Chồng ơi, mát xa tan nát cả nhà
Hụt hẫng, run sợ và cay đắng… là cái cảm giác mà khi vô tình tôi thấy chồng mình bước ra từ quán mát xa thư giãn. Phải chăng tôi là người hay ghen và phong kiến quá ???
Mát xa là một dịch vụ thư giãn tốt cho sức khỏe mà tôi thấy rất hay nhưng dịch vụ này cũng là một con dao hai lưỡi. Mát xa chân chính, minh bạch là nhân viên ăn mặc gọn gàng, có nơi còn mặc áo bờ – lu trắng chăm sóc khách hàng, rất lịch sự trang nhã….còn quán mát xa mà nhân viên mặc váy 2 dây hở nửa bầu ngực và ngắn ngang mông thì không biết sẽ mát xa kiểu gì cho khách?
Hụt hẫng, run sợ và cay đắng… là cái cảm giác mà khi vô tình tôi thấy chồng mình bước ra từ quán mát xa thư giãn. Phải chăng tôi là người hay ghen và phong kiến quá ???
Năm 2004, tôi kết hôn với anh, vượt qua mọi sự phản đối của gia đình. Anh hứa với cha mẹ tôi rằng: “sướng khổ gì chúng con cùng chịu”. Vậy là đám cưới diễn ra có mặt cả quan viên hai họ. Tôi thật hạnh phúc….
Trải qua 8 năm chung sống, có với nhau 2 mặt con giống anh như đúc từng đường nét. Và 8 năm ấy cũng biết bao khó khăn vất vả, biết bao lần vợ chồng cãi nhau….nhưng rồi mọi chuyện lại bình an tốt đẹp. Tôi thường nói với anh: “dù có chuyện gì em cũng không bao giờ bỏ anh, em muốn lúc nào gia đình cũng hạnh phúc bên nhau, con cái có cha có mẹ cùng chăm sóc….nhưng nếu một ngày nào đó thân thể anh có người con gái khác “sờ” vào thì em sẽ không chấp nhận anh nữa. Dù đó chỉ là đi mát xa xông hơi hay hát karaoke tiếp viên”…Anh nói: “anh sẽ không bao giờ như vậy”.
Hàng ngày, sau giờ làm việc, anh thường giúp tôi dọn dẹp, trang trí nhà cửa. Anh làm giúp tôi tất cả những việc vặt trong nhà mỗi khi tôi nhờ anh mà không một lời than vãn. Những ngày nghỉ, anh đưa vợ con đi siêu thị, đi ăn cơm ngoài…Với một bức tranh trọn vẹn như vậy nên tôi tin tưởng anh trong từng phút giây, từng hơi thở, tôi hạnh phúc khi lấy được người chồng mẫu mực và đáng trân trọng.
Nhưng thế gian ai học được chữ “ngờ”. Một ngày, sau khi chở con đến lớp học, trên đường đi, tôi vô tình nhìn thấy chiếc xe anh đi cùng bạn đậu trước cửa một quán mát xa có “danh tiếng”. Tim tôi như ngừng đập, tai tôi ù lên như có sóng biển ập vào, toàn thân run rẩy như một con mèo gặp mưa. Trong cái giây phút ấy, tôi muốn lao vào quán để chửi bới và “xé xác” anh ra thành trăm mảnh nhưng chợt tôi le lói một tia hy vọng: “mong rằng chồng mình sẽ không vào đấy cùng bạn vì anh ấy biết mình không tha thứ khi anh ấy đi vào những chỗ như thế này”.
