Chồng phụ thuộc kinh tế vợ, lại còn lăng nhăng
Là đàn ông, nhưng anh rất ngại va chạm và không muốn vươn lên. Anh sống rất phụ thuộc vào vợ.
Tôi kết hôn đã được gần 5 năm, vợ chồng đến với nhau khi đã ở tuổi phải lập gia đình, từ lúc quen đến khi cưới được một năm. Trước khi cưới, tôi cũng có vài mối tình nhưng không đến đâu. Lúc cưới, tôi không quá đặt nặng chuyện yêu đương, chỉ xác định vợ chồng chủ yếu sống vì nghĩa, vì tình, có trách nhiệm, vun vén cho gia đình là đủ. Thế nhưng cuộc hôn nhân của tôi trôi qua không như mong đợi.
Cũng khá nhiều lần tôi nghĩ đến từ “ly hôn” nhưng rốt cuộc lại thôi. Tình cảm dành cho nhau không quá nhiều, chuyện vợ chồng cũng không hòa hợp mấy nhưng điều đó tôi vẫn chấp nhận được, cái tôi cảm thấy bực bội, ngột ngạt và khó chịu chính là vì bản tính lăng nhăng của chồng.
Thực tâm tôi không muốn phải kiểm soát chồng mọi thứ giờ giấc, email, điện thoại cá nhân của anh. Tuy nhiên đôi khi tôi lại vô tình bắt gặp được những tin nhắn, đoạn mail có nội dung mùi mẫn của anh với nhiều cô gái trẻ. Tôi có một chút ghen tức, nhưng không quá nhiều bởi đối tượng của anh cũng chẳng phải cụ thể với một ai cả. Tôi chỉ cảm thấy buồn khi anh không coi tôi ra gì, anh thản nhiên có thể tán tỉnh bất cứ cô gái nào, thích thì làm quen với các cô, thậm chí còn nói dối rằng anh chưa có vợ con gì. Suốt ngày anh có thái độ giấu diếm điện thoại làm tôi cảm giác không còn chút tin tưởng.
Ảnh minh họa: DNS.
Đã vậy, anh còn sống rất phụ thuộc. Là đàn ông, nhưng anh rất ngại va chạm và không muốn vươn lên. Từ hồi cưới nhau, anh nhảy việc hết công ty này tới công khác, thậm chí còn sẵn sàng nghỉ việc chỉ vì lời nói nặng của sếp. Có những khoảng thời gian anh còn chấp nhận ở nhà vợ nuôi, cho tới hiện tại vẫn như thế. Thỉnh thoảng vài ba lần anh mới có ý định đọc báo và gửi hồ sơ xin việc một lần nhưng chưa có nơi nào gọi.
Mặc dù tôi thúc giục anh năng tìm việc, lên mạng nhiều hơn để xin việc nhưng anh vẫn không chút quyết tâm, cứ đổ lỗi cho số phận mình xui xẻo, rồi đổ lỗi cho thời buổi kinh tế khó khăn. Một mình tôi è cổ ra đi làm để trả tiền thuê nhà, tiền học cho con, tiền chợ búa cơm nước, và kể cả tiền tiêu vặt hằng ngày của anh. Mặc dù chả dám nói nặng một lời với chồng, nhưng trong tôi, cảm giác dường như chán nản, thất vọng đối với anh ngày càng nhiều.
Thật sự tôi cần lời khuyên của mọi người trong cuộc hôn nhân này. Nếu tiếp tục như hiện tại, với thu nhập của tôi vẫn gồng gánh được cho gia đình. Anh vô tâm, vô lo, thiếu chung thủy, nhưng vẫn thương con và có giúp đỡ tôi trong công việc nhà. Tôi luôn tự nói với mình phải biết chấp nhận hiện tại vì đó là số phận, do mình chọn, cuộc sống này không có gì là hoàn hảo. Cũng có những lúc tâm trạng tôi thật buồn, chán nản khi không tìm thấy được sự chia sẻ từ người bạn đời trong nỗi lo của cuộc sống, không tìm được chút cảm xúc ấm áp, chân thành trong tình cảm vợ chồng.
Video đang HOT
Theo Ngoisao
Chán phở quay về, chắc gì còn cơm?
Câu chuyện vụng trộm của anh bạn tôi sau 2 năm cuối cùng bị bại lộ.
Anh này vốn là một người đàn ông được cả phố ngưỡng mộ. Vì vẻ ngoài lịch sự, trang nhã, ăn nói dễ nghe, điềm đạm, lại có vẻ rất quan tâm vợ con. Phải nói là, anh ta nếu chỉ để người ngoài nhìn thì đúng là một người đàn ông quá tuyệt vời, thành đạt lại yêu vợ thương con. Gia đình ấy, ai cũng ngưỡng mộ. Với hàng xóm, họ là một cặp đôi hạnh phúc viên mãn.
