Chồng như thầy tu, tôi có nên n.goại t.ình?
Anh sống như người đi tu, chả thiết tha ham muốn gì cả, yêu vợ cũng thôi hẳn. Anh không thể làm chỗ dựa cho tôi từ tinh thần đến vật chất nên tôi bắt buộc phải chịu đựng một mình.
Chồng như thầy tu, tôi có nên n.goại t.ình?
Tôi năm nay 35 t.uổi, cái t.uổi chưa già nhưng cũng không còn trẻ. Tôi quen em khi cùng theo một khóa học, cũng được gần một năm rồi. Em bình thường, không đẹp trai nhưng mạnh mẽ, hiểu biết và rất đa tài, kém tôi 6 t.uổi, chưa lập gia đình. Tôi quý em vì ngưỡng mộ tài năng, em ít chú ý đến tôi vì ngoài giờ học, có rất nhiều bạn khác quan tâm hỏi han, nhờ vả. Tôi cũng hay hỏi em , nhờ việc này việc nọ, thi thoảng em mới giúp tôi và cũng có lúc giúp rất nhiệt tình. Mối quan hệ của tôi và em không có gì đặc biệt cho đến một ngày em đến nhà tôi chơi để giúp một số việc. Cuộc trò chuyện kéo dài không dứt vì chúng tôi cùng cảm thấy thú vị. Em và tôi có cùng sở thích uống trà, em hẹn tôi hôm nào đến nhà, em mời tôi thưởng thức một loại trà vô cùng đặc biệt. Tôi rất vui vẻ nhận lời.
Nơi em ở khá gần nơi tôi làm việc nên buổi trưa hôm ấy tôi tranh thủ rủ em đi ăn, rồi về nhà em uống trà. Những chén trà em mời tôi thật đặc biệt đúng như lời em nói, 2 giờ đồng hồ trôi nhanh cùng những câu chuyện của tôi với em. Khi chuẩn bị ra về thì đột ngột em ôm chặt lấy tôi, nói rất thương tôi, thiệt thòi và muốn bù đắp cho tôi. Khá bất ngờ nên tôi hỏi em cái ôm này là gì, em hỏi lại tôi thế chị nghĩ thế nào? Tôi bảo coi cái ôm này của em là tình cảm con người với con người, là sự san sẻ và cảm thông. Em nói: Chị nghĩ vậy cũng được.
Tôi bình thản ra về, trong lòng rất bối rối, nhưng cái ham muốn bản năng đã nằm im trong tôi từ lâu giờ trỗi dậy mãnh liệt. Tự dưng tôi có cái cảm giác thèm khát một bờ vai để dựa dẫm ghê gớm.
Tôi bề ngoài bình thường, không xinh đẹp nhưng có duyên ngầm, lập gia đình cách đây 10 năm, có 2 con nhỏ. Cuộc sống của tôi trước khi lấy chồng nói chung ít niềm vui và nhiều nỗi buồn. Tôi phải trải qua một cuộc sống nhiều đ.au đ.ớn, tổn thương, bị b.ạo h.ành cả thể xác lẫn tinh thần mặc dù tôi, theo nhận xét của mọi người, là một đ.ứa t.rẻ khá tháo vát giỏi giang, ngoan hiền và học giỏi. Tôi còn bị lạm dụng khá nhiều lần nhưng không có ai bảo vệ. T.uổi trẻ mơn mởn tươi đẹp với tôi lại chỉ là nhưng tháng ngày tủi hận, buồn bã, cô đơn.
Tôi có rất nhiều người theo đuổi nhưng nỗi đau đã làm tuột đi rất nhiều cơ hội, để rồi khi tôi yêu lại phải gặp những người không ra gì. Yêu và kết hôn với chồng bây giờ, tôi chỉ ước mình có mái ấm bình yên nên đã chọn anh là người hiền lành và yêu thương mình thật sự. Cuộc sống những ngày đầu vất vả vì chúng tôi phải tự lập hoàn toàn, anh quá hiền lành nên rất dễ bị bạn bè lợi dụng. Trước lúc cưới, anh đã mua được mảnh đất, rồi lại bị người thân chiếm mất vì anh quá cả tin. Vậy là tôi lại phải động viên, vực anh dậy để cùng làm lại.
