Chồng nhậu say bị vợ bắt quỳ, chụp ảnh khoe mọi người
Mọi chuyện đã không đến nỗi phải ly hôn nếu vợ tôi cứ tiếp tục “xài xể” chồng. Cô ấy lấy máy ảnh ra chụp lại cảnh tôi quỳ và bảo chị bà con sang ra gởi về cho mọi người xem. Chưa hết, cô ấy ném vào mặt tôi tờ giấy bảo viết cam đoan từ nay không được tái phạm.
Xin chia buồn bạn bị ăn 18 cái tát của vợ và gởi bạn đến những lời này: Là chồng lại để vợ đánh và buông ra những lời cầu cứu nhu nhược bạn không thấy thế là xấu hổ, không đáng mặt nam nhi sao?
Tôi biết giữa riêng tư vợ chồng, chồng nhường nhịn vợ chút xíu cũng hổng sao. Nhưng nhường là nhường sao cho đúng để vợ mình không đi quá giới hạn mà leo đầu cưỡi cổ chồng. Ba mẹ bạn đã bao giờ tát bạn vậy chưa mà bạn đứng im để vợ đánh vậy? Gặp tôi thì chỉ cần một cái là cô ta sẽ phải nhận lại gấp đôi rồi.
Tôi nói không có ý phân biệt vùng miền, con gái ngoài Bắc thua xa con gái miền Nam khoản này. Chắc là do lối sống thoáng hơn nên việc chồng nhậu nhẹt thuốc lá hay chơi về khuya rất bình thường. Ngoài ra còn một cái dở là hay được nước làm tới.
Vợ cũ của tôi cũng thế, là người Bắc vào Sài Gòn sống. Gặp tôi trai miền Nam ngọt ngào chìu chuộng nên dính duyên. Tính tôi không gia trưởng, không bao giờ phân biệt việc đàn ông và đàn bà, thuận tiện thì tôi làm. Ví dụ lúc nào vợ mắc công chuyện mà tôi rảnh thì giặt rửa nấu ăn gì tôi cũng làm được. Giặt đồ nhớp của vợ tôi cũng không ngại.
Tôi cũng không hay bắt bẻ trong lời ăn tiếng nói hằng ngày. Vợ tôi nhiều khi giỡn nhau nói trổng không là chuyện bình thường (Ảnh minh họa).
Tôi cũng không hay bắt bẻ trong lời ăn tiếng nói hằng ngày. Vợ tôi nhiều khi giỡn nhau nói trổng không là chuyện bình thường. Do chúng tôi bằng tuổi nên thỉnh thoảng gọi nhau “tớ, cậu” hoặc giỡn “mày, tao” cho thân mật. Nhiều lúc tôi chìu vợ nên vợ nói gì đều răm rắp “Dạ vợ” cho cô ấy vui.
Nhưng tôi dặn vợ là kiểu cư xử bỗ bã này chỉ là lúc riêng tư vợ chồng thôi, đừng để người ngoài chứng kiến. Ban đầu cô ấy nghe lời lắm nhưng càng sau thấy tôi càng chìu nên “ngon ăn” làm tới, đi đâu cũng muốn ra oai thị uy với chồng.
Tôi ly hôn vợ vì chuyện như sau:
Video đang HOT
Tôi nhậu 1 giờ sáng mới về. Bình thường tôi về giờ đó nhưng cùng lắm vợ chỉ cằn nhằn. Thật ra tính càm ràm này của vợ làm tôi rất bực nhưng vì là do tôi sai trước nên nhịn cho êm ấm gia đình. Nhưng hôm đó có cả chị bà con của vợ tôi vào Sài Gòn chơi nên hình như vợ tôi cảm thấy bị mất mặt nên hành động khác hẳn.
Tôi vừa thò mặt vào nhà là cô ấy la như xối nước. Tôi nửa giỡn nửa thiệt “thôi lần sau anh không về trễ nữa, có chị đến chơi mà em làm gì vậy”. Ai dè vợ tôi nổi sùng lên quát “Vì có chị đây nên tôi mới dạy anh đến nơi đến chốn, không chị về quê lại bảo tôi bất hạnh lấy phải thằng chồng rượu chè mà bó tay chịu đựng. Anh ra sân quỳ ngay cho tôi, lúc nào hết mùi rượu thì vào”.
Tôi còn nghĩ mình nghe lộn nhưng chắc do lúc đó đầu óc còn lơ mơ chưa tỉnh nên tự dưng nghe lời vợ ra sân quỳ. Thấy tôi cụp đuôi ngoan ngoãn vợ càng khoái trá càng tiếp tục lớn giọng làm oai. Chị bà con thấy vậy rất khâm phục em mình dạy chồng tốt.
Ba mẹ tôi dậy biết chuyện chạy ra ngăn nhưng vợ tôi còn la cả ba mẹ chồng. Mẹ tôi không dám to tiếng với con dâu trước mặt khách nên nhỏ nhẹ “xin” cho tôi vào vì sợ gió máy nhưng vợ tôi không chịu.
