Chồng ơi, xin anh đừng như… cục đất
Em chán phải ngày ngày đối diện với người đàn ông là chồng em đây nhưng lại không có chút khí thế làm chồng.
Ở bên cạnh anh, là vợ là chồng, anh cũng không bao giờ nói với em một câu ngọt ngào tình cảm, đùa cợt. (ảnh minh họa)
Từng ngày trôi qua với em thật tẻ nhạt và vô vị vì em đã trót lấy phải người chồng hiền như cục đất. Mà người ta nói hiền là nói tránh, nói đúng hơn là chồng đần.
Em lấy chồng để mong có chỗ dựa về vật chất cũng như tinh thần, mong có người đàn ông khiến em cảm thấy yên tâm sớm tối. Vậy mà, em có cảm giác, trong gia đình này, em mới là người bảo vệ anh chứ không phải là anh như em nghĩ.
Mỗi lần ra ngoài cùng bạn bè, dù là bạn anh hay bạn em, chỉ có em nói mỏi miệng, còn anh chỉ biết ngồi &’xơi mồi’ và cười. Ai nói gì anh cũng cười mà không có dùng cách nào đó để đối đáp cho khôi hài. Họ trêu anh, anh cũng cười, họ này nọ với nhau, anh cũng cười. Họ nói sai anh cười, nói đúng anh cười. Em thật sự không hiểu, dụng ý của anh là gì. Em có hỏi anh thì anh bảo &’chuyện của thiên hạ, hơi đâu mà lo, cười cho dĩ hòa vi quý, mình là người ngoài, nói xen vào làm gì’.
Video đang HOT
Nói thì nói vậy, đi đâu với bè bạn, nhất là bạn của em, anh cũng nên tỏ ra là người chồng ga lăng, cho em được mát mày mát mặt, đừng để họ nói chồng hiền như cục đất. Họ không nói chồng v.ô duyê.n là may.
Về nhà bố mẹ vợ, là nơi thoải mái, tự do nhất, vậy mà anh cũng kiệm lời. Bố mẹ em bảo &’ sao chồng mày nó hiền thế, nó ngồi ăn cả bữa chẳng nói câu nào, bố hỏi gì thì nó trả lời, hay thật’. Em ái ngại với bố. Thân làm con rể, anh nên nhanh mồm nhanh miệng, bố nói thì anh cũng đáp lại. Cũng nên hỏi xem tình hình sức khỏe của bố mẹ, xem bố mẹ như thế nào chứ. Anh chẳng nói chẳng rằng, ai biết đâu mà đoán ý của anh. Chồng gì mà cạy răng không nói một câu, quá chán.
Bố mẹ ốm, bảo anh gọi về hỏi thăm, anh nói ngại. Em hỏi tại sao lại ngại, anh bảo, gọi về không biết nói gì, nói được hai câu lại thôi, ngại lắm. Anh giục em gọi là được rồi. Em khác, anh khác, anh hiểu chứ. Gọi cho bố mẹ thì có gì mà ngại. Em thấy lạ. Anh nhát tới mức không tự tin để nói chuyện với người khác, ngoại trừ bố mẹ anh.
Đó là một chuyện. Chuyện nữa là, bố mẹ anh, anh cũng không dám ăn to nói lớn. Ở nhà anh, anh như khách trong nhà. Bố nói gì anh cũng nghe, mẹ nói gì anh cũng không phản đối. Anh hiền tới mức, chỉ cần bố nói một câu là anh sợ hết vía, lập tức ngheo theo chỉ đạo của bố mẹ. Làm đàn ông mà không có chính kiến như anh, em thật sự thấy chán nản.
Ở bên cạnh anh, là vợ là chồng, anh cũng không bao giờ nói với em một câu ngọt ngào tình cảm, đùa cợt. Lúc nào anh cũng nghiêm túc, không thì im lặng làm việc của mình. Là vợ là chồng mà như người dưng nước lã, em thật sự cảm thấy chán nản vô cùng.
Chồng ơi, em xin anh đừng như cục đất. Anh mà cứ thế này, em biết sống sao đây?
Theo Eva
Ân hận vì đã rời xa em
Tôi vẫn đang âm thầm theo dõi từng bước chân em và ghen với chồng em vì lấy được một người phụ nữ sâu sắc...
