Chồng ngoại tình vợ trả giá
Mặt cúi gằm trước ánh mắt hận thù của cả gia đình Lam, chị Hồng quỳ xuống cầu xin họ tha thứ vì chồng chị đã &’hại đời’ Lam.
Khóc lóc, gào thét, đập phá, đòi giải thích, đòi trừng phạt…, đó là điều mà những người vợ hay làm (và được cho là có quyền làm) khi chồng phản bội. Ấy thế mà nhiều người vợ chẳng những không nhận được một lời xin lỗi hay ánh mắt cảm thông, mà còn phải thay chồng trả giá.
Khổ nhục khi là vợ “yêu râu xanh”
Khi chồng vội vội vàng vàng nhét quần áo vào cái túi với vẻ mặt hớt hải, Hồng tin rằng anh được bạn đang ở thành phố gọi đi làm gấp như lời anh nói. Chị còn dúi cho chồng vài trăm nghìn đồng còn lại trong túi để tiêu trong những ngày đầu bán sức chốn thị thành. Tối đó, khi bố mẹ chồng gọi ra hỏi “chồng mày đâu” trước ánh mắt chờ đợi và phẫn nộ của mấy vị khách cùng xóm, Hồng chột dạ nghĩ hay anh chơi lô đề thiếu nợ nên bỏ trốn, và chị cứ tình thật thuật lại. Nhưng không ngờ sự việc kinh khủng ngoài sức tưởng tượng của chị. Mấy vị khách buộc tội chồng Hồng đã hãm hiếp cháu gái họ – cô Lam. Theo nạn nhân kể lại, chồng chị đã rình lúc cô gái 19 tuổi này đi làm cỏ mía để xông tới bịt miệng, nhét giẻ, chiếm đoạt cô ngay trong ruộng mía, rồi bỏ chạy nhân lúc nạn nhân còn chưa kịp ngồi dậy. Chuyện đã rồi không dám kêu lên sợ người ta chỉ trỏ, cô chỉ biết chờ lúc không có ai, lén lút về nhà khóc với mẹ. Vì thế nên tối đó mấy “đại biểu” của gia đình cô mới đến nhà Hồng. Vì sợ tai tiếng, nhà họ sẽ không báo công an, nhưng yêu cầu phải được xin lỗi và bồi thường đích đáng. Nếu không, họ sẽ đưa sự việc ra pháp luật, vì họ nắm nhiều bằng chứng trong tay.
Khi khách đã về, Hồng đau đớn sụp xuống trước mặt cha mẹ chồng: “ Con khổ quá bố mẹ ơi, anh ấy trốn mất rồi, làm sao bây giờ?”. Ông bố nghiêm mặt: “ Chúng tôi già rồi, con cái đã lớn thì làm gì phải tự chịu trách nhiệm, chúng tôi không giúp được”. Bà mẹ bảo: “ Của chồng công vợ, tội chồng thì vợ cũng phải gánh. Chị là vợ mà không biết bảo ban nó, giờ làm thế nào cho yên chuyện thì làm. Nó mà đi tù thì chị cũng chả ra cái gì đâu”. Rồi ông bà về phòng đi ngủ.
Sợ hãi, Hồng thay quần áo rồi sang nhà Lam. Cô gái không ra mặt, nhưng bố mẹ cô và vài ông chú, bà bác trong họ như đã ngồi đợi sẵn, nhìn Hồng với ánh mắt giận dữ và thù hận. Chị sợ hãi quỳ xuống, cúi gằm mặt mà xin tạ tội và đền bù thay cho chồng. Gia đình họ chửi mắng một hồi lâu, rồi bắt chị viết giấy nợ 60 triệu đồng, hạn trong ba tháng phải trả. Hồng ký mà cháy cả ruột gan, không biết lấy đâu ra số tiền đó. Và đúng như chị nghĩ, bố mẹ chồng quay mặt, bảo nếu cần thì họ sẽ viết giấy từ con, chứ không có khả năng trả nợ thay. Miếng đất họ đang sống, ông cụ quyết giữ để truyền cho cháu đích tôn chứ không bán cho thằng bố hư hỏng được. Bà cụ lôi trong người ra một chỉ vàng đưa cho con dâu: “ Tôi chỉ có chừng ấy thôi, chị cố mà lo cho đủ, đừng để con chị phải tủi nhục vì có bố đi tù”.
