Chồng ngồi đánh bạc đợi vợ tiếp khách ở nhà nghỉ!
Ngày ngày gã vẫn chở vợ đi làm. Vợ đi khách thì gã ngồi đợi dưới phòng chờ lễ tân làm vài ván tá lả với tụi trông xe, dọn phòng cho đỡ vật….”Hôm nay em đi được mấy cái? Linh nhà anh được 4 cái rồi nhé!”.
Gã ngồi dưới phòng lễ tân, tươi roi rói hỏi thăm cô “đồng nghiệp” của vợ vừa ra khỏi nhà nghỉ. Cô bạn “đồng nghiệp” của vợ nhìn gã bằng nửa con mắt, buông 1 câu đầy ẩn ý: “Nhất vợ anh nhé! Đi làm còn được chồng đưa rước đến nơi đến chốn!”.
Gã tưởng cô nàng khen thật, tít cả mắt. Hẳn mọi người sẽ thắc mắc, vợ gã làm việc gì mà lại vào nhà nghỉ?, “cái” ở đây là cái gì? Vâng: vợ gã làm đĩ. Và “cái” ở đây là số lần đi khách của vợ gã.
Vợ chồng gã gặp nhau cũng ở cái chốn ấy. Lúc ấy, vợ gã còn là hàng “rau sạch”, mới chân ướt chân ráo bước vào “ngành công nghiệp sung sướng” này, còn gã làm xe ôm của cái dịch vụ “sung sướng” ấy. Công việc cũng đơn giản, ngày ngày, gã chạy xe tít mù kẹp bốn kẹp năm đưa các chị em đến địa điểm hành nghề, sau đó đón về, lương lậu cũng dăm ba chai, có khi hơn vì được các chị “trúng quả” bo cho kha khá.
Gã sống thoải mái với thu nhập ấy cho đến khi được các chị em cho “vào đời” với trò cờ bạc. Ban đầu cũng chỉ là dăm ba chục bạc, sau đó thì tăng dần dần. Vợ gã cũng là con bạc cùng chiếu với gã. Dăm điều vu vơ, ba điều vớ vẩn chuyện trò trong lúc chơi bài, gã và vợ gã đã phải lòng nhau rồi thì cưới. Một đám cưới thật sự, có quan viên 2 họ long trọng phát biểu, đưa rước lễ lạt đàng hoàng.
Hình Minh Họa
Dân quê thật thà, thấy vợ chồng gã bảo “vợ cháu làm tiếp thị, cháu làm xe ôm” thì gật gù khen “2 đứa tháo vát, chịu thương chịu khó” chứ nào ai kiểm chứng.
Thành vợ thành chồng, gã và vợ lại dắt díu nhau lên Hà Nội. Gã bảo với vợ “gác kiếm” nghề cũ rồi mở quán trà đá cho lương thiện. Vợ gã bảo: “Em cũng muốn lắm nhưng chưa có vốn, sau này con cái ra đời lấy đâu ra tiền mà nuôi chúng nó. Anh để em kiếm 1 thời gian, có ít tiền giắt lưng thì em nghỉ!”. Gã tặc lưỡi gật đầu.
Ngày ngày gã vẫn chở vợ đi làm. Vợ đi khách thì gã ngồi đợi dưới phòng chờ lễ tân làm vài ván tá lả với tụi trông xe, dọn phòng cho đỡ chật vật. Mỗi khi đi khách xong, được bao nhiêu tiền vợ cũng đưa cho gã cầm để gã “phấn khởi”. Vợ gã đâu biết, chính những đồng tiền nhơ bẩn ấy đã làm gã mờ mắt, càng ngày càng quên mất lòng tự trọng của bản thân. Gã nướng sạch vào cờ bạc.
Video đang HOT
Rồi vợ gã có thai. Gã không vui lắm vì: “Đã có tiền đâu mà em để đẻ? Thôi… hay là bỏ nó đi, mình kiếm thêm tí nữa rồi có con sau cũng được! Đời mình đã khổ rồi, hy sinh đời bố để củng cố đời con em ạ!”.
