Chồng như khách trọ miễn phí ở nhà
Sáng đi sớm, tôi về muộn, rất muộn, thậm chí là không về với lý do qua đêm nhà bạn vì nhậu nhẹt, chồng tôi đã trở thành khác trọ trong nhà này.
Lấy chồng, sống với nhau được 5 năm, có lẽ đó là quãng thời gian quá dài của một cuộc hôn nhân chăng? Cả hai vợ chồng đã từng yêu thương nhau hết lòng, kết quả là đính hôn và sinh ra một cô con gái kháu khỉnh. Nhưng 5 năm qua, hình như chồng chưa hiểu tôi, hoặc là tình cảm đã nhạt dần. Người ta nói, hôn nhân 5 năm đầu là một quãng thời gian đẹp nhất, trải qua 5 năm đó, con người phải đối với cả vạn nỗi lo. Nào là lo chồng hay vợ ngoại tình, lo kinh tế suy sụp, lo tình cảm nhạt phai… Và từ những gánh nặng đó là kết quả của cuộc hôn nhân không hạnh phúc.
Qua 5 năm, người ta sống với nhau vì nghĩa nhiều hơn vì tình. Phải chăng là như vậy, nên giờ đây, sau cái 5 năm hạnh phúc ấy, chồng tôi trở thành một vị khách trọ miễn phí trong nhà này.
Sáng, anh xách cặp đi làm, cả ngày không có lấy một cuộc điện thoại hay hỏi han gì vợ. Nếu muốn có thông tin của chồng, không còn cách nào ngoài việc tôi chủ động liên lạc với anh. Rồi buổi trưa, là người mẹ nên thi thoảng tôi chạy về nhà xem con cái thế nào nếu hôm nào con không đi lớp. Còn con đi lớp cả ngày, tôi cũng phải gọi điện hỏi cô giáo thường xuyên xem con có ăn uống đầy đủ, có ốm hay có chán ăn hay không. Chồng thì ngoài phận sự, đó không phải là trách nhiệm của anh, anh nghĩ vậy.
Nghĩ lại, đời mình thật khổ, hầu hạ chăm sóc chồng như thế mà chồng vẫn lạnh lùng, thờ ơ. Chẳng hiểu đàn ông cần gì hơn nữa? (ảnh minh họa)
Tối đến, chẳng thấy khi nào chồng về sớm, nhưng không bao giờ chủ động nhắn cho vợ một cái tin hay gọi một cuộc điện thoại thông báo mình về muộn và mấy giờ về. Cứ mặc định là, không về thì là có việc bận. Còn bận việc cơ quan, việc riêng, việc tư hay thậm chí là đi với cô nào, vợ cũng không cần biết. Còn cơm nước, tôi cứ nấu rồi ăn khi nào xong, chồng bảo không cần đợi. Nhưng làm sao lại không đợi được, nếu như đang ăn mà chồng về thì sao. Và thế là tất nhiên, trong những lần như vậy, tôi lại là người chủ động nhấc điện thoại lên và bấm máy: “Mấy giờ anh về để em còn chờ cơm?”. Nghĩ lại, đời mình thật khổ, hầu hạ chăm sóc chồng như thế mà chồng vẫn lạnh lùng, thờ ơ. Chẳng hiểu đàn ông cần gì hơn nữa?
Đã đến 2 tháng nay, chưa hôm nào chồng về nhà sớm để ăn cùng bữa cơm tối với vợ và con. Chỉ có tôi chủ động chờ cơm anh, có sớm nhất cũng phải 8h. Có nhiều hôm anh không về và gọi điện bằng cái giọng say mềm, bảo anh ngủ ở nhà bạn vì vợ bạn đi vắng, hay là nhậu say quá không về được. Có hỏi thì cũng chẳng biết chồng ở đâu, và cũng không biết chồng ngủ ở nhà bạn này. Thế là đành chấp nhận sự thật này như một lẽ hiển nhiên.
Video đang HOT
Thời gian đầu anh như thế, tôi có nổi máu ghen, rồi lùng sục xem anh ở đâu, làm gì, với ai, nhưng lực bất tòng tâm, tôi không thể làm được việc đó. Tôi không có cách gì biết những người bạn của anh gồm những ai, vì mỗi hôm anh đi với một người. Nếu như anh có ngoại tình, tôi cũng đành chịu vì về nhà anh lại chối bay, chối biến.
Vả lại, tôi có làm to chuyện thì anh cũng chối, và nếu cứ làm to chuyện thì anh được lợi, người chịu thiệt là tôi. Vì anh sẽ chẳng thèm tiếp chuyện tôi chứ đừng nói là tình cảm với vợ, còn ly dị thì tôi không làm được. Nếu như có một người phải nói ly hôn thì chắc chắn là tôi rồi, vì anh đã không muốn đề cập tới chuyện đó. Còn nếu có chuyện ly tan thì cũng chắc chắn rằng, tôi và con sẽ ra đường. Thế nên, tôi cứ âm thầm chịu đựng, cứ nhịn chồng, phục vụ chồng chu đáo, sống như cái bóng trong nhà vậy, mặc chồng làm gì thì làm.