Thế là Hồng bán hết của hồi môn, vay hết tiền dưỡng già của bố mẹ đẻ, ngoài ra còn vay nặng lãi mới đủ trả. Chị tự an ủi, dẫu sao chồng mình cũng được bình an và sự nhục nhã này chỉ hai gia đình biết với nhau.
Nỗi khổ của chị Thúy thì không kín đáo như vậy. Khi chồng bị đuổi đánh vì dám “bờm xơm” vợ người ta nhưng đã nhanh chân nổ xe máy chạy thoát, Thúy thậm chí còn bị gã hàng xóm đang nổi giận kia tát vào mặt vì cái tội dung túng cho chồng: “ Mày vô phúc, không đẻ được con trai nên xúi chồng sang làm bậy ở nhà tao phải không?”. Anh ta vào nhà Thúy, đập vỡ từ bát đĩa đến ti vi, chém nát cả bàn ghế, trước ánh mắt tò mò và những lời xì xào giễu cợt của hàng xóm. Tệ hơn, suốt một năm sau đó, chị còn chịu đựng sự xỉa xói của bố mẹ đẻ vì không chịu bỏ “ thằng chồng khốn nạn, làm nhục gia phong”.
Rất nhiều người vợ vẫn được coi là có tội khi chồng họ ngoại tình (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Bị nhà chồng đánh vì để chồng… ngoại tình
Khi kết quả xét nghiệm cuối cùng đã khẳng định anh Hưng bị nhiễm HIV, chị Huệ vợ anh quỵ xuống ngất xỉu. Nhưng người phụ nữ 34 tuổi này nhanh chóng tỉnh lại “nhờ” những cái tát của mẹ chồng. Bà rú lên căm phẫn: “ Mày còn giả bộ ngất xỉu nữa hả? Nó có phải máu mủ của mày đâu mà mày xót. Mày, chính mày giết con bà. Mày chết đi!”, vừa nói, bà già tuổi gần 70 vừa đánh xé con dâu. Lòng đau đến mức tê dại, Huệ không cảm thấy cơn đau thể xác. Chị để mặc cho mẹ chồng hành hung và kết tội chị đã không biết chăm lo, quản lý chồng, đẩy chồng đến con đường chết.
Vậy mà trước đó 3 năm, khi Huệ khóc mếu nói với mẹ chồng rằng anh toàn chơi gái trong thời gian làm phụ hồ trên phố, bà còn gạt phắt đi: “ Vớ vẩn, mày đừng có nghe chúng nó nói bậy mà ngờ oan cho chồng“. Đến khi chuyện hai năm rõ mười, bà lại bảo: “ Thì chị bỏ con bỏ cái, theo nó lên Hà Nội làm osin hay đồng nát gì đó luôn đi, để mà canh chồng. Nó đi kiếm tiền cực nhọc, xa vợ xa con, cũng phải giải trí một chút mới có sức mà làm chứ. Với đàn ông thì chuyện đấy cũng như đói ăn, khát uống để giữ sức khỏe thôi“. Thế là Huệ cứng họng. Chồng chị biết vậy càng chẳng kiêng dè gì nữa, nhiều khi đi mấy tháng trời về chẳng đưa cho vợ được đồng nào, vì có bao nhiêu đã nướng vào gái gú cả rồi. Thiếu thốn, Huệ kêu với mẹ chồng thì bà nổi đóa, bảo mày định coi con tao là con bò sữa cho mày vắt đấy hả, vắt không được nữa thì kêu hả.
Thế mà nay, bà lại trách Huệ là ngu đần, bất lực, vợ gì mà không thiết gì đến chồng, không biết gìn giữ cho chồng, không chịu bảo ban nó, để nó lao vào bọn gái bậy bạ đến nỗi mất mạng: “ Nó chán mày, ghét mày nên mày thù nó, mặc kệ cho nó chết phải không? Mày độc ác vừa chứ, dù sao nó cũng là bố của con mày mà“. Không ai trách những lời nói quá đáng của bà cụ, ai cũng thông cảm cho người mẹ già đang sắp mất đứa con trai. Nhưng chẳng ai trong gia đình chồng nghĩ rằng nỗi đau của người vợ sắp mất chồng như Huệ cũng cần được thông cảm, đó là chưa kể có thể loại virus chết người kia cũng đã hiện diện trong cơ thể chị rồi.