2 năm đó, anh đi làm, kiếm tiền để chăm lo cho vợ con. Vợ anh xinh đẹp, dịu dàng. Đúng là, một gia đình đáng mơ ước của thiên hạ. Nói chung, đàn bà hơn nhau ở chỗ chiều chồng, thương con. Dù thành đạt mà không có một mái ấm hạnh phúc thì thật sự cũng không phải là một người phụ nữ hoàn hảo. Vợ của anh bạn tôi đảm đang, chăm chồng con cực kì. Cô ấy giỏi nấu ăn, cái gì cũng biết. Nói chung, nếu là chồng, chắc sướng rên.
Bạn bè của bạn tôi may mắn được vài lần thưởng thức món ngon của vợ bạn, chúng tôi tấm tắc khen ngon, cảm thấy sảng khoái lắm. Đúng là tay nghề...
Nhìn gia đình ấy, vợ đẹp, con ngoan, chẳng có gì cần phải mơ ước nữa. Có mơ ước cũng chỉ là thứ mà một người quá có điều kiện họ tự nhiên mà có, tự nhiên điều tốt đến mà thôi. Chứ đâu như người nghèo mơ một chiếc xe, một căn hộ nhỏ...
Bạn bè của bạn tôi may mắn được vài lần thưởng thức món ngon của vợ bạn, chúng tôi tấm tắc khen ngon, cảm thấy sảng khoái lắm. Đúng là tay nghề... (ảnh minh họa)
Thế mà, hôm rồi, đi chơi với tụi bạn, có cả anh bạn của tôi, họ &'chém gió' về chuyện đàn ông lăng nhăng, tôi lạ vì anh bạn tôi cũng tám rất xôm. Anh ấy nói về việc đàn ông ăn phở. Phở là món ngon, là đặc sản, chẳng có đàn ông nào mà không ăn. Họ thích ăn phở như một món ăn tinh thần mặc dù ở nhà họ đã có cơm. Anh nói như thần gió, ăn một món mãi cũng chán, phải thưởng thức món mới nhưng thưởng thức làm sao cho khéo, cho kín thì mới cảm nhận được độ hay và độ ngon của nó.
Câu chuyện của anh khiến tôi có chút bất ngờ. Tôi hơi hoang mang vì những gì tôi nhìn thấy, hàng xóm nhìn thấy từ người đàn ông này. Tôi chẳng biết được, anh bạn tôi lại có thể nói những câu chuyện phiếm liên quan đến chuyện ngoại tình...
Bất ngờ hơn, trong một buổi tối đi nhậu cùng nhau ở nhà hàng, anh bạn tôi dũng mãnh bước vào, bên tay &'cắp' theo một em chân dài, xinh tươi, váy ngắn, ôm sát thân, nhìn đến là &'nuột'. Em này mặt bự phấn, đắp thêm một lớp kem dày cộp, nhìn chẳng hiểu mặt thật hay mặt giả. Nói chung, ăn nói thì khéo mồm thôi rồi, bạo dạn chẳng kém gì ai.
Anh bạn tôi tự tin giới thiệu, đó là cô bạn gái mới quen. Nhưng nhìn cách hai người họ gắp thức ăn cho nhau, trao cho nhau ánh mắt tình tứ tôi thừa hiểu cái kiểu bạn gái của anh ấy là như thế nào. Thì chắc là bồ, chắc là người yêu. Tôi nháy anh bạn ra nhà vệ sinh, rồi gặng hỏi. &'Này ông, tôi tưởng ông không chơi mấy thứ này, sao ông lại, vợ đẹp con khôn rồi lại làm phụ nữ đau lòng?'. Anh bạn tôi cười nhạt. "Gớm, ông thì biết cái gì, đàn ông như ông chán chết. Tôi chơi tí thôi, nay mai chán bỏ, vợ con vẫn là số một, có gì đâu. Tôi không nói thì thánh biết à. Mình là đàn ông mà'. Nói rồi, anh bạn vỗ vai tôi có vẻ an ủi, hoặc là trách cứ vì tôi quá kém cỏi so với ông ấy...
Mình là đàn ông mà'. Nói rồi, anh bạn vỗ vai tôi có vẻ an ủi, hoặc là trách cứ vì tôi quá kém cỏi so với ông ấy... (ảnh minh họa)
Tôi hơi buồn...
Tối hôm ấy tôi về suy nghĩ mãi chuyện anh bạn lịch lãm, ăn nói nhã nhăn, được cả xóm ngợi khen. Chẳng hiểu sao, trong lúc ấy tôi lại nghĩ tới người vợ của bạn, tội nghiệp cho cô ấy... Yêu chồng, thương con, tin chồng là thế mà cuối cùng...