Thế nên, tôi cứ âm thầm chịu đựng, cứ nhịn chồng, phục vụ chồng chu đáo, sống như cái bóng trong nhà vậy, mặc chồng làm gì thì làm. (ảnh minh họa)
Đã 2 hôm nay chồng không về nhà, tất nhiên chông có gọi điện bảo đi công tác đột xuất. Quần áo thì có lấy đi thật, không biết chồng về nhà lúc nào. Nhưng nghe anh nói thế thì tôi cũng biết thế, tôi không còn cách nào hơn nữa. Giờ điều tra làm sao đây, chẳng lẽ phải theo dõi xem anh đi với ai, ở đâu à? Tôi có gọi đến cơ quan anh thì họ nói anh đi công tác thật. Và mấy ngày đó, ngoài cái tin anh đi công tác ra, tôi không biết anh về nhà khi nào, làm gì, có khỏe không…
Hôm nào về nhà, việc đầu tiên của anh là tắm, muộn thì không ăn cơm, còn sớm mà chưa ăn thì ăn một bát rồi đi ngủ. Cả mấy tháng nay, vợ chồng cũng không ân ái, thi thoảng có hứng lên thì anh chiều tôi một tí, coi như là trách nhiệm rồi lại thôi. Anh có trêu đùa con nhưng chỉ được không quá 10 phút. Đúng là, căn nhà này đã như phòng trọ của anh, anh đi đi về về chủ nhà là tôi không hay biết, anh về lúc nào, làm gì mặc anh, chỉ cần hàng tháng anh đưa tiền cho tôi lo sinh hoạt gia đình và chăm con cái.
Tôi đã nghĩ quá nhiều rồi, cũng nói với anh nhiều nhưng anh làm ngơ như không có gì xảy ra. Anh bảo, tôi muốn nghĩ sao thì nghĩ, làm gì thì làm. Tức là, nếu tôi có muốn bỏ anh cũng không có gì là to tát. Nói như vậy thì chỉ có tôi thiệt thòi thôi. Tôi chán nản quá, mệt mỏi quá rồi. Giờ phải làm sao trong tình trạng này đây. Mẹ con tôi khổ quá rồi!
Theo VNE
Chồng tôi ở ác với nhà vợ
Hôm rồi, bố tôi ốm nặng, tôi bảo phải cho con về nhà chơi với ông ngoại thì anh bảo: "Ốm chứ đã chết đâu mà lo".
Còn nhớ ngày yêu nhau, chồng mặn nồng say đắm, hứa hẹn đủ thứ. Nào là sau này khi có nhà cửa sẽ đón mẹ vợ lên ở cùng, để mẹ tiện chăm sóc cháu ngoại. Vì chồng vốn không có mẹ, mẹ anh mất từ nhỏ nên lúc nào anh cũng thiếu thốn tình cảm của mẹ.
Ngày về ra mắt, anh đon đả chào mời, nhanh nhẹn giúp việc và ăn nói lễ phép khiến người vợ như tôi rất hài lòng. Bố mẹ tôi cũng ưng anh ngay từ lần gặp đầu tiên và khi tôi tính chuyện cưới xin thì không ai thắc mắc gì. Ai cũng tán thành hôn lễ của chúng tôi.
Và tôi cưới anh, được hơn 1 năm thì tôi sinh con gái đầu lòng. Nhưng cũng chính từ ngày tôi sinh, mọi chuyện hoàn toàn khác. Tôi ngỏ ý cho mẹ lên ở cùng khi chúng tôi đã có nhà trên thành phố thì anh nói, thuê ô-sin cho tiện, vì nhà này cần người giúp việc giặt giũ quần áo nữa, chứ mẹ lên thì không thể để mẹ làm hết việc đó. Tôi bảo anh cứ cho mẹ lên, vì dù sao thì bà ngoại chăm cháu vẫn yên tâm hơn, việc thì anh và tôi đỡ đần mẹ có sao. Nghe lời tôi, anh cứ mặc cho tôi mời mẹ lên.
Nhưng cũng từ khi mẹ lên, anh bắt đầu hành mẹ, giống như hành một người giúp việc thực sự. Anh bảo, đó là ý của tôi nên dường như, anh muốn cho mẹ thấy được sự khó nhọc khi ăn cơm không ở cái nhà này. Anh cũng muốn cho tôi thấy việc không nghe lời anh là thế nào.