Ngay cả ở thành phố, rất nhiều người vợ vẫn được coi là có tội khi chồng họ ngoại tình. Chị Phương là thạc sĩ, giám đốc một công ty ăn nên làm ra, ngoài xã hội không ai bắt nạt được chị. Ấy thế mà chị cũng đành im khi mẹ chồng “phán” vụ chồng chị có bồ: “ Tại chị không biết giữ chồng. Chị cứ mải làm ăn, không biết yêu chiều nịnh nọt nó, không lo làm đẹp, để nó buồn nó chán. Đàn ông bao giờ chả thế. Nghĩ cũng tội cho thằng bé, hơn bốn chục tuổi đầu mà nhiều hôm bữa tối cũng phải mẹ nấu cho ăn, áo cũng có khi phải tự là”.
Phương không cãi, bởi cái luận điểm “chồng có bồ, tại vợ” đó đâu phải mỗi mẹ chồng chị nói, mà vốn cũng được “giảng” đầy trên các báo. Chị cũng biết là giữ được chồng khó lắm, phải luôn ân cần, dịu dàng, kể cả những lúc anh nhậu nhẹt triền miên và về nhà lúc 2 giờ sáng phải có cơm ngon canh ngọt sẵn sàng mỗi lúc chồng đi chơi về cho dù chị là bà chủ và việc công ty đang nước sôi lửa bỏng phải giữ cho mình luôn xinh đẹp rạng rỡ và dù mệt bã người thì khi lên giường vẫn phải là người tình nồng cháy. Phương không đủ sức làm được như thế, nên chồng chị có quyền tìm nguồn an ủi bên ngoài. Dĩ nhiên là chị cũng đủ lý lẽ để biện minh, nào là thời nam nữ bình đẳng, vợ cũng đi làm, cũng cống hiến thì chuyện cơm ngon canh ngọt nếu chồng không chia sẻ được cũng nên thông cảm nào là chị bận tối mắt với việc nước lẫn việc nhà, thời gian đâu mà sửa sang nhan sắc hay sức đâu mà nóng nỏng trên giường, nào là chị không được chồng giúp đỡ, nếu cũng buồn chán mà ngoại tình thì sao?… Thế nhưng chị biết, cái lý sự đàn bà đó cũng chỉ có đàn bà (trừ mẹ chồng) tán thưởng mà thôi, còn chồng chị thì đằng nào cũng đã phụ chị rồi.
Thế nên những người vợ như Phương dù có ôm hận mà tự hỏi “tại sao chỉ có đàn bà phải giữ chồng, sao đàn ông không cần lo giữ vợ” rồi cuối cùng cũng chỉ ước “giá đây đổi phận làm trai được” mà thôi, trừ khi họ dám tin rằng mình sẽ vẫn sống tốt mà không có người đàn ông đó.
Theo 24h
Mẹ tôi "bị bắt" trong đống rơm
Mẹ tôi và chú Long đã bị vợ chú ấy bắt tận tay tại đống rơm trong vườn (Ảnh minh họa)
Khi vừa đến gần đống rơm thì hỡi ôi! Mẹ tôi và bác Long hàng xóm đang cuộn tròn lấy nhau trong đống rơm ấy...
Tôi sinh ra trên mảnh đất miền Trung gió Lào và cát trắng. Cuộc sống người dân quê tôi quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Gia đình tôi cũng chỉ làm nông nhưng bố mẹ đã không để anh em chúng tôi phải thiếu thốn bất cứ một thứ gì từ ngày còn bé.