Vợ gã nước mắt lả tả hỏi về số tiền mà vợ gã cày cuốc suốt thời gian qua đâu? Gã cúi đầu “phang” cho vợ 1 câu trời giáng: “Anh thua bạc hết rôi! Thế anh mới bảo là chưa có con được đâu!”. Vợ gã lại nước mắt ngắn dài chì chiết gã mấy câu thì bị gã nổi máu vũ phu đạp cho mấy cái ngã lăn ra đất, suýt sảy thai.
Vợ gã cũng muốn bỏ quách cái thai trong bụng rồi “đường ai nấy bước” cho xong. Nhưng sau khi nghe bác sỹ thông báo: “Tử cung của chị quá mỏng do nạo hút thai nhiều lần. Nếu lần này &’bỏ’ thì vĩnh viễn không có con”, vợ gã cũng sợ. Giàu nghèo gì cũng phải có đứa con để về già nương tựa cho bớt cô đơn. Vợ gã nghĩ vậy nên quyết giữ đứa con trong bụng.
Biết không thể trông cậy gì vào “đức lang quân” tuyệt vời hiếm có, vợ gã ra lệnh: “Chở em đi làm! Cố kiếm ít tiền để đẻ, không mấy tháng nữa nó lùm lùm lên thì có mà ăn cám…”.
Thế là lại như mọi ngày, gã vô tư chở người vợ đang mang trong mình đứa con của gã “đi làm” và gã ngồi đếm từng “cái” thành quả của vợ.
Theo Eva
"Cái thứ chỉ biết nằm ngửa ra ăn với đẻ..."
Tối đó, khi nhìn anh nằm co ro ở phòng khách, tôi thấy anh thật đáng thương. Con người một thời oanh liệt, mở miệng ra là quát mắng chửi rủa; vung tay lên là tát tai, đá đít vợ con bây giờ thảm hại như vậy sao?
"Ê, cái con kia, tao nói cho mày biết, cái thứ chỉ biết nằm ngửa ăn với đẻ mà cũng làm không xong thì câm họng lại, đừng có bép xép mà bị đòn nghe chưa!". Đây là câu anh nói với tôi hôm tôi hỏi anh về việc có người nói thấy anh vô khách sạn với một cô gái trẻ nhiều lần.
Chuyện xảy ra đã 3 năm nhưng tôi nhớ như in nét mặt anh hôm ấy. Nó đằng đằng sát khí khiến tôi không dám nói thêm lời nào. Bởi tôi biết, nếu nói thêm, chắc chắn sẽ bị ăn đòn. Cha tôi đã nhiều lần căn dặn: "Nhịn nó đi con. Cái thứ không biết điều, có nói nó cũng không nghe mà chỉ khổ thân thôi".
Lần đầu nghe cha nói vậy, tôi chỉ biết khóc. Hoàn cảnh của tôi hôm nay chính là do tôi đã nghe lời cha mẹ, đặt đâu ngồi đấy. Nếu như 10 năm trước, tôi không lấy Phú theo sự sắp đặt của gia đình thì đời tôi đâu có ngày u ám như hôm nay. Lỗi là do tôi "chỉ biết đẻ con gái" như lý lẽ mà chồng tôi viện dẫn cho những lần ngoại tình của anh.
10 năm, tôi đã sinh cho anh 4 đứa con gái. Phú nói cũng đúng. Suốt thời gian ấy tôi chỉ ăn rồi bầu, rồi đẻ, rồi nuôi con nhỏ... Đến lần thứ năm thì tôi bị hư thai. Giờ thì ngay cả chuyện "nằm ngửa" tôi cũng không làm được với người chồng như Phú. Và tôi cũng không biết làm gì với đàn con nheo nhóc, đứa lớn nhất mới 9 tuổi, đứa nhỏ nhất lên 3...
