Chồng nhồi vào đầu các con tôi rằng “mẹ là một người đàn bà trụy lạc”
Tôi 37 tuổi, đã từng có một gia đình yên ấm bên chồng và hai con một trai một gái. Sở sĩ tôi nói rằng đã từng, bởi vì đã hơn 1 năm nay, tôi sống một mình.
ảnh minh họa
Sau khi tôi và chồng ly dị, nhiều người khuyên tôi nên nhận nuôi hai con, vì con cái ở với mẹ dù sao vẫn tốt hơn với bố. Tôi cũng suy nghĩ rất nhiều nhưng thú thực là với khả năng kinh tế hiện giờ, không có gì đảm bảo tôi có thể lo cho con một cuộc sống đủ đầy.
Hơn nữa, tôi đang bị ung thư gan giai đoạn cuối, thời gian tôi còn sống trên cõi đời này có lẽ chỉ còn tính bằng ngày. Vì vậy, dù đau đớn lắm nhưng tôi vẫn phải cắn răng nhìn cảnh các con dọn đồ ra ngoài sống cùng bố. Một tháng, tôi được gặp chúng một lần, hoặc là con về thăm tôi, hoặc tôi đến đón chúng tại trường rồi ba mẹ con đi chơi đâu đó. Chuyện bệnh tật, tôi giấu biệt tất cả mọi người, chỉ trừ một cô bạn thân nhất của tôi là biết tường tận. Tôi cũng dặn cô ấy không được tiết lộ cho bất cứ ai, đơn giản vì tôi thà chết chứ quyết không muốn để mọi người nhìn bằng ánh mắt thương hại.
Tôi và chồng cũ vốn là bạn học chung Đại học. Hồi còn đi học, chúng tôi đều có người yêu và chỉ coi nhau như bạn. Đến khi ra trường, chúng tôi bị gián đoạn liên lạc một thời gian. Ngày họp lớp sau đó 1 năm, tôi và anh ấy gặp lại nhau, đều bất ngờ khi cả hai đã chia tay người yêu. Từ đó, cả hai nói chuyện qua lại, hay gặp gỡ nhau đi café, được khoảng 6 tháng sau thì nảy sinh tình cảm. Vì đã hiểu quá rõ về nhau nên quyết định kết hôn đến rất nhanh. Hai thiên thần nhỏ của tôi lần lượt chào đời, khiến tôi cảm thấy mình quả là người đàn bà hạnh phúc nhất thế gian. Nhưng hỡi ôi, cuộc sống đâu có dễ dàng như tôi tưởng!10 năm sau ngày cưới, cũng là lúc gia đình tôi bắt đầu trục trặc. Sau khi sinh bé thứ 2, vợ chồng tôi như “có lộc”, công việc làm ăn phất lên như diều gặp gió. Từ khi có chút của ăn của để, chồng tôi thay đổi tính tình, hay giao du với các bạn bè giàu có và khinh thường vợ ra mặt, anh bảo tôi chỉ là người sống dựa dẫm, là “đái không qua ngọn cỏ”. Tôi biết phận mình, xin nghỉ việc ở nhà, chui vào xó bếp chăm chồng chăm con. Nghe lời bạn bè, chồng tôi mạnh dạn đổ tất cả vốn liếng vào đầu tư một dự án lớn, nếu thành công thì gia đình tôi sẽ đổi đời thực sự. Ác nghiệt thay, dự án đó thất bại khiến toàn bộ số tiền của vợ chồng tôi mất trắng, tài sản kiệt quệ đến mức chỉ còn mỗi xác nhà. Chồng tôi vô cùng suy sụp.Nhưng đáng buồn là trong khi tôi đang cố gắng để sát cánh bên chồng lúc khó khăn, anh lại đẩy hết trách nhiệm sang tôi. Chồng tôi thay vì nhận lỗi về mình thì anh bảo tôi là vận xui xẻo của cuộc đời anh, nếu còn chung sống với tôi thì không bao giờ ngóc đầu lên được. Tôi nhẫn nhịn hết mức có thể với hi vọng níu kéo được hạnh phúc gia đình, nhưng tình hình ngày một tồi tệ. Cuối cùng, chúng tôi li dị. Tôi đồng ý cho hai con ở với bố vì lúc đó, tôi không có việc làm ổn định. Đến cuối năm, trong một lần đi khám sức khỏe, tôi phát hiện ra mình bị ung thư.
