Chồng ốm
Cảm giác bắt đầu một ngày thật là tăm tối khi sáng ra vợ đã nhận được điện thoại mẹ chồng hỏi xem chồng ốm thế nào, bà còn bảo: “Thế nào mà cứ để chồng dặt dẹo suốt. Bắt nó làm thì cũng phải biết chăm lo, bồi bổ cho nó chứ”.
Vợ nghe những lời ấy mà thấy khó thở quá. Bao vất vả, căng mình để chăm chồng chăm con bấy lâu cũng không sánh được với một câu trách móc của mẹ chồng.
Hai vợ chồng đơn thương độc mã đến thành phố chật chội này lập nghiệp, cơ ngơi tất thảy đều là hai đứa góp sức tạo dựng nên, chồng cực một thì vợ cũng nào kém mấy.
Chồng thì thương vợ nhưng cũng chỉ ở mức độ chăm chỉ kiếm tiền để trang trải cho những chi phí cứ ngày một đắt đỏ. Việc nhà vợ phải quán xuyến hết, chồng ốm vợ thương thắt ruột thắt gan, cũng sợ việc không may xảy ra, mua nhiều thuốc bổ bắt chồng uống, cắt thuốc lá cho mát gan tiêu độc… Chồng thì cứ mải làm, nhiều hôm vô tình để thuốc vợ hì hục đun nấu cho phải đổ bỏ, vợ tức lắm mà chẳng làm sao uống hộ chồng cho được. Những việc ấy liệu có cần phải kể lể ra cho mẹ chồng biết?
Vợ sống theo những lẽ phải mà lý trí luôn dặn dò mình, chẳng bao giờ thất đức đến mức muốn để chồng con đói khổ, lại càng không phải loại “Gạo để bồ đài, muối để bàn chân”. Vợ cũng biết thu vén, đi làm về một cái là quanh đến tối ngày, lo cho hai đứa con từ bữa cơm, bữa sữa cho tới tắm, giặt, vừa phải lo dạy đứa lớn học, chăm đứa bé ăn ngủ… trộm vía may chúng khỏe mạnh thì mừng, chứ ốm ra một cái thì lại đến tay vợ chứ ai. Chúng đi ngủ rồi mới lại nép gọn cửa nhà, chuẩn bị đồ ăn cho sớm mai, làm gì có lúc nào mà thảnh thơi thư giãn. Đã vậy còn toàn hứng chịu những lời quở trách, vợ không cần sự thông cảm, thấu hiểu từ người khác mà chỉ mong họ hãy biết suy nghĩ và có trách nhiệm với những lời họ lê la qua lại nói năng thiển cận, để rồi đến tai khiến vợ buồn bực, không còn thiết phấn đấu.
Video đang HOT
Sống xa nhà phải tự lực cánh sinh đã đủ nhọc, bởi chẳng có người quen nào rảnh rỗi để mà nhận trông con hộ khi trường không mở lớp ngày thứ bảy. Toàn phải nhốt con trong nhà, khóa cổng lại, thi thoảng nhờ hàng xóm nhà bên vốn làm nghề buôn bán nhìn ngó hộ. Hôm nào như thế cũng rơi nước mắt thương con, dặn dò đủ thứ, cho nó mấy đồng mua quà vặt, rồi giở sách ra tập tô, học bài…
Đi làm mà cứ thấp thỏm nghe dọa để con gái ở nhà một mình nguy hiểm, toàn bọn yêu râu xanh rình rập… những buổi như thế ông bà có hiểu cho không? Lúc nào cũng leo lẻo nói thương cháu, mà toàn thương bằng miệng, có gửi về được một hai hôm là quát mắng kêu “chúng nó bắt hành bắt tội tao”, rồi liên tục quở mắng mẹ chẳng chịu chăm con, để nó gầy nhẳng xấu mặt ông bà. Giờ lại ra cái điều xót xa trách không biết chăm chồng để nó ốm, những lúc con dâu thập tử nhất sinh, suýt hậu sản ra đấy lại chả hề hấn gì.
Vợ rất tủi thân khi nhà chồng lúc nào cũng nghĩ vợ sướng lắm, chỉ ăn với chơi, có việc chăm con hầu chồng mà cũng hèn. Trong khi công việc của vợ đặc thù cũng có lúc rảnh lúc bận, nhưng hầu hết chẳng mấy khi ngơi tay. Những khi có đoàn đến kiểm tra vợ cũng cần phối hợp, sát cánh bên đồng nghiệp giải quyết những vấn đề tồn đọng, vậy mà nhiều lúc cũng phải muối mặt đẩy việc sang nhờ những bạn may mắn có ông bà trợ giúp ở nhà, để tất tả về với con. Chồng không dám coi thường vợ nhưng bố mẹ chồng thì cứ đinh ninh rằng việc của vợ chẳng là gì.
