Chồng ôm hôn hàng xóm say đắm đến mức vợ đứng trước mặt không biết
Tôi đi làm về thay đồ rồi hí hửng đi tìm chồng con. Tôi nghĩ chắc họ đang ở bên nhà Ngân. Tôi nhẹ nhàng mở cửa vào thì như chết trân khi thấy họ đang…
Tôi và chồng kết hôn đến nay đã được 4 năm, chúng tôi có với nhau 1 cậu bé trai kháu khỉnh đáng yêu. Từ ngày có gia đình cả hai đều cố gắng tiết kiệm, tích góp để có thể mua một căn hộ chung cư và sau 3 năm chúng tôi đã làm được.
Cuộc sống gia đình tôi khá hạnh phúc và dễ chịu. Chồng tôi đi làm về vẫn hay vào bếp giúp vợ nấu ăn. Con trai chúng tôi cũng rất ngoan ngoãn. Tôi thấy mãn nguyện với những gì mình hiện có. Giờ đây vợ chồng không cần thuê mướn nhà trọ nữa nên bố mẹ hai bên cũng yên tâm, thỉnh thoảng ông bà lại lên chơi và thăm cháu.
Tôi vẫn thầm cảm ơn người chồng của mình vì anh đã luôn cố gắng để cho mẹ con tôi cuộc sống tốt nhất. Tôi sống trong cái hạnh phúc mà mình luôn tự hào và trân trọng. Tôi tin tưởng chồng tuyệt đối và chưa bao giờ nghĩ anh sẽ có người khác.
Cạnh nhà tôi có Ngân, cô ấy mới chuyển đến căn hộ bên cạnh. Tôi xem Ngân như em gái vì cô ấy ít hơn tôi 3 tuổi đã vậy Ngân cũng hay mua quà cho con của tôi. Chồng cô ấy đi làm xa nên hai vợ chồng vẫn kế hoạch chưa có con. Vì thế, Ngân thường xuyên qua nhà chúng tôi chơi và quấn quýt với bé Bi nhà tôi.
Nhiều hôm thấy cô ấy đi làm về muộn lại ăn cơm 1 mình nên tôi gọi cô ấy qua ăn cùng. Cứ thế hai gia đình ngày một thân thiết hơn. Cho đến 1 ngày, hôm đó tôi đi làm về muộn. Theo dự định tầm 11 giờ tôi mới về đến nhà nhưng lúc công ty đang liên hoan thì cô bạn của tôi bị đau bụng nên tôi đèo cô ấy về rồi về nhà luôn.
Video đang HOT
Vừa về tới nhà thì chẳng thấy bố con đâu. Tôi thay quần áo và nghĩ bụng chắc họ ở bên nhà Ngân. Tôi định qua đó chơi rồi bế con về cho nó ngủ. Ai ngờ lúc tôi vừa bước vào đã thấy cậu con trai ngủ trên thảm ngon lành còn chồng tôi và Ngân đang ôm hôn nhau ngấu nghiến. Tôi như chết đứng lại chỗ. Miệng lắp bắp không thốt nên lời. Họ ôm hôn nhau say mê đến mức không biết tôi đứng trước mặt. Chồng tôi còn luồn tay định cởi áo cô ta ra. Tôi lấy điện thoại lên chụp vài kiểu rồi khi không chịu đựng được nữa tôi hét lên:
- Hai người đang làm cái quái gì vậy?
Họ giật mình buông nhau ra ú ớ và mặt cắt không ra máu khi nhìn thấy tôi. Tôi đến và tát cho Ngân mấy cái.
- Đồ đàn bà khốn nạn, mày dám dụ dỗ chồng tao sao?
- Còn anh hãy ở đây luôn với cô ta đừng bước chân vào nhà tôi nữa. Tôi kinh tởm hai người.
Tôi gào thét lên trong đau đớn, giờ tôi cũng không nhớ nổi tôi đã mắng chửi họ những gì nữa. Tôi bế con về mặc kệ họ van xin giải thích. Tôi đóng rầm cửa lại rồi khóc. Đến bây giờ khi nghĩ lại cảnh đó tôi vẫn thấy run rẩy và lòng hận thù dâng lên. “Sao họ có thể làm như vậy với tôi chứ? Tại sao?”. Mấy ngày nay vợ chồng tôi chiến tranh lạnh, cô hàng xóm cũng tránh gặp mặt tôi. Đêm hôm đó cô ta cầu xin tôi tha thứ và đừng nói với chồng cô ta. Mấy ngày qua tôi sống trong đau đớn và dằn vặt. Tôi cảm giác không thở nổi. Tại sao họ lại phản bội tôi cơ chứ. Tôi đã rất yêu quí và tin tưởng họ.
Tôi thực sự không biết nên làm như thế nào nữa. Chúng tôi là hàng xóm và chồng tôi với cô ta có tình ý với nhau nghĩ đến thôi tôi cũng chỉ muốn điên lên rồi. Tôi nên sống thế nào đây? Liệu tôi có nên cho chồng cô ta biết mọi chuyện hay không? Dù sao cô ta cũng chưa có con nếu tôi nói ra chắc cuộc sống của cô ta cũng sẽ thành địa ngục. Thú thực tôi rất hận, đau khổ và muốn họ biến cho khuất mắt tôi nhưng một phần nào đó tôi cũng không nỡ phanh phui mọi chuyện. Xin hãy cho tôi lời khuyên, tôi nên làm gì đây?