Nếu ai đã từng làm mẹ, đọc đến đây chắc sẽ hiểu cảm giác đau đớn tột cùng của tôi – một người mẹ bất tài không thể tự tay chăm sóc cho con mình. Đôi khi đi trên đường, bắt gặp một gia đình đầy đủ cha mẹ con cái nào đó hạnh phúc đi bên nhau, tôi lại quay đi lén lau nước mắt. Thiếu thốn tình cảm lại thêm bệnh tật, tôi thấy mình mỏng manh hơn nhiều, thậm chí, nhìn bức ảnh chim mẹ mớm mồi cho con trên tạp chí, tôi cũng chực khóc òa.
Video đang HOT
Đau đớn là thế, nhưng chẳng có gì khiến tôi vui hơn việc nghe các con hớn hở kể lại chuyện học hành ở trường thế nào, chuyện bố chúng yêu thương và lo lắng cho chúng ra sao. Nhiều khi, tôi nghĩ có khi tôi đã sắp đạt đến mức độ thượng thừa về từ bi hỉ xả, bởi cả chuyện các con kể dạo này có một cô hay đến nhà chơi và ăn cơm cùng 3 bố con, cô đối xử rất tốt với chúng, điều đó cũng khiến tôi vui mấy ngày. Tôi biết, nếu may mắn, khi tôi không còn trên cõi đời này nữa thì sẽ có người đàn bà khác thay tôi nuôi nấng các con tôi nên người.
Tôi đã sắp xếp mọi thứ, để khi tôi mãi mãi ra đi thì sẽ không còn điều gì để nuối tiếc. Căn nhà tôi đang ở là tài sản bố mẹ tôi để lại trước lúc lâm chung, được làm giấy tờ chứng nhận quyền sở hữu của tôi, tôi đang làm giấy tờ thủ tục để lại quyền thừa kế cho hai con. Trước khi chúng đủ 18 tuổi, căn nhà đó sẽ được bà dì ruột của tôi trông nom. Chuyện đám tang, tôi cũng đã cố gắng hết sức để lo liệu trước, tuy sơ sài nhưng ít nhất cũng không để phiền hà đến ai.
Mọi thứ đều đang khiến tôi cảm thấy an tâm hơn, cho đến một ngày, tôi sững sờ khi biết một sự thật quá đau lòng: chồng tôi đang cố gắng nhồi nhét vào đầu các con tôi rằng mẹ chúng là một con người vô cùng xấu xa và trụy lạc. Cách đây hơn 2 tháng, tôi đến đón con ở trường như thường lệ nhưng thấy hai con có thái độ khang khác. Thằng bé lớn trước giờ rất quấn mẹ nay lạnh nhạt hẳn, đôi khi còn tỏ ra xa lánh những cử chỉ âu yếm của tôi. Con bé con mới 6 tuổi, chưa biết nhiều nhưng có lần cũng mếu máo bảo “anh dặn con từ giờ ít chơi với mẹ. Anh bảo mẹ là người xấu nhưng con không tin đâu”.Nghe con bé nói vậy, tôi hoang mang lắm, vừa cố gắng gần gũi con hơn, vừa gạn hỏi con về nguyên nhân. Lúc đầu, con trai tôi nhất quyết không chịu nói, còn chủ động giục em đi về. Đến mãi về sau tôi thủ thỉ và tâm sự với con thì được biết, chính chồng cũ đã cố tình tiêm nhiễm vào đầu hai con rằng mẹ nó là người đàn bà xấu xa, trụy lạc, thậm chí còn xui con không gọi tôi là mẹ. Khi tôi hỏi lý do, con bảo bố nói khinh mẹ vì mẹ là người xấu, mẹ giả vờ thương các con… mẹ là gái… Con tôi còn bảo bố nói nếu cứ qua lại với mẹ, bạn bè ở lớp con nhìn thấy sẽ xa lánh và không thèm chơi với con nữa. Nghe những điều các con tôi nói mà tôi sửng sốt vô cùng. Nhưng trong chốc lát, tôi hiểu ra tất cả.Từ ngày ly dị chồng, tôi sống một mình, lại mặc cảm bệnh tật nên có tham gia một nhóm hoạt động xã hội trên mạng, chuyên tiếp xúc và giúp đỡ các cô gái mại dâm có hoàn cảnh khó khăn trong cuộc sống. Gặp gỡ nhiều cô gái “dưới tận cùng xã hội”, tôi mới hiểu thêm và dần dần xóa