Nhà chúng tôi có 5 anh em và ai cũng hiếu học. Chúng tôi luôn là niềm tự hào của bố mẹ vì suốt những năm học phổ thông, anh em chúng tôi đều là những học sinh giỏi của trường, rồi đoạt giải cao trong các kì thi học sinh giỏi tỉnh, rồi khi học xong cấp ba, anh cả được tuyển thẳng vào Đại học, chị gái tôi cũng đỗ điểm cao vào một trường Đại học ở Hà Nội, rồi đến tôi cũng đỗ thủ khoa Toán của trường Đại học ở thành phố, còn hai đứa em cũng là những học sinh "đỉnh" nhất của hai lớp chuyên của tỉnh.
Cuộc sống cứ thế trôi đi, mái tóc bố mẹ đã pha màu sương gió vì một đời vất vả nuôi con, chúng tôi lớn lên, trưởng thành, có nghề nghiệp ổn định, tưởng chừng như hạnh phúc sẽ luôn mỉm cười với gia đình bé nhỏ của chúng tôi...
Suốt bốn năm Đại học, tôi chưa từng nhận lời yêu bất cứ một chàng trai nào. Không phải tôi xấu xí, không phải tôi tự ti... nhưng thật sự tôi không có hứng thú với những tình yêu sinh viên chợt đến, chợt đi trong thoáng chốc như những người bạn học của mình. Tôi muốn sau này ra trường, có công việc ổn định, rồi sẽ yêu một người nào đó trọn vẹn và cùng họ xây dựng hạnh phúc gia đình.
Và rồi, tình yêu của tôi cũng đã đến như dự tính tương lai của mình. Tôi ra trường và được nhận về dạy Toán ở trường cấp ba cũ gần nhà. Chính ở ngôi trường này đã bén duyên cho tôi với một thầy giáo trẻ dạy Hóa cũng mới chuyển về trường. Chúng tôi rất hợp và hiểu nhau, đồng nghiệp cũng hết mực vun vào và không tiếc lời khen ngợi chúng tôi đẹp đôi, gia đình hai bên cũng đã đồng ý cho chúng tôi qua lại với nhau... Tưởng chừng như chúng tôi chỉ chờ đợi đám cưới vào một ngày không xa nữa...
Tưởng chừng như cuộc sống đã luôn mỉm cười với gia đình chúng tôi (Ảnh minh họa)
Thế nhưng, cuộc sống vẫn luôn tồn tại chữ "Ngờ", "giá như"... Và tôi cũng không thể nào ngờ rằng, cuộc sống của mình lại tréo ngoe như vậy! Người mẹ tôi đã từng tôn kính như một nữ thánh, người đã vất vả cực khổ trong suốt mấy chục năm qua nuôi nấng anh em chúng tôi khôn lớn thành người... và cũng là người mẹ ấy đã gây ra cho anh em chúng tôi những bi kịch đau khổ như ngày hôm nay.
Gia đình tôi vốn được coi là hình mẫu lý tưởng cho những gia đình ở quê. Ai ai cũng lấy anh em chúng tôi ra làm gương cho họ và cũng không tiếc lời khen ngợi bố mẹ chúng tôi "nuôi con tốt, dạy con ngoan". Thế nhưng, khi các con đã trưởng thành, hai anh chị đầu đã lập gia đình và có con bồng cháu bế, đứa thứ ba là tôi cũng chuẩn bị lên xe hoa với người thầy giáo trong trường, đứa em thứ 4 cũng vừa mới ra trường và được một công ty xây dựng xin nhận về, còn đứa út vẫn đang miệt mài học tập trên giảng đường Đại học... thì gia đình chúng tôi lại xảy ra một chuyện "động trời" khiến anh em chúng tôi không thể nào ngẩng mặt lên nhìn mọi người nữa...
Một hôm, khi tôi đi chơi với người yêu về thì bỗng dưng thấy mọi người trong làng đổ xô đến nhà tôi. Cứ ngỡ trong nhà có ai xảy ra chuyện gì chẳng lành... nhưng hỡi ôi, khi tôi vừa chen chân vào nhà thì vợ bác Long đã túm lấy tôi và không tiếc lời sỉ vả: " Chỉ có con mẹ đĩ thõa của mày mới sinh ra cái lũ khốn nạn như bọn mày. Mày đi dạy thì dạy được ai? Sao không về dạy mẹ mày cho tao nhờ với". Tôi bàng hoàng chưa kịp hiểu rõ sự việc thì bà ta lại lu loa lên cho cả làng nghe thấy: " Đúng là mụ đàn bà khốn nạn. Đã là bà của 4,5 đứa cháu rồi mà cũng không bỏ được cái thói "quyễn rũ" chồng người khác. Chồng bà ta đâu có đui, có điếc gì mà bà ta phải sang cướp chồng của người khác chứ?"... Đến đây thì tôi đã hiểu được ngọn ngành sự việc... không ngờ rằng, người mẹ tôi hết mực yêu thương và kính trọng lại có thể làm được chuyện tày trời ấy khi tuổi đã gần lên lão.
