Chồng ơi em muốn…
Rôi cũng có khi, Hoa “bốc lửa” vì rối loạn tiền đình, Quân không dám nói to, cũng không dám đi mạnh chân, còn Hoa lúc đó thì mắt mở trừng quyêt tâm “ chia loan, rẽ phụng” đêm ây…
Đi làm vê, Hoa tung vèo chiêc túi xách vào môt góc rôi nằm duôi thẳng trên ghê, giơ tay túm lây tay chông, níu xuông, giọng thêu thào yêu ớt: “Anh ơi! Em sắp phải viêt lại di chúc cho anh rôi. Anh nhớ, lúc em đi rôi, anh phải yêu thương con, nêu lây vợ khác phải vạch ra những điêu khoản đê vợ hai của anh thương con….”, Quân vừa câm chiêc quạt giây, vừa phây nhẹ cho vợ, vừa gât gù: “Được rôi, duyêt tât, anh biêt rôi. Chăm con, lây vợ hai… Em cứ yên tâm…”. Rôt cuôc thì chiêu nào vợ cũng ca cái “bài ca di chúc” vì công viêc ngâp đâu, khiên cô mêt mỏi, thở không ra hơi. Hoa cứ vê đên nhà là nằm dài đuôn nũng nịu chông môt lúc rôi lăn quay ra ngủ, đê mặc hai bô con Quân lúi húi băm băm, chặt chặt trong bêp rôi âm ỏm, đùa nhau trong phòng tắm.
Nhiêu lúc đảm nhân thay vai trò nữ công gia chánh, chăm lo cho con xong xuôi, Quân đây cửa phòng thây vợ ngủ như không biêt trời đât gì Quân thây vừa buôn, vừa thương. Nhiêu lúc Quân không hiêu với kiêu ham hô công viêc và thăng tiên như vợ ngoài viêc đê rước “cục nợ” mêt mỏi vê nhà, cơ thê thì ngày càng gây mòn, xuông sắc thì Hoa tìm được niêm vui gì… Nhưng rôi với Quân “nhât vợ, nhì trời”, anh mặc kê vợ thích công hiên, thích phân đâu, thi đua gì Quân đêu hùng dũng cô vũ, đông viên, hô trợ vợ viêc nhà và đôi khi chỉ nhắc nhở vợ: “Lúc nào em thây quá sức, thây mêt mỏi thì ném tât đi, có anh nuôi rôi, em đừng cô tự kỉ ám thị nghĩ rằng mình ăn bám mà phải lao tâm khô tứ”. Thây vợ gât đâu không biêt bao nhiêu lân nhưng tuyêt nhiên chưa bao giờ Quân thây vợ buông tay, chỉ than thở thê thôi chứ đừng hòng nói câu: “Anh ơi em bỏ viêc”. Quân cứ khâp khởi mong chờ nhưng càng chờ thì cuôi cùng cái anh nghe được từ ngày này sang ngày khác chỉ là “bài ca di chúc” của vợ.
Trước đây, Quân là người bị cuôn vào công viêc, cứ mỗi bận thứ bảy hay chủ nhật Hoa phải ở nhà môt mình “đánh vât” với đứa con còn chưa đây. Xong xuôi viêc nhà, cho con ăn là Hoa lại tút tít nhắn tin:”Hai mẹ con chờ bê hạ vê, lâu quá nên đánh chén và ngủ mât rôi”, chỉ thê thôi Quân lại có cơ hôi được giãn toàn bô cơ mặt vôn đang nhăn nhó vì công viêc không như ý. Rôi Hoa cũng đi qua giai đoạn “con mọn”. Con đên trường, Hoa nhớ viêc, nên chủ đông chia sẻ mong ước của mình “được làm viêc cho thỏa những ngày bị bó chân”.
Nghĩ trước đây mình vùi đâu vào viêc, trong khi vợ ôm con môt mình, ngôi chông cằm mong chông vê nên Quân nghĩ bây giờ đên lượt mình “phò trợ” vợ. Nhưng rôi có lẽ Quân càng bù đắp cho vợ thì vợ càng phát mêt! Lắm tối, ngôi ngắm vợ ngủ sau khi làm nũng: “Chông ơi em muôn uông nước” “Chông ơi em muôn bóp vai” “Chông ơi em muôn ăn cháo gà”… Quân chỉ muôn vợ buông tât đê có thê ôm vợ nằm cùng nhau xem môt bô phim hay đọc chung môt cuôn sách tùy thích. Nhưng gạt bên này, thì vướng bên kia, hai năm qua đi, Hoa bắt đâu trở vê nhà và bắt đâu ca “bài ca di chúc”. Lắm hôm rảnh rôi đưa vợ đi mua được mây bô váy mới, hôm sau vợ lại thêu thào: “Anh nhớ bảo vợ hai của anh, em di chúc cho cô ây mây bô váy mới”, lúc đâu con chưa quen, Quân giân vợ ra mặt, nhưng sau thì cứ gât gât, làm vẻ hài hước tán đông đê trọc vợ đang nằm lim dim con mắt giả vờ điêu bô sắp chêt.