Không biết bao giọt mồ hôi chúng tôi cùng đổ xuống, cuối cùng đã có đất, nhà riêng và một công ty nho nhỏ do mình làm chủ. Anh rất chăm chỉ nên không nề hà công việc, tuy nhiên do thói quen quá ôm đồm nên anh thường không thể giải quyết công việc đến đầu đến cuối, việc gì vào tay anh cũng dở dang. Chúng tôi mất mát và thiệt thòi rất nhiều t.iền vì cái kiểu làm việc như vậy. Rồi việc tin người của anh, tôi nhắc nhở rất nhiều nhưng mất t.iền thường xuyên xảy ra vì anh cho vay nợ hoặc cho mua chịu. Khi chuyện xảy ra rồi anh lại đùn cho tôi giải quyết.
Anh rất tốt và rất yêu tôi, nhưng cũng thật vô tâm, sự say mê công việc khiến anh thường xuyên đi sớm về khuya, lên giường là mệt mỏi ngủ luôn. Vợ chồng son mà nhiều khi 1 – 2 tháng chúng tôi mới có một lần sinh hoạt vợ chồng, mà lần đấy cũng chả ra sao cả vì anh bị x.uất t.inh sớm. Đến lúc tôi mang bầu anh kiêng hẳn, thời gian có đến 14 – 15 tháng 2 vợ chồng không sinh hoạt, lắm lúc tôi nghĩ, nếu không phải là anh thì tôi đã nghĩ chồng mình n.goại t.ình. Thú thực tôi cũng bức xúc, đôi khi ham muốn lên cao mà nhìn sang chồng đang ngáy khò khò nên cũng đành thôi. Sống với nhau từng ấy năm trời, nhưng nếu để anh chủ động thì 99% là thất bại. Bực mình nhưng thương anh, sợ anh mặc cảm nên tôi chỉ thủ thỉ gợi ý anh tìm cách khắc phục, nói hoài anh chỉ cười lảng tránh mà chả làm gì.
Video đang HOT
Tôi cũng tự mình chủ động tìm cách cải thiện, nhưng thú thực là rất khó với một người cứ động vào là “s.úng cướp cò”. Vậy thôi, tôi coi như mình sống chung với lũ và tự tìm cánh giải tỏa cho bản thân trở về trạng thái cân bằng. Chúng tôi vẫn hạnh phúc và vui vẻ bên nhau, tôi yêu anh và tự bằng lòng với việc hàng đêm ôm anh nằm ngủ. Những tưởng như thế là thôi, vậy mà sau một cơn cảm lạnh anh bị bệnh, sức khỏe yếu đi nhiều, không còn làm việc gì được mà chỉ còn ngồi một chỗ.
Rồi con tôi lại bị bệnh nặng, đứng trước sự sống và cái c.hết, tôi đơn độc chống chọi lại với số phận để giành giật sự sống cho con. Mọi gánh nặng đổ hết lên đầu tôi, anh gần như buông xuôi để mặc cuộc sống cho tôi lo. Gần 2 năm trời lo cho 2 bố con nằm viện, tôi cứ chạy đi chạy lại, rồi gồng lên lo công việc của công ty. Những khó khăn kinh tế làm tôi tưởng như không thể nào vượt qua nổi và những nỗi đau tinh thần trước mất mát của con khiến tôi chỉ ước gì như mình chưa từng tồn tại. Anh không thể làm chỗ dựa cho tôi từ tinh thần đến vật chất nên tôi bắt buộc phải chịu đựng một mình.
Rồi mọi cái cũng qua, anh ổn định hơn, khỏe hơn nhưng giờ đây lơ đãng hẳn với công việc. Anh ngại ra khỏi nhà, ngại giao tiếp và thành một thói quen lúc nào cũng để mọi việc tôi lo. Anh sống như người đi tu, chả thiết tha ham muốn gì cả, yêu vợ cũng thôi hẳn. Con tôi đã khỏe lại nhưng mất mát thì không thay đổi được và hiểm nguy đến tính mạng vẫn còn lơ lửng trên đầu. Mục đích phải chiến đấu để bằng giá nào cũng phải cứu con khiến tôi mạnh mẽ hơn. Nhưng cũng có những lúc tôi thấy cuộc đời mình thật đ.au đ.ớn và chông chênh.
Tôi đã khóc trong nhiều đêm khi tất cả đã say ngủ, để rồi lại cười thật tươi lạc quan vào ban ngày làm chỗ dựa cho mọi người. Tôi chưa một lần tìm đến bờ vai nào để dựa dẫm trong khoảng thời gian qua, tôi không đẹp nhưng vẫn có một cái gì đó khiến những người đàn ông yêu tôi, khi biết tôi rơi vào hoàn cảnh này đã có nhiều người đến bên tôi để san sẻ, cho tôi dựa dẫm. Tôi chỉ im lặng cười chứ không rơi nước mắt, vậy mà lần này tâm tư tôi xáo trộn mạnh trước cái ôm của em.
