Chồng như khách trọ trong nhà
Nhiều người bảo tôi sướng vì chồng giỏi kiếm tiền. Đúng là chồng kiếm tiền tốt, cuộc sống vật chất tôi không phải lo lắng nhưng anh ở nhà cứ như khách trọ.
Anh về đến nhà là buông giày buông cặp để tôi phải dọn dẹp và đi tắm rồi đọc báo, hoặc không thì anh đi đánh tennis hay ăn uống với đối tác về muộn. Hai đứa con anh chẳng bao giờ biết chúng học hành ra sao, chúng ốm đau thế nào. Tiền nong hết thì anh đưa chứ không bao giờ để ý xem vợ con cần gì muốn gì.
Có hôm con bị ốm phải vào viện, tôi gọi anh bảo phải đi tiếp khách sẽ vào sau, rồi tôi đợi mãi cũng không thấy anh vào. Hôm sau gọi anh bảo uống say về ngủ nên quên mất, buổi tối anh vào. Tối anh lại gọi điện là không vào thăm con được, cần tiền thì anh gửi cho. Nhiều khi tôi không biết cuộc sống vợ chồng tôi như vậy gọi là gì, có lúc tôi nản quá, nghĩ mình như người đẻ thuê và nuôi con cho anh vậy.
Cuộc sống vợ chồng lúc nào cũng tẻ nhạt, tôi việc tôi anh việc anh. Có hôm bận rộn tôi bảo anh làm giúp việc nhà, anh bảo nếu bận quá thì tìm người giúp việc chứ anh không làm, đó là việc của phụ nữ. Anh coi việc đảm đương tài chính gia đình là hết trách nhiệm của anh rồi, mọi việc còn lại tôi có trách nhiệm phải lo. Tôi cảm thấy bế tắc quá. Xin cho tôi lời khuyên.(Bích)
Ảnh minh họa: Courtneyluv.com.
Trả lời:
Xin chia sẻ với chị về những muộn phiền mà chị đang trải qua. Hôn nhân là sự gắn kết tự nguyện giữa hai người, trong đó cả hai chung trách nhiệm trong việc lo kinh tế tài chính, chăm sóc gia đình và nuôi dạy con cái. Trong hoàn cảnh gia đình chị, chồng chị là người làm ra kinh tế chủ đạo trong gia đình nhưng lại có phần thiếu trách nhiệm khi đổ mọi việc trong nhà cho một mình chị và hoàn toàn không có ý muốn chia sẻ hay gánh vác cùng vợ.
Để khắc phục tình trạng này không thể ngày một ngày hai. Tôi chỉ muốn đưa ra một số gợi ý có thể giúp chị từng bước kéo anh xã chung tay vun đắp cho gia đình:
Video đang HOT
- Trao đổi thẳng thắn: Để thay đổi được suy nghĩ này, có lẽ cần ở chị sự kiên nhẫn và mạnh mẽ hơn khi yêu cầu anh ấy chia sẻ các công việc nhà. Anh ấy cần phải hiểu rằng vật chất không phải là thứ mang lại hạnh phúc mà chính là sự thấu hiểu chia sẻ đồng cảm giữa hai vợ chồng và cùng hiểu rõ những khó khăn của đôi bên mới là thứ tạo ra giá trị hạnh phúc.
- Yêu cầu anh ấy những công việc cụ thể: Chị nên yêu cầu anh ấy lựa chọn những công việc có thể làm hoặc muốn làm. Sau đó chị nên thường xuyên nhắc nhở và giám sát để anh ấy có ý thức làm việc, hãy học cách khen ngợi nếu anh ấy làm tốt. Tất nhiên, có thể anh ấy sẽ không lựa chọn hoặc có lựa chọn và để đó, hãy cùng con tác động tới chồng. Thậm chí những công việc mà chị đã giao, đừng vì anh ấy làm dở hay không làm mà làm cố cho xong. Chị phải học cách tự mình thoát khỏi sự ràng buộc với các công việc gia đình
- Chỉ ra hậu quả: Chị hãy giúp anh ấy hiểu rằng những công việc này đã khiến chị quá mệt mỏi và không có thời gian chăm sóc bản thân. Nếu cứ tiếp tục như thế thì tình cảm của chị dành cho anh ấy sẽ khó tồn tại được. Thậm chí anh ấy không chăm sóc con cái hoặc không để ý đến việc học hành của chúng cũng sẽ tạo khoảng cách giữa anh và các con và đương nhiên con không phải của mình chị nên anh ấy cần phải sắp xếp thời gian để dạy dỗ giám sát con học hành nếu anh muốn con mình ngoan ngoãn và trưởng thành.