Quỳ chừng một tiếng do sương xuống lạnh nên tôi bắt đầu nhả rượu mà nhận thức được cái việc ngu ngốc mình đang làm. Tự nhiên tôi thấy nhục, là chồng mà chỉ vì chuyện không đáng lại tự hạ mình không bằng con vật. Sau này tôi còn mặt mũi nào với ba mẹ mình và nhất là đã bị nhà vợ coi thường. Đàn ông miền trong chúng tôi chỉ chịu khó chứ không chịu nhục.
Mọi chuyện đã không đến nỗi phải ly hôn nếu vợ tôi cứ tiếp tục “xài xể” chồng. Cô ấy lấy máy ảnh ra chụp lại cảnh tôi quỳ và bảo chị bà con sang ra gởi về cho mọi người xem. Chưa hết, cô ấy ném vào mặt tôi tờ giấy bảo viết cam đoan từ nay không được tái phạm.
Vợ hay không vợ cũng có gì nghiêm trọng, quan trọng là phải giữ lấy bản lĩnh và liêm sỉ của người đàn ông. Sau này có kết hôn, tôi chỉ chọn gái Nam mà lấy, ớn phụ nữ ngoài Bắc quá rồi (Ảnh minh họa).
Hành động đó như giọt nước tràn ly. Tôi đã định nhịn nhưng cô ấy nhất định khiến tôi phải bùng nổ. Tôi giận quá nên đứng phắt dậy xé nát tờ giấy rổi nhảy tới tát vợ liền mấy cái. Cảm giác lúc đó mới “đã” làm sao. Chỉ mấy cái tát mà tôi thấy mình như lấy lại được danh dự.
Nhân tiện nhớ lại nhiều chuyện trước đây vì do được chìu chuộng mà vợ làm tới nên tôi “tổng kết” luôn một trận tơi bời. Vợ tôi khi đó mới xổ ra bản tính mất dạy tiếp tục vồ lấy chồng. Thấy ba mẹ tôi đứng đó cô chỉ tay vào mặt họ “con trai thì hành hung vợ, bố mẹ thì trương mắt đứng nhìn, một lũ quái vật”.
Tôi ghét nhất là ai động đến ba mẹ mình. Tối đó tôi vả vào cái miệng sư tử kia mấy cái nữa rồi viết đơn ly dị, nói cô ta sáng mai cùng người chị bà con ra khỏi nhà tôi gấp, về đâu thì về.
Nguyên nhân tôi ly dị đơn giản chỉ có vậy thôi. Bạn bè và ngay cả ba mẹ tôi cũng nói tôi suy nghĩ lại đừng bộp chộp. Nhưng tôi đâu phải chỉ vì chuyện đó, trước đó vợ tôi đã nhiều lần vậy rồi nhưng do tôi nhịn nên bỏ qua.
Hơn nữa, tôi nghĩ cái gì thuộc về tính tình cũng là bản chất cả rồi, không dễ thay đổi được đâu. Nên tranh thủ lúc chưa có con cái gì thì ly dị cho khỏe.
Vợ hay không vợ cũng có gì nghiêm trọng, quan trọng là phải giữ lấy bản lĩnh và liêm sỉ của người đàn ông. Sau này có kết hôn, tôi chỉ chọn gái Nam mà lấy, ớn phụ nữ ngoài Bắc quá rồi.
Theo VNE
Li hôn vì vợ mở miệng là 'tiền... tiền'
Vợ chồng đâu có khó khăn, kham khổ gì cho cam mà lúc nào mở miệng em cũng "tiền, tiền". Đôi khi em cáu giận vô cớ nhưng miễn anh mang tiền về là em lại cười hề hề, khen chồng ngoan ngay tức khắc!
Cưới nhau 3 năm, chưa lúc nào em để trong ví anh được quá 500 ngàn đồng. Lý do: nhiều tiền, anh sinh tật nhậu nhẹt, bồ bịch lăng nhăng!
Vậy mà anh cũng chịu đựng được ngót 3 năm ròng. Con giun xéo lắm cũng quằn, em có biết điều này không? Thế nên chia tay hôm nay anh không phải là người hối hận, lại càng không là người có lỗi.
Vợ chồng đâu có khó khăn, kham khổ gì cho cam mà lúc nào mở miệng em cũng "tiền, tiền". Đôi khi em cáu giận vô cớ nhưng miễn anh mang tiền về là em lại cười hề hề, khen chồng ngoan ngay tức khắc! Vậy mà chẳng thấy em xì ra cho anh đồng cắt nào để gọi là rộng rãi. Có bao nhiêu em thâu tóm hết, để anh như thằng đàn ông bất lực, ăn bám vợ vậy! Nhớ ngày mới hẹn hò, đi đâu anh cũng là người chi, chưa bao giờ em san sẻ với anh một ly nước.