Và tôi cứ hy vọng đứng ngoài chờ để mong rằng niềm tin và hy vọng của mình về anh là đúng…30 phút…1 tiếng trôi qua trong đau khổ tột bậc…1 tiếng 45 phút, những người bạn của anh ra xe sau những lời chào của các em tiếp viên “tươi mát”. Ôi tôi mừng rỡ khi thấy không có anh ra cùng. Tôi vui và hạnh phúc quá, tôi khóc vì đã nghi oan cho anh…Nhưng khi những giọt nước mắt lăn trong niềm hạnh phúc ấy thì tôi thấy anh bước ra khỏi quán và lên xe. Trời ơi, tôi không tin vào mắt mình nữa. Tôi muốn hét lên nhưng sao tôi cứ như pho tượng đứng trơ ra giữa đường…
Video đang HOT
Sau cái giây phút ấy, tôi bấm máy hỏi anh đang ở đâu, anh nói đang uống cà phê cùng bạn…Tôi như con thú hoang bị bỏ đói lâu ngày sau câu nói dối trá của anh. Tôi nói anh về nhà gấp có việc…Về đến nhà, tôi chửi bới anh nặng nề mà anh chỉ nói “đi mát xa có chết người không mà làm ầm ĩ lên như vậy”…Bất ngờ với lời nói của anh, tôi đưa anh xấp giấy và nói “em không còn cần đến anh nữa, mong anh viết một lá đơn để em được bình yên nuôi con”… Sau thời gian ngồi yên lặng, anh mở lời xin lỗi nhưng tôi không còn cảm giác nữa, lời xin lỗi của anh như ngàn lưỡi dao đâm nát trái tim tôi. Tôi quyết định ly hôn.
(ảnh minh họa)
Tôi day dứt, đắn đo, không biết mình có nóng vội quá không? Nhưng trời ơi, làm sao cả đời này tôi có thể xóa mờ được cái hình ảnh chồng cởi trần như nhộng để cho tiếp viên “mặc váy hai dây ngắn ngang lưng” xoa bóp, sờ nắn trong thời gian gần 2 tiếng đồng hồ…Thật ghê tởm!
Nếu tôi có tha thứ bỏ qua cho anh thì quãng đời còn lại tôi cũng không còn tin tưởng anh, tôi khinh thường anh vậy thì sống với nhau nữa để làm gì. Tốt nhất là ly hôn để trong tôi và các con luôn lưu giữ những ký ức đẹp về anh, về một người chồng – người cha mẫu mực, hiền lành, tốt tính…
Khi viết những dòng chữ này, em xót xa biết bao nhiêu… Anh ơi, nếu anh có đọc bài viết này, anh hãy hiểu lòng em. Thương anh và yêu anh nhiều nhưng em không vượt qua được lòng tự trọng của một người vợ để tha thứ cho anh. Mong anh hãy quên mẹ con em và xem như chúng ta chưa từng gặp mặt, chưa từng là vợ chồng, anh nhé.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chồng ơi, em muốn được "yêu"
Đã mấy năm nay, tôi chỉ được nhận sự ban ơn của anh khi tôi muốn...
Khi bắt đầu viết câu chuyện của mình, tôi không biết sẽ phải bắt đầu từ đâu, bắt đầu như thế nào... chỉ biết rằng, tôi muốn được chia sẻ nó hơn là giữ trong lòng một mình.
Cuộc sống sẽ thay đổi khi bạn có những đứa con và những mối lo toan trong gia đình. Giờ đây giữa tôi và chồng dường như có một khoảng cách vô hình nào đó. Chúng tôi vẫn yêu nhau, vẫn giúp đỡ nhau, chia sẻ với nhau mọi việc như những người bạn... nhưng tôi vẫn cảm thấy đó chỉ là trách nhiệm và nghĩa vụ của anh đối với gia đình.
Anh không còn dành cho tôi sự quan tâm, sự ân cần như trước nữa. Chúng tôi cũng không còn có những giây phút thăng hoa trong cuộc sống chăn gối vợ chồng. Cuộc sống có quá nhiều thứ phải lo nghĩ khiến những giây phút bên nhau chỉ còn là cảm giác mệt mỏi, chán nản...
Tôi hiểu rằng, anh là người đàn ông tốt nhất dành cho tôi nhưng tôi cũng thèm khát được có lại cảm giác yêu và được yêu. Cuộc sống càng mệt mỏi, người ta càng muốn có được một tình yêu như thế. Liệu tôi có đòi hỏi quá cao đối với người đàn ông của mình không?