Em là kẻ lãng tử chứ không phải người đàn ông của gia đình, vậy nên tôi chợt nghĩ đến một mối quan hệ mà tôi và em đều là kẻ nhận. Có lẽ mọi chuyện sẽ không đơn giản vậy, những hệ lụy cho chuyện n.goại t.ình không bao giờ nhẹ nhàng với bất cứ ai. Tôi nghĩ đến anh, đến con, đến danh dự rồi lại nghĩ đến mình. Những câu hỏi không có lời giải đáp.
Theo VNE
Đàn ông và nỗi lo “ăn ốc - đổ vỏ”
Chính bởi tâm lý trước khi cưới vợ có người đàn ông khác, nhất là sau đó một hơn một tháng thì vợ anh có bầu, nên cứ mỗi lần nhìn con là Khánh nghi ngờ mình trở thành kẻ "đổ vỏ".
Sao con không giống bố?
Yêu nhau 5 năm mới cưới, Khánh và Chi đã có với nhau một cậu con trai 4 t.uổi. Tình yêu được sử ủng hộ của hai bên gia đình nên không có sóng gió, ngoại trừ một lần duy nhất họ chia tay 6 tháng sau khi Chi "mặn nồng" một người đàn ông khác trước khi cưới.
Chính bởi tâm lý trước khi cưới vợ có người đàn ông khác, nhất là sau đó một hơn một tháng thì vợ anh có bầu, nên cứ mỗi lần nhìn con là Khánh nghi ngờ mình trở thành kẻ "đổ vỏ". Không ít lần Khánh nghe người ngoài nói "thằng này đúc từ nồi nào mà chả giống bố". Khánh ức lắm nhưng anh không dám hỏi vợ.
Phải mất rất nhiều công sức Chi mới chịu làm đám cưới với Khánh, trong nhà việc gì Khánh cũng nghe vợ nên anh không dám làm Chi mất lòng, nhất lại là cái chuyện mang tính "bại hoại đạo đức" này, Khánh càng không dám mở miệng.
Khánh đã điều tra rất kỹ. Sau khi kết hôn Chi cũng có gặp lại người tình cũ nhưng đều là những chỗ lành mạnh có bạn bè đi cùng. Dẫu vậy, vì được nghe và chứng kiến không ít lần các cảnh n.goại t.ình trong công ty và ngoài xã hội nên ngày đêm anh cứ canh cánh nỗi lo trong lòng.
Gần đây, một lần trong bữa cơm bên nhà vợ, cả gia đình ngồi "tám" quanh câu chuyện động trời của nhà hàng xóm, Khánh càng thêm lo lắng. Chẳng là 2 nhà hàng xóm của bố mẹ vợ Khánh thân nhau đã nhiều năm, một nhà có 2 cô con gái, một nhà có 2 cậu con trai, t.uổi cả 4 đều sàn sàn nhau, anh con trai lớn thích cô con gái út.
Quanh co ngăn cấm điều tra, bắt quả tang mãi, cuối cùng mẹ cô gái thừa nhận 2 đứa là anh em không yêu được. Không những vậy cả cô chị cả cũng là con ông hàng xóm. Ông chồng nhập viện khẩn cấp vì quá sốc, khám đi khám lại mới biết là vô sinh hoàn toàn, do quá n.hục n.hã hiện đã chuyển về quê sống, cả 2 gia đình đều tan nát.
Nghe xong chuyện, Khánh đ.âm ra hoang mang cực độ. Anh hạ quyết tâm phải có bằng chứng cụ thể, tránh việc nuôi con lớn hộ thằng khác rồi mới ngã ngửa nuốt hận. Anh đã nghĩ đến chuyện đi xét nghiệm ADN.
Tuy nhiên, sau bao lần đắn đo chờ thời cơ, chưa kịp đi xét nghiệm ADN cho con thì Khánh nghe tin gia đình "tình địch" một thời lục đục l.y h.ôn do anh chồng y.ếu s.inh l.ý, mãi không có con. Khánh tặc lưỡi nghĩ, nếu vợ biết chuyện anh nghi ngờ vợ, cho là mình phải "đổ vỏ" cho người tình cũ thì chắc anh chỉ có nước bị đuổi ra khỏi nhà.
