại phải nằm viện, bác sỹ bảo rằng tôi cần phải nghỉ ngơi vì đã quá kiệt sức.
Trong lúc tôi nằm viện ở khoa khác thì 1 tuần sau, bác sỹ đã thông báo con tôi qua đời. Tôi sốc vô cùng. Vợ tôi cứ đờ đẫn như người mất hồn. Tôi hỏi thì bác sỹ nói rằng, chính vợ tôi từ chối làm các biện pháp chữa bệnh cho thằng bé và chấp nhận việc cho con mình yên nghỉ.
(Ảnh minh họa)
Cả gia đình tôi, kể cả tôi lao vào sỉ vả vợ tôi nhưng cô ấy vẫn không nói gì. Sauk hi con tôi mất, tôi vẫn phải nằm viện điều trị. Lúc này tôi mới biết mình cũng mắc một căn bệnh nặng, cần chi phí khủng để điều trị. Bác sỹ bảo rằng nhờ phát hiện sớm nên sẽ có kết quả khả quan. Những ngày tôi nằm viện, vợ tôi vẫn cứ cung cúc phục vụ tôi, dù tôi không thèm nhìn mặt cô ấy. Bố mẹ tôi cũng thế, họ bảo vợ tôi quá độc ác khi để cho con mình ra đi quá sớm mà không cố gắng cứu lấy nó.
Cho đến khi tôi xuất viện, vị bác sỹ trước đây từng điều trị cho con tôi gặp tôi ở cổng bèn hỏi han. Ông nói rằng vợ tôi là người phụ nữ phi thường. Cô ấy chấp nhận từ bỏ để cho con trai ra đi thanh thản và để có thêm tiền điều trị cho tôi. Tôi hỏi thì vị bác sỹ này nói, với căn bệnh của con tôi thì kéo dài ngày nào cháu chỉ có đau đớn ngày ấy.
Tôi về nhà, thấy dáng vợ lầm lũi trong bếp thì lao tới ôm lấy cô ấy xin lỗi. Giờ tôi mới hiểu rằng, cô ấy cũng là mẹ, cô ấy cũng đau, có khi còn đau hơn tôi gấp bội ấy chứ, nhưng cô ấy đã có một quyết định dũng cảm. Tôi ôm lấy vợ rồi thì thầm: "Anh xin lỗi, anh hứa mình sẽ có những đứa con khác".
Theo PNVN
Đẹp trai nhưng lấy vợ 'có họ với Thị Nở', tôi vẫn tự hào, yêu và luôn lo mất vợ Ngày tôi đưa Phương về nhà ra mắt, bố mẹ, các em tôi đều mắt tròn mắt dẹp vì ngạc nhiên... Đúng là lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, trong đầu tôi cũng tự nhiên có suy nghĩ: "Phụ nữ sao có người xấu thế". Phương thấp, da đen, mắt hí, tổng thể ngũ quan chẳng được nét gì. Thế nhưng thật...