Chồng ơi, em sắp đi ngoại tình
Em đã chán anh đến tận cổ rồi, thật sự đây là ngưỡng cuối cùng em phải chịu đựng.
Nếu như anh không thay đổi, em phải đi vào con đường sai lầm mà em chấp nhận dù có hậu quả gì đi chăng nữa.
Trước đây, em yêu anh thế nào chỉ có anh là người hiểu rõ nhất. Em đã từng yêu 1-2 người trước anh, nhưng chưa có người đàn ông nào lại khiến em si mê như em đã si mê anh vậy. Anh không đẹp trai, cũng không ga lăng nhưng em lại yêu cái sự chân chất, hiền lành và chất phác của anh. Em cần anh những lúc em buồn, em vui. Em thích có anh ở bên cạnh. Chỉ cần không gặp anh 1 ngày là em đã nhớ quay quắt và da diết.
Đôi khi em tự hỏi mình, anh có gì mà khiến em yêu đến vậy. Nhưng tình yêu mà anh, nó đâu có quy định cho chúng ta vì sao yêu. Chỉ là yêu thôi, và em cũng đã dành trọn trái tim cho anh, em luôn nghĩ, chỉ cần được là vợ anh, được sống bên anh thì em đã hạnh phúc lắm rồi! Giàu sang phú quý với em không hề quan trọng.
Anh cho em đủ mọi thứ. Anh bảo, anh sẽ mang lại hạnh phúc cho em, dù cho anh là người đàn ông không thực sự tài giỏi. Tính anh nhút nhát, ít nói lại không mấy khi đùa nhưng anh đã hứa gì thì anh làm bằng được. Chỉ là anh không hứa nhiều cho lắm!
Vì sao vậy, vì anh ít yêu nên anh không hiểu lòng con gái. Anh không lãng mạn, không ga lăng được như người ta. (ảnh minh họa)
Những ngày yêu anh, em chịu thiệt thòi nhiều. Anh không lãng mạn, không biết chủ động tặng hoa cho em. Em thích gì cũng phải nhắc anh mua vào những ngày lễ tết. Ban đầu em cảm thấy tủi thân lắm nhưng sau em quen dần, em thấy thích thú vì nhắc anh là anh mua liền. Anh dường như đã luyện cho em thói quen không còn làm nũng người yêu nhiều nữa, thích gì thì nói anh sẽ mua cho. Trước đây, em hay thích anh đoán ý của em, nhưng giờ thì đó là viễn cảnh. Tốt nhất với người ít hiểu tâm lý phụ nữ như anh, em nên nói thẳng vấn đề.
Vì sao vậy, vì anh ít yêu nên anh không hiểu lòng con gái. Anh không lãng mạn, không ga lăng được như người ta. Nhưng em lại thích thế, vì như vậy tức là em đã độc chiếm anh, đã biến anh thành của riêng em rồi!
Nhưng từ ngày lấy anh về, về làm dâu nhà anh, em cảm thấy mình thật lạc lõng. Hàng tháng, anh đưa tiền cho em, bảo em chi tiêu gì thì chi tiêu. Những ngày lễ Tết, anh cũng không còn nhớ nữa. Cả ngày kỉ niệm, anh cũng không bận tâm. Được 1 năm ngày cưới của vợ chồng mình, em bảo anh đi ăn, đi nhà hàng, rồi mua quà cho nhau lãng mạn tí, anh bảo &’ăn uống mà làm gì, ở nhà nấu cơm ăn với cả nhà. Lấy nhau rồi thì kỉ niệm gì nữa. Em thích cái gì, anh đưa tiền, em đi mà mua. Anh đàn ông biết đâu mà chọn!’. Nghe anh nói như vậy, em chán ngắt, không muốn làm gì nữa…
Video đang HOT
Anh chưa từng hỏi em thích gì, thích ăn gì, thích quà gì, bởi với anh, từ lâu, đã không còn định nghĩa tặng quà vợ nữa rồi. (ảnh minh họa)
Anh bảo em cuối tuần ở nhà nấu cơm ăn sum họp gia đình, trong khi em thích đi chơi, du lịch. Ngày được nghỉ nhiều, em chỉ muốn được anh quan tâm, anh đưa em đi đâu đó, vậy mà anh cứ thờ ơ, chỉ muốn ở nhà, rồi anh trùm chăn ngủ, đợi em cơm nước xong xuôi thì anh xuống ăn. Cả nhà ngon miệng, ăn vui vẻ còn em dọn dẹp xong gần hết ngày, mệt phờ hơi tai. Được ngày nghỉ như thế thì em thà đi làm còn hơn.