Có lẽ cách mà anh ấy đang ứng xử với chị một phần vì quan điểm còn có định kiến của anh ấy về trách nhiệm của mỗi thành viên trong gia đình mà thôi. Có thể khi chị tác động phân tích sẽ giúp anh ấy hiểu ra và thay đổi, và việc chia sẻ công việc với nhau mới là cách thể hiện bản lĩnh của một người đàn ông hiện đại và tài giỏi.
Tôi không biết hiện giờ chị có đi làm hay không, nhưng nếu chị ở nhà thì có lẽ cũng tự mất đi sự chủ động trong gia đình đồng thời làm cho chị mất cơ hội gặp gỡ và giao lưu với mọi người xung quanh. Vì thế, nếu có thể chị nên đi làm, vừa tạo cho chị niềm vui vừa giảm bớt áp lực tài chính cho anh ấy, đồng thời cũng là cách để chị dần dần huy động sự tham gia của anh ấy trong gia đình. Chị cũng có thể tìm người giúp việc để tạo bớt gánh nặng công việc gia đình.
Tất nhiên, bất cứ điều gì muốn thay đổi cũng cần có thời gian, kể cả là thay đổi từ chính suy nghĩ của chị, vì vậy chị cũng cần kiên nhẫn hơn, ngoài ra cần biết tìm sự trợ giúp tác động của người thân hay bạn bè anh ấy. Hy vọng rằng qua thời gian và sự khéo léo của chị, anh ấy sẽ dần nhận ra rằng ngoài việc chỉ đóng góp kinh tế thì sự chia sẻ mỗi công việc gia đình cũng là cách tạo ra hạnh phúc trọn vẹn.
Chuyên viên tư vấn tâm lý Vũ Ánh Tuyết
Trung tâm tư vấn tình cảm Linh Tâm
Theo VNE
Chồng ơi, nhà này không phải cái nhà trọ
Tối ngủ, chồng không thèm ngó ngàng đến vợ. Muốn được chồng ôm, được chồng kể chuyện, được nghe chồng thủ thỉ lời yêu cũng không có.
Chắc được khoảng 1 năm chồng chăm chỉ về nhà ăm cơm, nấu nướng cùng với vợ. 1 năm đó, em có cảm giác hạnh phúc, được làm vợ, được lo những bữa cơm ngon cho chồng. Chồng không thể hiểu, em vui thế nào khi chồng nhắn tin &'tối nay anh thèm ăn cá chép om dưa, vợ làm nhé'. Với những ông chồng, chuyện đó có thể là bình thường nhưng với một người vợ yêu chồng như em, điều đó vô cùng quý giá.
Hơn 1 năm làm vợ chồng son, em đã cảm nhận được niềm vui, sự hạnh phúc. Chẳng có người vợ nào lại không thấy tự hào khi được chồng mình khen ngợi, tin tưởng và yêu thương. Mỗi lần chờ chồng về, nhâm nhi bữa cơm, rồi ngồi ăn cùng vợ, em thấy thích lắm. Chỉ cần thế thôi, vợ chồng mình đã quá hạnh phúc rồi...
Nhưng, hơn 1 năm sau đó, anh bắt đầu thay đổi. Chồng có công việc mới mà tối nào em cũng thấy anh đi về muộn. Có hôm anh báo là về ăn cơm, để vợ chuẩn bị cho món này món kia, em vui mừng khôn xiết. Vì lâu rồi vợ chồng mới có bữa cơm cùng nhau. Em cảm thấy thích thú khi được trổ tài nấu ăn cho chồng và được chồng khen. Nhưng đùng một cái, chồng lại gọi về và nói, &'nay anh bận đi tiếp khách, hẹn vợ mai nhé. Vợ ăn cơm trước đi, không phải phần hay đợi anh đâu'. Phần hay đợi gì anh chứ, em làm sao mà đợi anh được, em đói gần chết sau lúc nấu ăn xong nhưng chẳng dám gắp một miếng vì còn đợi chồng về. Giờ thì em phải ngồi một mình, ăn cơm một mình. Nhiều khi tủi thân muốn khóc.
Nhưng, hơn 1 năm sau đó, anh bắt đầu thay đổi. Chồng có công việc mới mà tối nào em cũng thấy anh đi về muộn. (ảnh minh họa)
Anh đưa tiền cho em hàng tháng nhiều hơn trước, anh cũng chịu khó mua đồ sắm sửa nhà cửa, chịu khó mua quà cho vợ nhưng càng ngày những bữa cơm vắng nhà càng nhiều. Em cảm thấy buồn vô cùng, cảm thấy thiếu thốn tình cảm của chồng. Mỗi tối, gắp một miếng cơm bỏ lên miệng mà em rơi nước mắt, không muốn ăn uống gì.