Cứ nghĩ đến đó vợ buồn kinh khủng. Thôi thì vợ chồng hiểu nhau là chính, chỉ mong chồng hãy biết tự lo cho bản thân, đừng để sức khỏe một lần nữa bị ảnh hưởng kẻo có người cũng ốm o theo.
Theo VNE
Khổ vì vợ chăm chồng như con
Lấy nhau rồi, em vẫn tiếp tục chu đáo, thậm chí phát huy không ngừng cái sự quan tâm của mình. Thế nhưng, anh chỉ tận hưởng niềm vui được chăm sóc ấy được một khoảng thời gian ngắn và nhanh chóng đau khổ nhận ra, cái gì... quá cũng không tốt!
Lúc mình mới quen nhau, thật tình là anh hạnh phúc lắm. Một người đàn ông lớn lên ở miệt vườn, quen ăn to nói lớn, cái gì cũng xuềnh xoàng, phải tự chăm sóc mình từ tấm bé, nay có bàn tay phụ nữ dịu dàng, chu đáo lo lắng cho mình từng chút, hỏi sao không vui cho được.
Em mua mì, mua bánh để sẵn, phòng những đêm khuya anh đói bụng. Em nấu cháo, gọt cam, lau mát lúc anh ốm. Em thay khăn mặt, bàn chải đánh răng, đơm nút áo quần cho anh... Em chuẩn bị cả những thứ lặt vặt mà anh hay quên sót. Khỏi phải nói là anh đã cảm động biết chừng nào, chỉ ước ao có em cận kề bên cạnh mỗi ngày.
Lấy nhau rồi, em vẫn tiếp tục chu đáo, thậm chí phát huy không ngừng cái sự quan tâm của mình. Thế nhưng, anh chỉ tận hưởng niềm vui được chăm sóc ấy được một khoảng thời gian ngắn và nhanh chóng đau khổ nhận ra, cái gì... quá cũng không tốt!
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Có lẽ, do anh từng thổ lộ với em về việc quen sống tự do, bề bộn, và cả cái ước mơ có bàn tay người phụ nữ như em thu vén, nên em "thuộc bài" quá, cứ lúc nào cũng muốn thể hiện tình cảm, "thiên chức" của mình.
Ôi giấc mơ con đè nát cuộc đời con! Giờ thì anh phát ngán khi đi công tác được em chuẩn bị sẵn bao nhiêu bộ áo quần, buộc phải đứng yên lắng nghe em dặn dò, bộ nào phải mặc ngày nào, cái gì phối với cái gì mới hợp. Rồi thuốc, rồi khăn, rồi nón, rồi cà vạt này nọ... Tới bữa cơm, con và anh đều bị em ép uổng, hết món này thức kia đến phát ngán. Rồi đi tắm, đi ngủ, đi chơi, đi làm, vợ đều... chỉ đạo. Giờ giấc thì em càng nghiêm ngặt, cứ như thể sểnh ra một cái là anh hư ngay không bằng!
Em bảo, dù nghèo hay giàu, đói hay no, tiền bạc rủng rỉnh hay cháy túi, thì thấy căn phòng gọn gàng, tinh thần vẫn tốt hơn là đã oải còn phải đối diện với bãi chiến trường. Anh đồng ý, nhưng em có biết, anh ngày càng thấy em răn chồng như thể... dạy con! Mà chông đương nhiên là khác với con.
Chỉn chu quá cũng không phải là điều tốt. Con người chứ không phải máy móc. Tâm trạng của một người đàn ông đi làm, đối mặt với cơm áo gạo tiền, bao nhiêu áp lực, không thể nào cứ phải canh cánh chuyện áo xống, giày vớ và ti tỉ thứ vụn vặt khác được. Anh càng không hứng thú gì với việc em cứ nhảy xổ vào các vấn đề của anh, thể hiện sự am hiểu và đưa ra lời khuyên trong mọi trường hợp. Riết rồi anh không dám chia sẻ với em vấn đề gì nữa cả. Mà như thế, em lại càng thắc mắc. Cuộc hôn nhân của chúng ta vì thế mà mất vui dần.
Ai dám bảo, đàn ông lấy được vợ biết chăm lo và chiều chồng theo cách đối xử như với... con là sướng?
Theo VNE
Bi kịch chuyện chăm chồng nằm viện vì chơi gái Biết tin chồng phải đi cấp cứu, chị kinh hãi lao vào bệnh viện, rồi khóc òa lên xót xa khi nhìn thấy anh, chưa biết rằng anh bị thương vì chơi gái. Khi chồng dính đòn vì làm "gian phu" Huệ nói, đừng có ai than thở chuyện chồng bồ bịch với chị, vì họ khổ thì khổ thật, cái khổ ấy...