Tôi giờ chỉ biết cho đi mà không hề được nhận lại. Chồng tôi nghĩ rằng, tôi làm vợ đương nhiên phải có trách nhiệm và nghĩa vụ phục vụ gia đình. Phải chăng tất cả những người đàn ông đều trở nên như thế khi người phụ nữ đã thuộc quyền sở hữu của họ?
Đêm nay lại là một đêm tôi thấy mình lẻ loi. Tôi thèm được anh ôm vào lòng, thèm cảm giác ngày mới lấy nhau: "Anh không thể ngủ được khi không có em nằm cạnh". Giờ tất cả đi đâu mất rồi...?
Tôi cứ chờ... vậy mà một tháng rồi anh cũng không tìm tôi. Buổi trưa, tôi tranh thủ một buổi về nhà hy vọng vợ chồng sẽ dành cho nhau những ngọt ngào, âu yếm, vậy mà anh vẫn hờ hững, thờ ơ như người xa lạ.
Tôi sẽ trụ vững được những phút chống chếnh ấy bao lâu nữa? (Ảnh minh họa)
Tôi chẳng biết sẽ phải làm gì nữa? Tôi yêu anh nhưng sức chịu đựng của người phụ nữ 28 tuổi cũng có giới hạn.. Đã mấy năm nay, tôi chỉ được nhận sự ban ơn khi tôi "muốn", tôi không hề có được cảm giác anh "đòi hỏi"... Tại sao vậy anh?
Tôi vẫn là một người phụ nữ hấp dẫn, anh cũng không hề có ai khác ngoài vợ, tôi biết rất rõ điều đó... và chúng tôi đều đã cố gắng trao đổi để cải thiện nó nhưng chưa bao giờ khắc phục được.
Anh là người đàn ông yêu vợ, thương con nhưng quá khô khan... Có thể do chúng tôi quá chênh lệch nhau về tuổi tác? Có lẽ không phải, chỉ đơn giản là do anh thôi...
Đàn ông 40 tuổi đâu phải là đã già hả anh? Đã 5 năm kể từ ngày lấy nhau, được nửa năm đầu tình cảm mặn nồng, còn dần dần chúng tôi yêu nhau thưa thớt rồi mất hẳn... Tôi chỉ muốn yêu anh và được anh yêu, chẳng nhẽ điều đó khó quá sao anh?
Năm năm nay tôi chưa bao giờ làm sai điều gì nhưng tôi không dám chắc chắn mình có thể giữ được nó bao lâu nữa. Tôi thèm một bờ vai rắn chắc, thèm một cái ôm chặt... khi trái tim tôi thực sự đang rỉ máu.
Tôi chỉ muốn được là vợ ngoan của anh, mãi mãi yêu anh... "Trái tim em tuy mềm yếu nhưng khi cần, nó cũng đủ mạnh mẽ để vượt qua những phút chống chếnh nhất".
Tôi sẽ trụ vững được những phút chống chếnh ấy bao lâu nữa? Cuộc sống có quá nhiều bất ngờ... và đôi khi tôi chỉ muốn yên bình bên anh và các con. Vậy mà ông trời cứ luôn luôn thử thách lòng kiên nhẫn của con người vậy sao?
"Lặng thầm một mình em đêm nay mưa nhiều...". Nhiều khi tôi cứ tự hỏi rồi khóc một mình khi nghĩ về chuyện vợ chồng sao lại trở nên như vậy?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khi con gái khiến con trai... run sợ Có những lúc con gái làm con trai "sợ run người" vì những điều sau đấy... Khi con gái cứ muốn "điều khiển cảm xúc" của con trai Khi thân thiết, là bạn thân, là gà bông, con gái luôn thích một nửa bên kia cũng phải giống mình, từ sở thích đến suy nghĩ, cảm xúc. Điều này đôi khi khiến các...