bỏ những kỳ thị về họ. Đôi khi, tôi còn chủ động mời các chị em đó về nhà ăn cơm. Lâu dần thành quen, nhà tôi trở thành nơi tụ tập của hội, trong đó có không ít cô gái “có H” lui tới. Vài lần, tôi cũng để ý thấy hàng xóm hay xì xào về tôi, nhưng tôi không mấy để tâm. Đến giờ thì tôi chắc chắn rằng “lời ong tiếng ve” đó đã bay tới tai chồng con tôi từ lúc nào rồi.Tôi kể chuyện này cho cô bạn thân nhất của tôi, cô ấy khuyên tôi nên nói tất cả sự thật với chồng cũ, vì tôi đang bị bệnh nặng, không đáng phải chịu tổn thương thêm nữa. Tôi suy nghĩ nhiều và có chủ động hẹn gặp chồng cũ nói chuyện, nhưng anh từ chối và bảo anh không quan tâm đến chuyện của tôi nữa. Tôi van nài anh cho tôi được gặp và giải thích với anh mọi chuyện nhưng anh lạnh lùng cúp máy, trước khi buông ra một câu khiến trái tim tôi tan nát “Cô hãy sống nốt những ngày tháng dơ bẩn của cô và buông tha cho con tôi. Chúng sắp có mẹ mới rồi, tất nhiên là tốt hơn cô vạn lần”.
Tôi nên làm gì để cứu vãn nốt quãng đời còn lại của mình? (ảnh minh họa)
Tôi hiểu, sau khi chia tay, vì không xơ múi được căn nhà mà phải ra ngoài ở nhà thuê, chồng tôi đã tỏ thái độ khó chịu với tôi ra mặt. Lại còn chuyện hiểu lầm về bệnh tật và công việc xã hội của tôi khiến chồng cũ càng ghê tởm tôi hơn. Thú thực, đến giờ, tôi cũng chẳng cần quan tâm chuyện chồng cũ và mọi người nghĩ tôi thế nào, tôi chỉ đau lòng khi nghĩ tới các con. Chúng là tất cả động lực khiến tôi có thêm niềm tin mà kéo dài sự sống. Nếu chúng cũng quay lưng lại với tôi thì tôi có chết cũng không thể nhắm mắt xuôi tay. Chỉ tiếc là hai con còn quá bé để hiểu tất cả sự thật.
Từ khi biết chuyện, tôi suy sụp lắm. Đã mấy đêm liền tôi không ngủ mà chỉ nằm khóc, khóc thương cho số phận trái ngang và tủi hổ vì yêu con nhưng bất lực. Ngày mai là đến ngày hẹn tôi được gặp các con nhưng tôi không biết sẽ phải đối diện với chúng thế nào, tôi không đủ can đảm đối diện với thái độ xa lánh của con bởi làm thế, tim tôi chỉ muốn vỡ vụn.
Tôi nên làm gì để cứu vãn nốt quãng đời còn lại của mình?
Theo Afamily
Trái tim em chông chênh nhớ...
Em tin, rồi sẽ có một ngày, em gọi cho mình một ly cà phê nhiều sữa, tận hưởng nó bên người em yêu. Mọi thứ đều ngọt lịm...
Giữa một buổi chiều lãng đãng cơn gió đông, em trầm ngâm bên ly cà phê đắng. Em vẫn giữ thói quen đó, cà phê ít đường, ít sữa, để hương còn nồng nàn vị cà phê dù vị đắng nhẹ nhàng xâm chiếm đầu lưỡi khi thưởng thức. Nó dần trở thành một thói quen khó bỏ. Cũng giống như yêu anh vậy...
Anh từng gõ nhẹ vào đầu em mà trách cứ: "Con gái người ta thích nước cam, trà sữa, chỉ có người yêu mình là nghiện cà phê đen". Mỗi lần như thế em lại nũng nịu gục vào ngực anh: "Em thích thế". Thực ra nó không phải là thói quen, em đã tập để có được thói quen đó. Em muốn nếm trải cảm giác cay đắng trước khi hưởng vị ngọt. Tập mãi rồi thành quen, quen mãi rồi thành nghiện. Em thích nếm vị cà phê đắng ngắt, cảm nhận, để rồi tới tận cùng mới cảm thấy dư vị ngọt ngào, béo ngậy lan tỏ ra trong miệng. Em ước ao rằng, tình yêu cũng như vậy.