Anh không tính toan gì vì là đàn ông, "tình phí" đó anh phải chịu để cưa cẩm được người yêu. Nhưng có khi anh "cháy túi" cũng ráng mượn nợ đi chơi cùng em. Mấy khi đó dù em rủng rỉnh nhưng em chưa bao giờ "cứu" anh một lần... Giờ làm vợ, em cũng cứ thế "phát huy" và ngày càng kinh khủng hơn khiến anh như một chàng "ăn mày" trong chính ngôi nhà của mình.
Mỗi tháng anh kiếm được 13 triệu, vậy mà mỗi khi bạn bè tụ tập nhậu nhẹt, anh đều từ chối với đủ thứ lý do "có hẹn" chỉ vì trong túi không có đến 500 ngàn đồng, làm sao dám tham gia! Cũng đâu dám hé răng với ai chuyện anh "không có tiền" vì nếu nói ra, mất mặt một thằng đàn ông, trụ cột gia đình quá! Với gần ấy tiền nhưng mỗi tháng em chỉ cho anh... 2 triệu để tiêu. Em phát theo tuần chứ còn "chẳng dám" đưa một lần cho anh. Mỗi tuần em phát... 2 lần để số tiền trong túi anh tối đa chỉ được từ 200 - 300 ngàn. Muốn nhậu nhẹt à, thôi khỏi! Muốn bao gái gú à, làm gì có điều kiện!
Thế là anh cứ lủi thủi ngày đi làm, chiều về ăn cơm nhà. Cà phê cà pháo cũng hạn chế, mỗi ngày 1 ly cũng đã sợ tháng đó phải "nhịn đói" nói chi đèo bồng gì cho cao sang. Mỗi lần "phát tiền", em lại ca bài ca tiết kiệm rồi dặn dò đủ điều nào là anh xài vừa thôi, tiền dư để dành cho con, để dành hữu sự sau này... em đâu biết là em đang ki bo, thu hết về mình còn đối với chồng thì "tiền phát gạo đong". Em thử hỏi xem có anh chồng nào cam chịu bấy nhiêu đó sinh hoạt cho 1 tháng như anh không?
Đáng lẽ anh có thể "chịu nhục" mà sống hết quãng đời vợ chồng với em, vì suy cho cùng, có lẽ em lo nghĩ cho tương lai con cái, anh cũng yên lòng chút ít vì em biết lo xa. Nhưng em tính toán với tất cả mọi người nhưng hào phóng với bản thân mình. Em mua sắm tủ đồ, tủ giày dép không thiếu mẫu mới nào, còn tiền lo cho bố mẹ anh lúc đau yếu em cũng cắn đắn, ra vẻ ban ơn. Ba mẹ anh tuổi già sức yếu, có mình anh là con trai, đáng ra họ có quyền đòi hỏi nhiều hơn từ anh, từ vợ chồng mình.
Đáng ra em cũng phải biết điều đó mà chăm lo cho họ đủ đầy vì anh là người chồng "ngoan ngoãn" không chống đối em. Vậy mà em còn so đo từng đồng cắt. Hôm ba anh bệnh đột ngột phải nhập viện mổ, chỉ 10 triệu viện phí mà em đứng chóng nạnh nhăn nhó, càm ràm "bệnh chi để tốn tiền tốn bạc quá không biết!". Mẹ anh nghe câu đó đã giận xanh mặt, không nói được lời nào, cũng chẳng buồn mắng em. Mẹ bảo với anh, mẹ không mong con dâu cung phụng đủ đầy, chỉ mong em có chút lễ nghĩa, đạo của dâu con. Mà em thì chỉ quý mỗi tiền thôi!
Anh hỏi em tiền kiếm lại được, làm ra được còn ba mẹ em có tìm được người thứ 2 không? Em không biết lỗi còn làm dữ lên, nói anh dù có làm ra tiền nhưng em ra công giữ gìn tiền của mới có ngày hôm nay, không biết ơn lại còn trách mắng... Em ham tiền đó thì sao, không thích thì ly dị đi!
Ly dị, anh không đòi bất cứ một đồng nào, để lại hết cho em đó! Anh ra đi bằng hai bàn tay trắng với 2 ba mẹ già. Anh tin rồi anh làm lại được, kiềm lại được, dù không nhiều tiền nhưng anh thấy nhẹ nhõm vì không phải sống cùng nhà với một người vợ chỉ biết đến tiền, bất chấp lễ nghĩa, đạo vợ tình chồng. Em hãy giữ đống tiền đó mà sống thật vui. Rồi một ngày nào đó em sẽ thấy tiền quý thật, nhưng không phải là tất cả. Tình nghĩa con người mới đáng quy hơn em à!
Theo VNE
Họ bỗng trở thành người tình của nhau Bức xúc chuyện chồng suốt ngày bia rượu nhậu nhẹt, Oanh đã dốc bầu tâm sự với người bạn học cũ. Mối quan hệ bạn bè của họ ban đầu là vô tư trong sáng, giờ bỗng trở thành người tình của nhau. Chán nản vì chồng ham nhâu nhẹt, vợ tìm đến người đàn ông khác Bức xúc chuyện chồng suốt ngày...