Nhưng thôi, tặc lưỡi, chuyện của thiên hạ, mìn bận tâm làm gì. Khi nào họ bỏ nhau hẵng hay...
Rồi, một ngày, nghe anh bạn gọi tôi đi uống rượu. Anh kể lể trong nước mắt rằng, vợ anh ấy có bồ. Cái gì, tôi hơi ngạc nhiên. Vợ anh ấy mà có bồ sao... Số là, 2 năm qua anh này chơi bời bên ngoài nhưng luôn hoàn thành tốt vai diễn một người chồng mẫu mực, thương vợ, thương con. Hàng xóm láng giềng ngưỡng mộ, vợ anh ấy cũng hết lòng yêu thương, tự hào về chồng. Nhưng mà, chẳng hiểu sao, tình cờ hay vô ý, cô ấy phát hiện chuyện anh ngoại tình cũng đã lâu. Cực chẳng đã, không muốn nói gì vì thất vọng tràn trề về chồng, cô ấy cũng tính chuyện ngoại tình cho chồng biết mặt. Không thể để đàn ông hoành hành...
Rồi cô ấy cũng đóng vai một người vợ tốt, yêu chồng nhưng thật ra, ngày nào cô ấy cũng theo dõi chồng mình. Anh này không biết vợ mình lại tinh đến vậy nên cứ tự tin rằng mình ngoại tình chẳng ai biết. Cho đến một hôm, chơi chán, bỏ hết người này đến người kia, thấy vợ có thái độ lạnh lùng với mình, anh mới chột dạ. Nghĩ đến chuyện gia đình, anh tỉnh giấc, muốn quay về tận tâm chăm sóc vợ... Nhưng mà ai ngờ, vợ anh đã có bồ mới...
Bây giờ, cô ấy thật lòng muốn li dị. Cô ấy bảo, không thể chấp nhận được người chồng lăng nhăng. Dù mình đã cố gắng tha thứ, cố gắng tìm mọi lý do để thông cảm nhưng cuối cùng chồng vẫn không rút kinh nghiệm, vẫn chơi. Nếu không làm chuyện này, anh không sáng mắt ra.
Thế là một ngày đẹp trời, gia đình họ tan nát. Không còn ai khen ngợi gia đình họ nữa. Họ choáng váng, họ hoảng hốt trước cái tin vợ chồng nhà ấy ly hôn.
Đó, một gia đình mà ai nhìn cũng tưởng hạnh phúc, chưa chắc đã là hạnh phúc thật sự. Họ đang gồng mình lên giữ vỏ bọc của mình. (ảnh minh họa)
Đó, câu chuyện ăn phở của anh bạn tôi cuối cùng kết thúc như vậy. Chán cơm, thèm phở, muốn ra ngoài chơi bời tí nhưng ai ngờ, đến lúc chán phở, muốn quay về ăn cơm thì cơm cũng chẳng còn. Anh bạn này của tôi ngậm đắng nuốt cay, mất vợ, mất con, một người vợ quá tuyệt vời. Cô vợ cũng do cực chẳng đã mà làm vậy thôi. Chứ thật ra, cô ấy có nói chuyện với tôi rằng, ngoại tình chỉ là cái cớ, có bồ bịch gì đâu, chỉ là cà phê cà pháo để lừa mắt thiên hạ, cho chồng bực tức, chán đời... Và cho anh ta phải sáng mắt ra, trả giá vì hành động của mình. Nhưng mà tưởng cô ấy dọa, ai ngờ cô ấy li dị thật vì quá thất vọng về một thứ niềm tin tuyệt đối cô ấy dành cho chồng...
Đó, một gia đình mà ai nhìn cũng tưởng hạnh phúc, chưa chắc đã là hạnh phúc thật sự. Họ đang gồng mình lên giữ vỏ bọc của mình. Vậy nên, với những cặp vợ chồng, dù trong cuộc sống hàng ngày, có những lúc cãi vã, hiểu lầm nhau, hãy đừng xem đó là chuyện lớn. Biến lớn thành nhỏ, biến nhỏ thành nhỏ hơn thì mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn... Và quan trọng, sống chân thành, thủy chung, đừng lừa dối nhau. Hôn nhân không chấp nhận bất cứ sự lừa dối nào...
Theo Khampha
'Mẹ ơi, để con lấy anh ấy, khổ con chịu' Khi mẹ Ngân ra sức ngăn cấm, Ngân thốt lên &'Mẹ ơi, để con lấy anh ấy, khổ con chịu'. Thì cuộc đời đã an bài, lấy chồng rồi thì phải chịu chứ sao... Ngân gạt nước mắt nói với mẹ về quyết định cuối cùng của mình. Người con gái mà mẹ cô tự hào, lúc nào cũng tin tưởng là sẽ...