Anh chưa từng hỏi em thích gì, thích ăn gì, thích quà gì, bởi với anh, từ lâu, đã không còn định nghĩa tặng quà vợ nữa rồi. Em cảm thấy tủi thân trong cái nhà này, cảm thấy lạc lõng cô đơn.
Mùng 8-3, 20-10, anh đều không biết đến từ tặng hoa. Thế mà anh hứa mang lại hạnh phúc cho em. Em có thắc mắc thì anh bảo, anh đi làm kiếm tiền cả ngày, đưa tiền cho em tiêu pha, em còn kêu ca gì nữa. Tất nhiên em cũng cần tiền và tiền cũng là trách nhiệm của anh với em. Nhưng em làm vợ anh không phải chỉ để làm việc nhà và nhận tiền công anh nhé!
Đi làm, người ta đưa đón nhau, còn anh cũng không thèm hỏi em mấy giờ về. Chưa một lần anh đưa đón em giống như người khác. Người ta thì chở vợ tới tận cơ quan, đón vợ về, còn đưa vợ đi ăn, còn anh, anh đã bao giờ làm được như thế. Đôi khi em thấy chạnh lòng ghê gớm khi một anh đồng nghiệp nào đó vội vội vàng vàng vì đến giờ đi đón vợ. Họ như vậy sao anh không làm được anh ơi!
Hôm nay đi làm, có anh đồng nghiệp mới tới, anh ấy thật vui vẻ, cởi mở. Anh ấy được em phụ trách tiếp quản, dẫn đi ăn, nói chuyện và chỉ bảo công việc mới. (ảnh minh họa)
Em sống trong nhà anh như một kẻ vô hình. Anh tính chuyện có con, còn em thì chẳng thích. Em bây giờ sợ sinh con lắm! Nếu không còn tình yêu hay anh cứ lạnh lùng thế này, liệu sinh con ra rồi, có khó cho em không? Anh cứ cứng đơ trên giường, ân ái vợ chồng cũng không lãng mạn. Thi thoảng, anh chỉ làm cho xong chuyện để kiếm một đứa con. Rồi anh lại lao vào bàn làm việc với mục đích kiếm tiền. Tiền nhiều mà không có hanh phúc thì làm gì anh ơi!
Hôm nay đi làm, có anh đồng nghiệp mới tới, anh ấy thật vui vẻ, cởi mở. Anh ấy được em phụ trách tiếp quản, dẫn đi ăn, nói chuyện và chỉ bảo công việc mới. Em cảm thấy nói chuyện với người đàn ông này, em như được hồi sinh. Lâu nay, không có người nào khiến em cảm thấy mình trẻ lại như vậy. Có thể vì em bọc mình lâu quá trong gia đình anh, làm một người vợ hiền, một người con dâu đảm. Em lại nhớ ngày mình yêu nhau, sao mà lãng mạn thế.
Anh ấy nhớ ngày phụ nữ, anh ấy tặng hoa em nếu như đó là sin nhật em. Thi thoảng, anh ấy mời em đi ăn để cảm ơn em đã dìu dắt. Thấy em ốm, anh ấy gợi ý mua thuốc cho em. Dù chỉ là sự quan tâm của đồng nghiệp dành cho nhau nhưng em cảm thấy mến mộ vô cùng. Giá như chồng em cũng làm được như vậy thì tốt quá. Anh à, anh hãy thay đổi đi, hãy làm em vui, hãy là anh của ngày xưa. Hãy mang lại tình yêu cho em, hãy cho em được sống lại ngày còn yêu nhau, đừng lạnh lùng, vô tâm với em như thế. Nếu như anh không làm được, người khác có thể làm thay anh thì đừng trách em xao lòng, em ngã vào người đàn ông khác.