Cũng vì mẹ ngoại tình mà tôi bị người yêu bỏ rơi và phải chuyển trường gấp (Ảnh minh họa)
Thì ra, mấy tháng nay mẹ tôi đã lén lút "hẹn hò" với bác Long hàng xóm (chỉ cách nhà tôi một cái bờ rào). Vậy mà chúng tôi không ai biết gì, bố tôi cũng chẳng hề biết người vợ đã cùng bố trải qua biết bao gian truân, vất vả lại có thể ngoại tình khi mái đầu đã trộn đều hai màu tóc? Nếu như hôm ấy, vợ bác Long không ra ôm rơm sưởi ấm cho bò thì mọi chuyện của mẹ tôi và chồng bác ấy không biết đến bao giờ mới bị bại lộ? Cũng vì trời giá rét, cũng vì thương con bò chịu lạnh nên bác ấy mới ra đống rơm cạnh nhà tôi ôm rơm đắp cho bò... nhưng khi vừa đến gần đống rơm thì hỡi ôi! Mẹ tôi và chồng bác ấy đang cuộn tròn lấy nhau trong đống rơm ấy... Và chỉ mất một phút thôi thì cả làng tôi đã có mặt tại "hiện trường" và bắt quả tang hai con người bị coi là "gian phu dâm phụ" ấy.
Cũng vì chuyện này mà bố tôi ốm gần một tháng, còn anh em chúng tôi ra trường cũng chẳng dám ngẩng mặt lên nói chuyện với ai. Khi tôi đến trường thì bị học sinh chỉ trỏ, đồng nghiệp xì xầm rồi tủm tỉm cười... nhưng càng đau lòng hơn khi gia đình người yêu tôi biết chuyện, họ đã không cho anh tiếp tục qua lại với tôi với lý do: " Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh", hơn nữa, tình yêu của anh ấy cũng không đủ lớn để vượt qua những thị phi của mọi người... và tôi đã phải rời xa anh trong nước mắt đớn đau và tủi hổ.
Sau chuyện của mẹ tôi xảy ra, tôi cũng không chịu được những ánh mắt dò xét xen lẫn sự khinh bỉ của mọi người nên tôi đã xin chuyển công tác sang một trường khác xa nhà. Hiện tại, tôi vẫn độc thân, vẫn một mình với những nỗi buồn và sự ám ảnh về chuyện "trót lỡ" của mẹ mình.
Đã gần một năm trôi qua nhưng những ánh nhìn của mọi người dành cho gia đình chúng tôi vẫn chẳng thể nào thay đổi! Xót xa lắm! Xấu hổ lắm... nhưng có lẽ, sẽ không ai có thể hiểu được nỗi đớn đau, tủi hổ của bố tôi! Một đời hi sinh cho vợ con, một đời tần tảo vì gia đình, một đời chăm vợ, nuôi con... Vậy mà đến gần cuối đời, lại phải đắng lòng hứng chịu nỗi đau quá lớn do chính người vợ mình gây ra...
Chẳng biết đến bao giờ, cuộc sống gia đình chúng tôi mới thoát khỏi địa ngục?
Lam Chiều ghi (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Chồng tôi luôn tìm cơ hội để ngoại tình Chồng tôi có quan hệ tình cảm với một phụ nữ cùng cơ quan (Ảnh minh họa) Chồng tôi từng ngoại tình với một đồng nghiệp nữ ở cơ quan, rồi lại quan hệ với một cô gái chưa chồng... Dường như anh ấy luôn tìm cơ hội để phản bội tình yêu của tôi. Chúng tôi lấy nhau được 7 năm, sau...