Em không phải người con gái đẹp khiến người ta phải mê mẩn ngay từ lần gặp đầu tiên, nhưng em có nét duyên dáng, đằm thắm và những đức tính của một người phụ nữ rất Việt Nam mà nhiều người con gái thời nay không có được.
Giá như ngày ấy tôi đừng hiếu thắng, tôi bớt ngang tàng đi thì sẽ không rời xa em như thế (Ảnh minh họa)
Em duyên dáng, dịu dàng, chịu thương, chịu khó và có một trái tim yêu chân thành. Ngày ấy em yêu tôi mà chẳng cần suy nghĩ điều gì, dù em biết tôi chỉ là một thằng đàn ông đang thất nghiệp, nghèo kiết xác lại nóng tính, cục mịch và chẳng quan tâm đến em nhiều. Nhưng em vẫn yêu tôi, em nói em nhìn thấy rất nhiều điều tốt đẹp trong con người tôi và nếu có một người phụ nữ tốt ở bên tôi, chắc chắn tôi sẽ thành công. Em muốn trở thành người phụ nữ đó.
Nhưng tôi ngang tàng, có coi ai ra gì đâu, kể cả người thân của mình huống hồ là em. Vậy mà em vẫn yêu tôi, em muốn bằng tình yêu của mình sẽ cảm hóa con người tôi. Em cũng khuyên tôi làm gì cũng nghĩ đến hậu quả, nghĩ đến bố mẹ và những người thân yêu của mình, chứ đừng chỉ nghĩ cho riêng mình.
Ấy vậy mà tôi không nghe. Một phần vì tôi mặc cảm với em, tôi chẳng có một công việc ổn định giống như em, tôi cũng chẳng thích tuýp người sâu sắc và hay suy nghĩ như em. Tôi nghét sự mơ mộng lúc nào cũng thả hồn mình vào những trang sách và những dòng thơ tình của em nên đã rời xa em để đi yêu một người con gái khác. Mặc cho em buồn và mặc cho em níu kéo trái tim mình.
Thời gian đầu sau khi cưới, chúng tôi đã rất hợp nhau, nhưng rồi càng về sau tôi càng thấy sự lựa chọn của mình là sai lầm. Vợ tôi khác em về mọi mặt, cái gì cũng hời hợt và chỉ nghĩ cho bản thân mình. Gần 10 năm cưới nhau, chưa bao giờ cô ấy có một lời chia sẻ, động viên ngay cả khi chồng thất bại hay thành công.
Cô ấy cũng chẳng bao giờ chịu lắng nghe người khác để nhận ra những điều sai trái của mình, chưa bao giờ cô ấy nghĩ cho tôi lấy một lần, chứ đừng nói là nghĩ cho bố mẹ và những người thân của tôi. Những lúc như thế tôi lại nghĩ về em nhiều hơn, tôi lại thèm được cảm giác ở bên em, thèm được nghe một lời động viên, chia sẻ của em biết nhường nào. Giá như vợ tôi chỉ bằng một phần của em, cô ấy có thể hy sinh những sở thích cá nhân của mình để trở thành hậu phương của chồng. Nhưng không, cô ấy hiếu thắng và vô tâm, sống bên cô ấy tôi luôn là người phải nhẫn nhịn và thiệt thòi. Rất có thể, ông trời đang chừng phạt tôi chăng.
Chắc em không biết, nhưng bây giờ tôi vẫn dõi theo những bước chân của em, và thầm nghen với chồng em vì lấy được một người phụ nữ sâu sắc, sẵn sàng hy sinh bản thân vì chồng, vì con như thế.
Giá như ngày ấy tôi đừng hiếu thắng, tôi bớt ngang tàng đi và sống chậm hơn một chút thì sẽ không rời xa em như thế. Em là viên ngọc mà tôi đã để mất. Mong những điều hạnh phúc sẽ mãi mãi ở bên em!
Theo Đất Việt
Có thể với chị, chồng em chỉ là rau sạch Chị không trân trọng hạnh phúc gia đình mình thì cảm thông thân phận phụ nữ cùng em, dù gì gia đình con thơ luôn là tất cả, đừng vì cái dụ.c vọn.g bản thân mà quên đi tất cả chị nhé. Chị thân mến! Chồng đã kể cho em nghe nhiều về chị, một bà mẹ trẻ với con thơ chưa đầy...