Phải làm sao khi người ta cứ đối xử tốt với em như vậy. Em xin anh đừng làm em thêm đau khổ nữa. Nếu không, em có thể sẽ ngoại tình. Em sắp làm thế rồi anh ạ. Hãy nhìn em, hãy hiểu em được không, đừng khiến em trở thành người đàn bà phản bội, người phụ nữ sai lầm. Ai cũng cần được chồng yêu và chiều chuộng, em cũng vậy thôi, xin anh hãy nhớ, chồng của em!
Theo VNE
Chồng già không muốn ân ái với vợ
... Thì tôi đã không phải sống trong sự giày vò của một người đàn bà ngoại tình như thế này.
Tôi cũng đã từng là một người mẹ, người vợ chuẩn mực trong suốt gần 10 năm dài đằng đẵng cơ mà.
Con trai của vợ chồng tôi đã học lớp ba, đó là kết quả của một tình yêu chân thành và mặn nồng. Ngày có con và suốt một thời gian dài sau đó, hai vợ chồng tôi đã hạnh phúc biết bao. Nghe chuyện người này ngoại tình, người kia lục đục, chúng tôi thường cảm thấy xót thương và luôn tin tưởng rằng đó chỉ là những câu chuyện của ai đó ngoài kia, chẳng bao giờ có thể xảy ra với gia đình êm ấm của mình. Thế mà giờ đây, tôi lại trở thành một người đàn bà có tình nhân bên ngoài. Cuộc đời không nói trước được chữ ngờ là vậy.
Tôi lấy chồng lớn hơn mình gần 25 tuổi. Ngày yêu anh, ai cũng phản đối. Anh không phải là đại gia, anh cũng chẳng giàu có gì. Nhưng anh có sự điềm tĩnh và nhẹ nhàng, chu đáo của một người đàn ông từng trải - điều tôi không thể nhận ra ở những người bạn trai đồng trang lứa với mình. Anh có một công việc ổn định. Và anh chỉ có một mình, nên tôi không phải khổ sở với việc làm dâu. Vậy là tôi quyết định cưới anh. Ba mẹ tôi can ngăn hoài không được thì cũng đành chịu. Tôi đã tốt nghiệp đại học gần 2 năm và thay đổi công việc đến gần chục lần, ba mẹ cũng chán nhiều cho tính tình thích bay nhảy của tôi, thôi thì lấy chồng đi cho ổn định cuộc sống, lấy ai cũng được.
Chồng tôi ngày càng già đi trông thấy. Cả về hình thức bên ngoài lẫn chuyện khó nói bên trong. (ảnh minh họa)
Vậy là tôi có chồng. Rồi có con. Chúng tôi đã sống êm ấm, hạnh phúc bên nhau được cả một khoảng thời gian dài. Anh chăm chút cho tôi và con thật chu đáo. Anh luôn chiều chuộng, nhường nhịn cho những lúc nóng nảy, bốc đồng của người vợ trẻ. Thay vì bị "mất cảm tình" như ban đầu, càng ngày anh càng được ba mẹ tôi tin cậy và yêu thương. Tưởng như điều gì anh cũng tốt, thì người vợ như tôi sẽ chẳng phải lo lắng hay băn khoăn gì nữa. Nhưng...
Chồng tôi ngày càng già đi trông thấy. Cả về hình thức bên ngoài lẫn chuyện khó nói bên trong. Lúc mới cưới nhau, anh muốn gần tôi nhiều bao nhiêu thì giờ đây anh lại càng sợ chuyện đó bấy nhiêu. Anh luôn tìm mọi cách để trốn tránh, để "chạy làng". Những lần gần nhau của chúng tôi cứ giãn dần ra, có khi ba tháng ròng rã mới đụng đến nhau một lần. Rồi anh bị tuyến tiền liệt, anh xem đó như một lý do chính đáng để rồi chỉ đêm đêm vuốt tóc, xoa trán tôi, thủ thỉ vài câu chuyện bâng quơ rồi nằm ngủ cạnh nhau như những người bạn thân thiết.