Nhưng đó là chuyện 3 năm về trước...
Chị tôi nhìn thấy cảnh tôi bị chồng ăn hiếp thì không chịu nổi. Chị bảo: "Để chị kiếm chuyện gì cho mà làm, chớ nghe lời nó ở nhà riết ngu người". Đúng là tôi ở nhà riết rồi đâm mụ mẫm. Nhưng Phú đã tạo cho tôi thói quen dựa dẫm vào anh. Từ khi lấy chồng, tôi trở thành một cây tầm gởi với suy nghĩ "xuất giá tòng phu" như lời mẹ dặn ngày lên xe hoa về nhà chồng.
Khi tôi nói với Phú chuyện mình sẽ ra ngoài kiếm chuyện làm, anh đùng đùng nổi giận: "Tôi không khiến cô ra ngoài. Kiếm tiền hay kiếm trai?". Phú nói rằng, với tài sản mà ba má anh để lại trước khi ra nước ngoài định cư, anh có thể ngồi không ăn cả đời; huống hồ gì anh còn có mấy cái cửa hàng điện máy... "Nhưng em không muốn là kẻ ăn bám"- tôi mếu máo. "Tôi nói không là không! Nếu cãi lời tôi thì coi như cô đi luôn". Tôi biết Phú nói là làm. Nếu tôi dám làm trái ý thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Khi tôi nói điều này với chị tôi, chị im lặng rất lâu rồi nhẹ nhàng bảo: "Chuyện này tùy em suy nghĩ nhưng chị thấy, nếu em tiếp tục sống như từ trước tới nay thì em sẽ chẳng bao giờ biết hạnh phúc là gì. Em đừng lo ba mẹ buồn. 10 năm qua, coi như em đã trả hiếu cho ba mẹ. Phần sau này, em phải sống cho bản thân mình".
Tôi suy nghĩ rất nhiều về lời chị nói. Đúng là 10 năm qua, tôi sống chẳng ra một con người. Anh bỏ tiền ra sắm tôi về để trông nom nhà cửa, đẻ con, làm nghĩa vụ với gia đình anh... Và một điều tôi thấy rất rõ, anh coi tôi là công cụ để giải quyết nhu cầu sinh lý. Bất cứ lúc nào anh muốn, tôi đều có thể bị đè ngửa ra để anh thỏa mãn nhu cầu...
Vậy là tôi quyết định ra đi. Anh vẫn tưởng tôi nói đùa nên ném ra trước mặt tôi tờ đơn ly hôn: "Ký vô rồi muốn đi đâu thì đi, làm gì thì làm. Nhưng nhớ đọc kỹ nghen. Cô sẽ ra đi tay trắng đó". Câu nói của anh khiến tôi ngần ngại. Tôi hỏi anh: "Còn mấy đứa nhỏ thì sao?". Anh cười nhạt: "Mấy con vịt trời ấy hả? Cô cứ mang theo hết". Tôi bảo anh ghi điều đó vào đơn. Anh cười thành tiếng rồi nắn nót viết vào "Các con còn nhỏ nên chúng tôi thỏa thuận chúng sẽ sống với mẹ". Viết xong anh vứt trước mặt tôi rồi bỏ đi.
Có lẽ anh nghĩ tôi không bao giờ dám nộp đơn ra tòa. Nhưng lần này, anh đã sai. Sau khi nộp đơn, tôi dọn ra ngoài. Phải thú thật là 10 năm sống với anh, tôi ngu nhiều chuyện nhưng cũng có chuyện tôi không lú lẩn, u mê như vậy. Đó là tiền bạc cha mẹ chồng cho, tôi cất riêng và để dành. Chị tôi tìm cho tôi một chỗ bán bánh mì và xôi sáng. Công việc rất cực nhưng tôi thấy vui vô cùng.
3 tháng sau tòa xử ly hôn thì tôi đã có một công việc ổn định. Cả 4 đứa con đều được ở với mẹ. Ở tòa án về, tôi thấy lòng nhẹ tênh. Một cảm giác thật khó tả mà phải mất nhiều tháng tôi mới có thể làm quen...