Video đang HOT
Rôi cũng có khi, Hoa “bốc lửa” vì rối loạn tiền đình, Quân không dám nói to, cũng không dám đi mạnh chân, khẽ khàng ghé sát lại gân vợ khều khều, còn Hoa lúc đó thì mắt mở trừng quyêt tâm “chia loan, rẽ phụng” đêm ây đê khỏi quây quả chông, còn mình vào phòng ngủ dành cho khách uông thuôc và nằm lì trong đó, hôm sau lại thây nhí nhảnh chân sao, vui vẻ bước ra. Quân chẹp miêng: “Thoát được môt ngày chông ơi em muôn nhưng anh lại thây khô quá, lại thây nhớ mới chêt chứ”… Quân cười hi hi nheo mắt nhìn vợ, với Quân vân là “nhât vợ, nhì trời”, ý của vợ là nhât nhưng vân thâm mong…
Đưa tay vuôt nhẹ gương mặt vợ, Quân thì thâm: “Em, em, dây ăn cơm đi nào rôi ngủ tiêp”, Hoa mơ màng vươn vai rôi vòng tay ôm lây cô chông kéo xuông hôn chụt vào má Quân rôi vẻ như tư lự:”Chông ơi…”, Quân nhanh nhảu: “Em muôn gì? Cháo, thuôc, nước hay…”, Hoa đưa ngón tay trỏ lên ngang miêng chông, cắt lời: “Em muôn giảm viêc, thôi chức, làm nhân viên quèn đê vê nhà sớm, nâu cơm, đi chơi, hôn con và thương chông”. Quân chạy vòng vòng quanh vợ, hét toáng lên: “Anh thích nhât câu em muôn này của em” rôi bê bông vợ lên hôn lây hôn đê: “Anh hôn cho cu Tí”…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Đã về...
Đẩy cánh cửa bước vào một quán cafe mà chị cứ ngỡ mình vừa bước qua ranh giới của ba năm. Như một cái chớp mắt và chị thấy mình ở đây, đúng nơi con tim chị mong muốn.
Đôi chân liên tục đá vào mặt đường một cách vô thức, chị tần ngần không dám bước tới. Chị đứng nhìn người ta ra vào tấp nập, mà đầu liên tục ngó nghiêng tìm một bóng hình quen thuộc, nhưng khi đôi mắt đã tìm ra chủ nhân bấy lâu mỏi mòn chờ đợi, có lẽ chị biết trái tim không còn sức mạnh để chiến thắng được lí trí. Chị mạnh dạn đẩy cửa bước vào.
Đã bao lâu rồi chị mới thấy con tim mình rạo rực đến thế! Những nhịp đập tưởng chừng muốn nổ tung cả lồng ngực. Chị chỉ dám ngồi ở một góc khuất của quán nước. Như 3 năm trước, chị vẫn luôn nhút nhát như vậy, chị sợ khi đối diện với anh, sẽ không dằn được cảm xúc của con tim.
Yêu đơn phương đâu có gì là xấu, chị không thấy tội nghiệp bản thân mình chút nào. Trong khoảng thời gian ấy, chị vui với những mộng tưởng, chị sống với những hình ảnh đẹp thêu dệt về anh. Ba năm của những mộng mơ, đâu ai cấm chị điều đó. Bạn bè chế diễu chị là "gái già cô đơn..." chị không quan tâm. Với chị, cái khái niệm cô đơn đó chỉ tồn tại khi con tim đã vô cảm hay không còn biết rung động, khi nó cảm giác thiếu thốn và trống trải. Nhưng chị thì không, trái tim chị luôn lấp đầy hình bóng anh, quá đủ để nuôi dưỡng cho nhịp đập con tim.