Tôi thương chồng, thương những biểu hiện áy náy của anh, và thấy tội nghiệp cho anh khi anh luôn phải tỏ ra với bạn bè, hàng xóm rằng anh vẫn còn khỏe mạnh lắm. Anh cố gắng chau chuốt áo quần, anh luôn tỏ ra là chỗ dựa vững chãi cho tôi trong những bữa tiệc, những lần gặp gỡ bạn bè, đồng nghiệp, anh nói chuyện rôm rã, anh mạnh miệng và lớn tiếng về chuyện vợ chồng, về bản lĩnh đàn ông,... - cái kiểu như là anh muốn tạo cho anh một cái vỏ bọc cứng rắn để che đậy sự yếu đuối của chính mình. Nhưng cũng có lúc tôi phát điên lên vì những chuyện đó. Tôi ghét khi nghe mọi người trầm trồ khen ngợi anh. Tôi ghét nhìn thấy sự hào nhoáng và mạnh mẽ đầy giả tạo của anh. Đôi lúc, tôi ước gì anh chỉ cần làm được một việc duy nhất, tôi không cần gì khác nữa. Tôi chỉ là một ngườiphụ nữ hơn 30 tuổi, đầy sức trẻ, đầy khát khao, tôi không thể chịu đựng cuộc sống buồn tẻ như thế này mãi.
Anh biết hết những điều tôi nghĩ. Anh hiểu hết cảm giác của tôi. Tôi biết chắn chắn như vậy, vì anh là một người đàn ông từng trải và tinh tế. Nhưng anh vẫn cứ như thế - xây dựng một vẻ ngoài nóng bỏng và chạy trốn vào thế giới lạnh lẽo tẻ nhạt chỉ có tôi và anh tường tận.
Nhiều lúc tĩnh tâm, tôi ước gì mình có thể im lặng chịu đựng như chồng. Nhưng tôi không làm được. (ảnh minh họa)
Thế rồi tôi ngoại tình. Tình nhân của tôi chẳng có gì đặc biệt. Đó là một người đàn ông bình thường, một nhân viên quèn làm cả chục năm vẫn không vượt qua nỗi mức lương 5 triệu đồng một tháng. Ngày trước anh ta tán tỉnh tôi và tôi đã không thèm liếc mắt dòm đến một cái trọn vẹn để mà có suy nghĩ so sánh với người này, người kia. Tôi chưa từng có ý định chọn anh ta. Nhưng bây giờ thì tôi thỉnh thoảng lại lao vào vòng tay của người đàn ông đó một cách say mê.
Chồng tôi biết chuyện quan hệ ngoài luồng của tôi. Và anh vẫn im lặng. Anh chỉ nhắc nhở tôi trong vai trò người mẹ, để tôi không được lơ là trong việc chăm sóc con. Còn ở vai trò làm vợ, anh chẳng đòi hỏi gì ở tôi ngoài việc đêm đêm nằm bên cạnh thủ thỉ và hôn phớt lên trán đầy trong sáng. Tôi ghét sự im lặng đầy "cao thượng" đó. Và tôi lại lao vào cuộc tình vụng trộm đầy nhục thể kia, cho bõ ghét.
Nhiều lúc tĩnh tâm, tôi ước gì mình có thể im lặng chịu đựng như chồng. Nhưng tôi không làm được. Tôi đã trở thành một người đàn bà hư trọn vẹn, không có gì bào chữa được. Có phải, gánh nặng tội lỗi này xuất phát từ lần tôi quyết định làm chuyện mà ai cũng phản đối quyết liệt - lấy một người chồng già hơn mình đến gần 25 tuổi?
Theo VNE
Đó chính là giết người không dao Nhưng chuyên anh lam đung la môt kiêu giêt ngươi không gươm đao. No choc thăng vao trai tim tôi, lam cho no ri mau... Tôi đa tưng la môt ngươi vơ hanh phuc. Chung tôi cươi nhau ngay khi hai đưa mơi ra trương. Ngay đo cach nay 18 năm. Khi đo cuôc sông con rât kho khăn. Tôi nhơ khi mang...