Cứ tưởng như thế là tôi đã có thể nhẹ nhàng với phần đời còn lại của mình. Thế nhưng mọi thứ lại đảo lộn khi ba mẹ chồng tôi về. Ông bà khóc lóc, năn nỉ tôi bỏ qua cho Phú mà quay về. Khi thấy tôi kiên quyết không đồng ý, ba chồng tôi đã ngã bệnh. Ông nằm liệt giường từ đó đến nay.
Lúc đầu Phú cũng nói cứng: "Tôi đã nói trước rồi, một khi cô bước chân ra khỏi nhà thì kể như đi luôn. Ba mẹ già lẩm cẩm rồi, đừng có nghe họ". Tôi bảo anh: "Tôi cũng không có ý định trở lại với anh nhưng tôi thương ba mẹ và thấy khó xử. Tôi nghĩ, tốt nhất là anh nên coi cô nào anh thương yêu nhất trong số bồ bịch của anh thì rước về nhà cho ba mẹ yên lòng".
Được chừng hơn 1 tháng thì Phú đột ngột tìm tới. Anh ta bảo là thăm con nhưng cứ ngồi mãi chẳng chịu về. Thấy đã khuya, tôi bảo: "Anh về đi, tôi còn đóng cửa nghỉ ngơi". Anh chần chừ mãi mới nói: "Nhà đâu mà về? Ngân hàng phát mãi để trả nợ rồi...".
Thì ra, mỗi khi cặp bồ với một cô, anh lại sắm xe, sắm nhà cho họ; công việc làm ăn thì bỏ bê cho nhân viên. Kết quả là mấy cái cửa hàng điện tử lỗ lã, hàng tồn kho nhiều phải bán đổ bán tháo, căn nhà của ba mẹ chồng tôi để lại phải mang đi thế chấp ngân hàng để trả nợ cho các chủ hàng. Và giờ đây, khi đã quá hạn trả nợ, ngân hàng phát mãi căn nhà. Đó mới chính là nguyên nhân khiến ba chồng tôi bị tai biến...
Tôi không ngờ chỉ mới 3 năm mà mọi sự đã đổi thay đến không ngờ như vậy. "Bây giờ anh tính sao?"- tôi hỏi Phú. Anh trả lời nhát gừng: "Anh cũng không biết... Em có thể cho anh ở đây vài hôm không?".
Ở vài hôm thì được nhưng sau đó thì sao? Thật sự tôi không muốn dính líu gì tới con người này nữa nhưng nhìn bộ dạng thiểu não của anh tôi không đành lòng. Nhất là khi biết anh đang bị bệnh rất nặng...
Tối đó, khi nhìn anh nằm co ro ở phòng khách, tôi thấy anh thật đáng thương. Con người một thời oanh liệt, mở miệng ra là quát mắng chửi rủa; vung tay lên là tát tai, đá đít vợ con bây giờ thảm hại như vậy sao?
Tôi không biết phải làm gì. Đuổi anh đi thì không nỡ mà giữ anh lại thì cũng không xong... Thế nhưng khi nhớ tới câu anh đã nói ngày trước "cái thứ chỉ biết nằm ngửa ăn với đẻ mà cũng làm không xong..." tôi lại tức nghẹn và muốn tống cổ anh ngay...
Theo VNE
Tình yêu thầm kín với mẹ kế Cô ấy hơn tôi 6 tuổi, nhìn còn trẻ hơn cả tôi, vô cùng xinh đẹp, thông minh, hài hước nên tôi nảy sinh tình yêu. Lúc đầu tôi chỉ nghĩ cô ấy là đồng nghiệp dưới cấp của cha thôi, chẳng ngờ, một hôm cha thông báo họ sẽ kết hôn. Cha mẹ chia tay được nhiều năm rồi. Cách đây 4...