Anh là bạn thân của chị, là đứa bạn chí cốt mà chị luôn cảm thấy xao xuyến mỗi khi gặp mặt. Đứa bạn đã gieo vào tâm hồn chị khái niệm của mối tình đầu lắm mộng mơ mà cũng thật khổ sở. Chưa bao giờ chị dám nói đến từ "yêu" khi ở bên anh, chị sợ xóa đi cái ranh giới mong manh đó, chị sợ nếu không có câu trả lời viên mãn, chị sẽ mất luôn tình bạn, sợi dây ràng buộc duy nhất để chị được gặp anh mỗi ngày. Hơn nữa, chị là con gái, chị cũng biết đến niềm kiêu hãnh, tự tin, cái gọi là " cọc đi tìm trâu" ấy, chị không dám thử.
Ngày anh nói sẽ đi du học nước ngoài, chị không tin mình đã cười, nụ cười rạng rỡ chị dành để chúc phúc cho anh. Chị quá nhạy cảm chăng khi nhớ hoài đôi mắt anh lúc ấy, dường như là sự chờ đợi và chút gì hụt hẫng. Có lẽ chị đã quá hoài mong một điều gì ở anh, nên mới cảm nhận được thứ cảm xúc chị luôn muốn có đó. Trước sau, chị với anh vẫn là bạn, cái ranh giới càng xa xôi hơn khi chị nghe tiếng phi cơ não nề cất cánh, khi cơn mưa xối xả trút xuống ướt đẫm đôi mắt chị ngày ấy, và lạnh lùng chôn vùi mối tình đầu của chị.
Chị không nghĩ trái tim mình còn lọan nhịp như thế khi gặp lại anh. 3 năm để nhớ, để quên, 3 năm chị cho mình cơ hội tìm kiếm một tình yêu. Nhưng giờ chị mới biết thế nào gọi là ám ảnh, là " nhớ quay quắt", là chờ đợi... Những cảm xúc tưởng chừng như chỉ có ở những đôi tình nhân ở xa nhau, chị cũng vậy, anh cũng ở một nơi xa xôi như thế, chỉ khác một điều, chị nghĩ mình yêu đơn phương.
Ngày anh trở về, chị nhớ mình đã thay chục bộ áo quần, đã chuẩn bị rất kĩ để không phải ngại ngùng khi gặp anh. Mọi thứ đều hoàn hảo, trừ việc chị không dám ra sân bay. Chị sợ nhìn thấy anh sẽ không kìm được cảm xúc, chị sợ anh sẽ nắm tay một ai đó, và chị... sợ mọi sự chuẩn bị chỉ là con số 0. Đúng vậy, luôn là như thế, chị không dám bước tới.
Khi nghe tin anh mở tiệm cafe ở trung tâm thành phố, đã bao lần chị đi qua chỉ để nhìn bóng một ai đó. Đã bao lần chị dợm bước nhưng vẫn không qua được cánh cửa. Nhưng hôm nay chị cho phép mình được khác, mặc thật đẹp, đứng ngắm mình trước gương, chị thấy xốn xang đến lạ.
Đẩy cánh cửa bước vào một quán cafe mà chị cứ ngỡ mình vừa bước qua ranh giới của ba năm. Như một cái chớp mắt và chị thấy mình ở đây, đúng nơi con tim chị mong muốn. Thôi không còn nhớ nhung, ảo tưởng, thôi không còn những lúc ngồi một mình nghĩ về anh nữa, chị đi tìm câu trả lời cho những hoài mong đó. Câu trả lời nếu nằm đúng vị trí, nó phải là của quá khứ, nhưng giờ đây chị mới cho nó cơ hội.
Không đợi người bồi bàn đi đến, chị tiến về anh quản lí ngồi gần quầy tính tiền. Chị quyết định gọi món ăn đặc biệt nhất của quán, sẽ là vị ngọt hay đắng - hương vị của nó có lẽ chị vẫn đang đánh cược. Chị vỗ nhẹ vai anh cười thật tươi, chưa kịp lên tiếng chào, anh ôm chầm lấy chị: "Nam về rồi đây...!". Ba năm... Bỗng nhiên chị nhớ ánh mắt anh dành cho chị ngày trước, nhớ cả những dòng tin nhắn không bao giờ chị dám hy vọng nó dành cho chị - với tư cách 1 người bạn... Bất giác, chị thấy những giọt nước mắt lăn dài xuống khóe môi, ngọt ngào...
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em biết rằng, chẳng thể mất anh... Em ước anh sẽ chẳng bao giờ đọc được những dòng này. Em không dám gửi cho anh vì anh đã bảo em chẳng là gì của anh nữa cả... Anh đã quyết tâm quên em đi, đã muốn em giúp anh làm điều đó. Nhưng sâu thẳm con tim em, em không thể giấu những cảm xúc, cũng không thể chia sẻ...