Theo Motthegioi
Vợ cả của chồng khuyên tôi nên "bỏ" gã chồng bệnh hoạn đó đi
Hóa ra, người đàn ông đại gia tôi lấy đó là một gã bệnh hoạn, chính gã mới là người không sinh được con chứ không phải là chị. Nhưng suốt bao năm qua gã luôn tung tin là vợ mình "không biết đẻ" để có thể thoải mái đi trêu hoa ghẹo nguyệt, thích ai là tán, thấy gái xinh là vơ vào.
Tôi sinh ra và lớn lên trên đất cảng, vì nhà nghèo lại đông anh chị em, và cũng là chị cả trong nhà nên tôi đành chấp nhận nghỉ học sớm lên thành phố kiếm tiền nuôi gia đình.
17 tuổi tôi một mình tay nải lên thành phố xin việc. Vì xuất thân từ quê nghèo quen làm việc nặng, vất vả thế nào tôi cũng chịu được nên vừa bước chân ra thành phố tôi nhanh chóng tìm được một công việc. Ở thành phố người đông nhưng việc cũng nhiều, chỉ cần chịu được khổ thì không lo thất nghiệp. Đã thế vốn được thừa hưởng gen cao lớn của bố mẹ nên dù mới 17 tuổi nhưng tôi đã ra dáng một thiếu nữ, vì thế mà xin việc cũng dễ hơn những đứa trẻ khác.
Ban đầu tôi xin làm phụ quán cơm, một thời gian sau quen đường sá, quen bạn bè nên tôi được giới thiệu vào một nhà hàng làm phục vụ, bưng bê. Làm ở nhà hàng lương cao hơn, ở đó có máy lạnh sướng hơn quán cơm nhiều. Sau khi làm ở nhà hàng được gần 1 năm tôi được một vị khách quen nhận vào khách sạn làm lễ tân. Nhờ vào chiều cao trên 1m7 cũng như may mắn có được gương mặt xinh xắn cùng làn da trắng ngần nên đi đâu tôi cũng được ưu ái, làm việc gì cũng thuận buồm xuôi gi
Nhưng suốt bao năm qua gã luôn tung tin là vợ mình "không biết đẻ" để có thể thoải mái đi trêu hoa ghẹo nguyệt, thích ai là tán, thấy gái xinh là vơ vào. (Ảnh minh họa).
Từ một cô bé quê mùa, ngơ ngác khi ra thành phố vậy mà chưa đầy 2 năm sau tôi đã biết ăn diện, làm đẹp, biết lên xuống ô tô của không ít đại gia... và cũng biết cách "moi tiền" của những gã giàu hám gái. Đã bao lần tôi tự dặn lòng mình "phải dừng lại" nhưng tất cả đều đã quá muộn. Những người nghèo khó, cần tiền như gia đình tôi thì chuyện dừng lại là không thể, nếu dừng lại chỉ với mức lương 5 triệu đồng/tháng làm sao tôi có thể nuôi được người cha già, người mẹ đau ốm, và cả 4 đứa em còn đi học. Tôi cay đắng chấp nhận để người ta gắn cho mình cái mác "bán thân nuôi miệng".
Vừa tròn 18 tuổi tôi quyết định làm vợ lẽ của một đại gia. Nghe nói vợ anh ta không thể sinh con nên nếu tôi có thể sinh cho anh ta một cậu con trai thì cuộc sống về sau này của cả gia đình tôi sẽ không còn phải vát vả, khổ cực nữa. Chị vợ của anh ta là người hiền, tốt, chị ấy chấp nhận "chung chồng" với tôi. Về sống cùng nhà với chị ấy tôi mới biết, người phụ nữ ấy mặc dù được sống trong nhung lụa, quyền quý nhưng chưa bao giờ hạnh phúc. Chị ấy tâm sự với tôi rất nhiều, chị ấy khóc trước mặt tôi. Hóa ra, người đàn ông đại gia tôi lấy đó là một gã bệnh hoạn, chính gã mới là người không sinh được con chứ không phải là chị. Nhưng suốt bao năm qua gã luôn tung tin là vợ mình "không biết đẻ" để có thể thoải mái đi trêu hoa ghẹo nguyệt, thích ai là tán, thấy gái xinh là vơ vào.
Người phụ nữ khốn khổ ấy nói "Rồi sau này em cũng như chị, có tiền nhưng phải chôn chân ở góc nhà này. Em đừng có mong nổi dậy, hắn có tiền, có quyền lại có cả máu liều nữa, gã bệnh hoạn như hắn có thể đánh đập, hành hạ em đến chết. Nghe chị, lúc này còn kịp, còn chưa có ràng buộc gì về pháp lý thì trốn đi, về quê làm việc, tìm lấy một người đàn ông tốt rồi cưới. Chị sẽ cho em ít tiền làm vốn, chứ đừng cố chấp sống như chị, khổ lắm em ơi...".
Tôi không biết lời chị ấy có đáng tin không, hay vì chị ấy ích kỷ nên muốn "đuổi khéo" tôi đi. Nhưng nếu lời chị ấy nói là đúng thì tôi nên làm gì? Tôi không biết tôi nên làm gì lúc này?
Theo HƯƠNG UYÊN/Doisongphapluat
Khát tình (P3) Trong bộ váy đỏ cúp ngực quyến rũ, Dương kiêu hãnh và tự tin có thể hút được hồn Thanh trong đêm nay. Thanh, một giám đốc điển trai, tài giỏi yêu điên cuồng một cô gái dịu dàng, thuần khiết tên Thiên. Một ngày, trên chuyến tàu định mệnh, Thiên mãi mãi nằm lại đại dương, kết thúc cuộc sống của cô,...