Em rất sợ cái cảm giác được nâng niu, được vỗ về thật ngọt ngào nhưng cuối cùng hụt hẫng đầy cay đắng. Em sẽ ra sao nếu rơi vào hoàn cảnh đó? Có lẽ em sẽ bị đổ gục mà không tìm cách nào gượng dậy nổi. Vì thế mà em tập cho mình thói quen tưởng như gàn dở ấy. Em muốn rèn để mình không quá sốc trước những đớn đau.
Em vẫn giữ thói quen uống cà phê đắng. Em lại tiếp tục tập thói quen đó cho mình dù đôi lúc em cũng cảm thấy khó chịu vì nó không phải là một thức uống dễ dàng. (Ảnh minh họa)
Anh cũng thường nói rằng tình yêu giống như ly cà phê, có đắng nhưng cũng có ngọt ngào. Nếu ai chịu chấp nhận nếm thử vị đắng thì sẽ nhận được về sự ngọt ngào phía sau. Yêu anh, em cũng nhận về đủ những cung bậc cảm xúc, yêu có, giận hờn có, hạnh phúc và khổ đau... Chỉ tiếc là em đã không đợi được vị ngọt của tình yêu, nó đã ra đi, để lại trong tim em một khoảng lớn đầy sự chông chênh.
Em vẫn giữ thói quen uống cà phê đắng. Em lại tiếp tục tập thói quen đó cho mình dù đôi lúc em cũng cảm thấy khó chịu vì nó không phải là một thức uống dễ dàng. Em mất ngủ nhiều vì nó nhưng chia tay anh em không đổ gục. Em đã từng nghĩ mình không thể nào vượt qua được nếu một ngày không còn anh bên cạnh. Vậy mà ngày ấy đến, em vẫn kiên cường. Em khóc mỗi đêm nhưng không bao giờ cho phép mình buông xuôi cuộc sống. Em gắng gượng từng ngày để tập với thói quen không còn anh bên đời, cũng giống như tập thích vị đắng của cà phê vậy.
Em quen dần rồi với vị đắng đó nên ngày không còn anh... em chịu được. Em hiểu rằng đây là giai đoạn thử thách em. Nếu em không kiên nhẫn, không chịu trải qua những cảm giác này thì vĩnh viễn không bao giờ em được biết mùi vị của hạnh phúc trong tình yêu đang chờ em ở chặng đường phía sau. Chia tay anh chỉ là một sự kiện trong đời. Nó sẽ được nhắc đến như một dấu mốc của tuổi trẻ chứ không phải là điểm chấm hết. Em sẽ lại yêu, lại trải nghiệm những điều mới mẻ hơn thế nữa. Em tin, không có tình yêu nào là mãi cay đắng, chỉ là ta cố chờ đợi thì ngọt ngào sẽ đến mà thôi...
Em tin, rồi sẽ có một ngày, em gọi cho mình một ly cà phê nhiều sữa, tận hưởng nó bên người em yêu. Mọi thứ đều ngọt lịm... (Ảnh minh họa)
Chiều nay, ngồi bên quán cà phê quen thuộc, em nhấp môi ngụm cà phê đắng ngắt. Lần này, em đã quyết không cho đường và sữa. Nó là một ly đậm đặc vị đắng. Vì em đã mất anh rồi. Quãng thời gian này, cảm giác đó là chủ đạo. Trái tim em chông chênh vì nhớ anh. Vị đắng mà đầu môi em nhấp không thể nào sánh bằng vị đắng trong tim. Em đang tập cách quen với nỗi đau này.
Em tin, rồi sẽ có một ngày, em gọi cho mình một ly cà phê nhiều sữa, tận hưởng nó bên người em yêu. Mọi thứ đều ngọt lịm...
Theo VNE
Khép lại yêu thương Em đã rẽ sang một con đường khác, một con đường khép chặt những yêu thương đã cũ... với anh! Anh muốn chúng mình chỉ là bạn thôi ư? Được thôi, có gì đâu anh. Em sẽ làm thế, làm bạn cùng anh nhưng đó chỉ là... giả dối thôi anh ạ. Người ta không thể gò ép con tim mình, không thể...