Khánh tặc lưỡi nghĩ, nếu vợ biết chuyện anh nghi ngờ vợ, cho là mình phải "đổ vỏ" cho người tình cũ thì chắc anh chỉ có nước bị đuổi ra khỏi nhà (Ảnh minh họa).
Tin lời thầy bói, nghi "đổ vỏ" hộ người khác
Sau bao năm mong ngóng, cuối cùng thì vợ anh Trung cũng sinh cho anh đứa con trai nối dõi tông đường. Không phải anh Trung không yêu thương ba cô con gái đầu nhưng mỗi lần về quê ăn cỗ, ma chay, lễ lạt, cái mác trưởng họ khiến anh Trung nhận không ít lời trách móc vì cái tội không đẻ được thằng đích tôn.
Vốn là gái phố chính gốc, chị Trinh đã định dừng ở đứa thứ 2 song chồng năn nỉ sinh thêm để kiếm thằng cu. Đến khi đứa thứ 3 vẫn con gái, chồng tỏ rõ thái độ không vui khiến chị đ.âm ra ghét cái thói nhà quê của chồng. Rồi anh lại ỉ ôi động viên, dụ dỗ, cuối cùng chị cũng phải "chốt hạ" đứa thứ 4 ở t.uổi 37, rất may lần này là con trai.
Những ngày chị mang thai, anh đứng ngồi không yên vì chỉ sợ lại sinh con gái, dù lần siêu âm này bác sĩ đã phán đoán là con trai. Nguyên nhân cũng bởi trước đó anh được bạn dẫn đi xem bói, "thầy" phán "Số anh chỉ sinh được con gái chứ không có con trai. Mà có thì cũng chỉ nuôi con thiên hạ", khiến anh rất lo lắng.
Ngày chị sinh đứa thứ 4, bế đứa con trai đỏ hỏn trên tay, lòng anh vui mừng khôn xiết, anh quên luôn lời thầy bói phán hôm nào. Anh Trung mở tiệc mừng đầy tháng con, vỗ ngực tự hào với đám bạn "Ai bảo số thằng Trung này chỉ có thể sinh con gái chứ?".
Chuyện tưởng chỉ có vậy cho đến một tháng trước, anh bạn có nhắc đến ông thầy bói cũ: "Ông thầy này lên đời rồi, toàn đi xem và lễ lạt cho mấy ông quan chức to, giờ xếp hàng đợi xem cũng khó, phải hẹn trước cả tháng". Anh chàng kia còn bồi thêm câu: "Thế mà sao xem cho cậu sai bét".
M.áu mê tín nổi lên khiến anh Trung nhớ lại lời ông thầy bói còn văng vẳng bên tai. Nhìn cậu con vàng ngọc đang bi bô, lòng anh rối bời. Anh rất yêu vợ con, nhưng anh cũng biết cái chuyện sa ngã của đàn bà là quá bình thường trong cuộc sống nhiều cám dỗ này. Nhỡ đâu vợ anh vì giúp chồng có con trai và trong một phút yếu lòng ở đâu đó mà có được đứa con này. Suốt nhiều ngày sau đó, anh trằn trọc không ngủ vì nỗi lo mình là người "đổ vỏ".
Vì nỗi nghi ngờ mỗi ngày mỗi lớn, anh Trung quyết định giấu vợ và tự đến bệnh viện làm xét nghiệm ADN cho chắc. Thời gian chờ kết quả, anh Trung như sống trên đống lửa.
Đến ngày có kết quả, anh mừng đến phát khóc, thằng bé đích thị là con anh. Anh lẩm bẩm tự c.hửi mình: "Thằng thầy bói bố láo, suýt nữa làm hạnh phúc nhà người ta đổ vỡ, lại còn tốn bao t.iền xét với cả nghiệm".
Rời khỏi bệnh viện, anh xé ngay kết quả xét nghiệm. Chỉ vì thói ghen tuông ích kỷ mà anh đã nghi ngờ nhân phẩm vợ và cho mình đang "ăn ốc - đổ vỏ" chính con đẻ của mình.
Theo VNE
Cười ngất với chiêu “dằn mặt tình địch” của các quý ông Chị cho biết trước khi viết tâm thư cho "tình địch" anh lầm bầm nói vợ rằng "suốt ngày chỉ lo &'cày phim, mặt nghệt vì thằng diễn viên trẻ ranh, sinh ra đã ngồi trên đống tiền"... Viết tâm thư gửi "tình địch" là... diễn viên phim Hàn Trong khi mấy bà, mấy cô trong con ngõ nhỏ ở Hà Đông -...