Có hôm, mẹ muốn về quê, tôi bảo anh chở mẹ ra bến xe, thì anh đùng đùng, vứt cho mẹ 50 nghì, bảo "bà ra kia mà thuê xe ôm, đi ra bến xe mất có vài chục bạc, còn lại bà cứ cầm lấy, mất bao nhiêu mà phải đưa đón, mệt người". (ảnh minh họa)
Mẹ một tay chăm cháu nhưng anh sai mẹ đủ thứ. Sáng ra anh để mẹ dậy đi chợ, mua đồ ăn sáng rồi nấu nướng cho cả nhà. Tôi thì còn thời gian ở cữ nên không tiện ra ngoài. Mẹ tôi làm tất cả mọi việc, quần quật như người giúp việc thật. Mẹ mua đồ ăn sáng xong, lại vào nhà lau dọn khi hai mẹ con tôi còn ngủ. Rồi bà lại lên xem cháu tỉnh chưa cho cháu ăn cùng tôi, rồi lại xuống dọn dẹp bếp núc, chuẩn bị cơm nước. Vèo một cái là đến trưa. Có hôm nhìn mẹ còng lưng bê cả chậu quần áo lên trên gác phơi mà tôi xót hết cả ruột.
Có lần, thấy mẹ làm nặng như vậy, tôi bảo anh lên bê giúp mẹ thì anh bảo, còn bận xem phim, việc ấy thì ai chẳng làm được. Thấy thái độ của con rể, mẹ tôi cũng chẳng nhờ.
Có hôm, mẹ muốn về quê, tôi bảo anh chở mẹ ra bến xe, thì anh đùng đùng, vứt cho mẹ 50 nghì, bảo "bà ra kia mà thuê xe ôm, đi ra bến xe mất có vài chục bạc, còn lại bà cứ cầm lấy, mất bao nhiêu mà phải đưa đón, mệt người". Nghe anh nói mà tôi choáng, thấy xấu hổ với bố mẹ vô cùng.
Tôi không hiểu vì sao anh có thái độ như vậy với mình, nhưng nhìn anh cau có mặt mày mỗi khi mẹ ở nhà, tôi thấy buồn lắm. Hay anh nghe ai nói gì đó không hay, không phải nên khó chịu với mẹ vợ? Nhưng nghĩ lạ, mẹ tôi nào quen ai họ hàng nhà anh mà nói gì để đến tai anh. Có lần, tôi đòi về quê, nhất định anh không cho về. Tôi cứ cố về và khi lên, xách theo nhiều thứ mẹ tôi cho, anh bực tức quát: "Nhà này không phải bãi đổ rác mà cái gì cũng tha về đây, tôi không ăn, cô mang đi chỗ khác mà dùng, thiếu thì mua, nhà này không thiếu". Nghe anh nói mà tôi ức đến tận cổ, tôi cãi lại thì lập tức bị anh cho ăn tát. Có lần anh tát tôi chảy cả máu mồm mà tôi không dám hé răng nửa lời, vì sợ mẹ buồn!
Hôm rồi, bố tôi ốm nặng, tôi bảo phải cho con về nhà chơi với ông ngoại thì anh bảo: "Ốm chứ đã chết đâu mà lo". Anh nói như thế mà không sợ bị tội sao, anh có thể thốt ra những lời cay độc như vậy mà được gọi là con rể của bố mẹ tôi sao. Tôi thật sự không thể nhịn được, tôi đã chán nản con người này rồi, tôi quyết định bỏ về mẹ ở.
Những ngày đó, tôi về biệt tích không lên, anh gọi điện thẳng cho mẹ tôi, nói mẹ không biết dạy con, nói nhà tôi không có giáo dục này kia. Nghe anh nói mà tôi xót xa. Anh còn dọa tôi, muốn ở đó thì ở luôn, vĩnh viễn không về nhà này nữa để anh lấy vợ mới.
Một con người như anh sao lại trở nên thế này, tôi thực sự không biết vì sao. Tôi thấy phiền hà, thấy mệt mỏi, thấy chán cuộc hôn nhân này. Tôi thực sự không biết nên làm thế nào, chẳng lẽ ly hôn luôn? Như vậy có lẽ mẹ tôi buồn lắm và con tôi sẽ không có bố sao? Nhưng sống với người đàn ông như thế, thà không có chồng còn hơn, phải không chị em? Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên...
Theo VNE
Chồng mê muội cô em dâu của tôi Chuyện chồng ngoại tình không còn là chuyện lạ nữa, nhưng ngoại tình hay tương tư chính cô em dâu của mình thì tôi mới thấy là chồng thật liều lĩnh. Đến giờ phút này, tôi cảm thấy bản thân mình như bị thôi miên vậy, không nghĩ được điều gì nữa, chỉ biết đau khổ mệt mỏi, chán nản vì không hiểu...