Có hôm hí hửng đi chợ mua đồ ăn định làm chồng bất ngờ vì chồng đã hứa, tôi nay về nhà ăn cơm thế mà đùng cái, chồng lại báo có việc bận. Công to việc lớn gì thì chồng cũng phải nghĩ đến vợ chứ...
Chồng chạy qua đón vợ vội vội vàng vàng nếu như có hứa với vợ rồi lại bảo, anh phải chạy qua chỗ sếp ngay vì đang có việc gấp. Lòng vợ buồn vô cùng. Không thiết gì, vợ ra ngoài ăn tạm bát phở cho đỡ đối. Cứ như thế, vợ sút cân mà chồng cũng không hay. Chồng chăm làm, kiếm tiền, bảo lo cho vợ con, lo cho vợ khi vợ đang mang bầu nhưng mà vợ mang bầu chồng cũng không ở nhà thì thử hỏi, làm sao vợ có thể vui được.
Tối đến, hơn 10 giờ chồng mới về, một tuần phải mấy trận như vậy. Vợ hỏi thì chồng không nói, chỉ lăn ra và ngủ. Chồng ca cẩm linh tinh vì rượu, sáng hôm sau dậy không biết gì, bảo tối qua mấy giờ chồng về cũng không nhớ. Rồi chồng lại ăn vội bữa sáng vợ chuẩn bị chu đáo không một câu khen, rồi chạy đi làm ngay lập tức...
Tối đến, hơn 10 giờ chồng mới về, một tuần phải mấy trận như vậy. Vợ hỏi thì chồng không nói, chỉ lăn ra và ngủ. (ảnh minh họa)
Tối ngủ, chồng không thèm ngó ngàng đến vợ. Muốn được chồng ôm, được chồng kể chuyện, được nghe chồng thủ thỉ lời yêu cũng không có. Vợ chán nản vô cùng. Chồng có biết không, cái nhà này không phải cái nhà trọ, mong chồng hãy xem lại bản thân mình. Chồng có yêu vợ không, có thật lòng quan tâm đến vợ không? Nếu có thì chồng phải sợ những tối vợ ở một mình chứ...
Từ ngày mang bầu, chồng bảo phải kiếm tiền nhiều cho vợ con. Rồi chồng lao vào làm việc tối ngày, khiến vợ cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Vợ buồn vì chồng, tiền thì có, nhưng tình cảm thì không. Chồng vẫn gọi điện hỏi thăm vợ suốt nhưng mà kiếm cớ &'tối nay mà không đi nhậu thì sếp trù cho chết, hạ lương thì chết, không được, vợ chịu khó ăn một mình nhé'. Cái câu ấy của chồng vợ đã nghe cả trăm lần rồi, chán nản lắm rồi...
Chồng coi nhà mình như nhà trọ còn vợ giống như người giúp việc vậy, tháng trả lương đều. Chồng về nhà thì chào đón chồng, giặt đồ cho chồng, xách đồ cho chồng rồi nấu ăn cho chồng. Hôm rồi, vợ thuê một cô giúp việc, về nhà giúp vợ làm toàn bộ việc trong nhà. Cô ấy cũng chủ động cơm nước nếu chồng có về nhà ăn. Cô ấy sẽ nấu cơm cho vợ mỗi tối nếu chồng không về nhà, may ra cô ấy còn ăn cơm cùng vợ. Chồng bảo vợ nhà không có việc gì thuê giúp việc làm gì, vợ bực, chỉ bảo &'có tiền thì cứ thuê người giúp việc, việc ít vợ làm được nhưng quan trọng là cho vui cửa vui nhà. Vợ không muốn sống một mình mãi'.
Cảnh này làm vợ chán lắm rồi. Chồng ơi, nếu anh thật sự yêu em, mong anh hãy hiểu. Tiền quan trọng, công việc cũng quan trọng nhưng mà vợ còn quan trọng hơn chồng ạ. Mong anh nghĩ lại, nếu không, em thật sự không biết mình còn chịu được đến bao giờ... Nhà này không phải là nhà trọ cho anh.
Vợ chồng sống với nhau cần nhất là tình yêu, sự quan tâm, chia sẻ. Nếu anh cứ mãi sống thế này, em khác gì người cô đơn một mình, anh có nghĩ cho em không? Hay là anh đang có người con gái khác?
Theo Khampha