Chồng ngoại tình vì vợ không còn trinh
Những lời lăng mạ, miệt thị “tôi tưởng bố mẹ cô khắt khe, gia giáo…” văng vẳng bên tai tôi mỗi đêm.
Một đêm anh trở về người nồng nặc mùi rượu, anh ném tôi lên giường… Mặc cho nước mắt tôi ướt đẫm gối. Không chịu đựng được nữa, tôi viết đơn ly hôn để lại cho anh và chuyển công tác lên một vùng cao.
Vợ mất trinh, chồng công khai có bồ
- Sau mấy ngày tổ chức đám cưới tôi mệt lả, đêm tân hôn tôi cảm thấy mất tự tin và bắt đầu lo lắng. Sau khi chúng tôi ân ái, anh biết tôi không còn trong trắng, những lời động viên biến mất, anh lăn ra ngủ bỏ lại tôi trằn trọc một mình với cảm giác lạ lẫm và cô đơn.
Tôi là con một, sinh ra trong gia đình nề nếp, được bố mẹ thương yêu hết mực. Tình yêu đầu của tôi ngọt ngào từ hè năm thứ 3 đại học, khi gặp anh trong đợt tình nguyện, anh hơn tôi 7 tuổi. Anh là người đàn ông hiền lành, vui vẻ, đầy nghị lực và biết quan tâm chia sẻ với mọi người. Tôi yêu anh và đã chủ động trao trọn đời con gái cho người mình yêu trong một lần gặp gỡ. Sau đó chúng tôi gặp nhau nhiều hơn và tình yêu ngày càng gắn bó.
Khi tôi ra trường và có công việc ổn định được 1 năm, anh đến nhà thưa chuyện cùng bố mẹ tôi. Nhưng không ngờ bố mẹ tôi phản đối, với rất nhiều lý do… Nhưng lý do chính mà tôi hiểu là gia đình anh không môn đăng hộ đối… Sau nhiều lần chúng tôi thuyết phục bố mẹ không được, tôi đau khổ và tuyệt vọng chia tay anh.Tôi không yêu ai từ đó, mặc dù có rất nhiều chàng trai theo đuổi từ lâu. Cách đây 2 năm, qua gia đình giới thiệu tôi gặp một chàng trai. Anh hơn tôi 5 tuổi, làm việc ở một Sở có liên quan đến bố tôi. Lúc đầu tôi giẫy nẩy nhưng sự chân thành, lịch sự và có hiểu biết của anh đã chinh phục lại trái tim tôi. Yêu nhau khoảng gần năm, anh cầu hôn tôi và thưa chuyện gia đình để chúng tôi thành vợ thành chồng. Bố mẹ tôi, họ hàng tôi vui mừng vì tôi là con một lại tìm được đúng nơi đúng chốn.
Sau mấy ngày tổ chức đám cưới tôi mệt lả, đêm tân hôn tôi cảm thấy mất tự tin và bắt đầu lo lắng. Sau khi chúng tôi ân ái, anh biết tôi không còn trong trắng, những lời động viên biến mất, anh lăn ra ngủ bỏ lại tôi trằn trọc một mình với cảm giác lạ lẫm và cô đơn. Lúc đó tôi còn hồ nghi hay do đám cưới làm anh quá mệt?
Với tôi, những tháng ngày ám ảnh khi xưa vẫn còn nguyên đó
Video đang HOT
Càng về sau anh càng đối xử tệ, anh tra hỏi quá khứ tôi đã làm chuyện đó với những ai. Anh trở thành một con người khác hẳn, không quan tâm đến tôi, đi uống bia rượu thường xuyên và có cả những quan hệ bên ngoài. Anh công khai có bồ, về nhà anh coi tôi như một ô sin, thỉnh thoảng anh lôi tôi lên giường để hành hạ…
Hai năm chung sống như địa ngục, tôi muốn có con để giữ chân anh nhưng mãi không có. Tôi sống trong cô đơn, dằn vặt không biết chia sẻ với ai. Bề ngoài kể cả bố mẹ chồng cũng không hề hay biết, và nghĩ chúng tôi vô cùng hạnh phúc. Anh sống như con người hai mặt, có mọi người anh tỏ ra vui vẻ, khi đêm về chỉ có tôi và anh thì như người xa lạ.
Tôi cảm giác sẽ bị thần kinh, tôi vô cùng bế tắc. Tôi cố giải thích cho anh, cố gắng nhẫn nhịn để chăm sóc cho anh, nhưng anh không chịu hiểu và thông cảm. Những lời lăng mạ, miệt thị “tôi tưởng bố mẹ cô khắt khe, gia giáo…” văng vẳng bên tai tôi mỗi đêm.
Một đêm anh trở về người nồng nặc mùi rượu, anh ném tôi lên giường… Mặc cho nước mắt tôi ướt đẫm gối. Không chịu đựng được nữa, tôi viết đơn ly hôn để lại cho anh và chuyển công tác lên một vùng cao. Khi cuộc sống tạm ổn thì tôi phát hiện mình có thai… Những vất vả thời kỳ thai nghén rồi cũng qua, nhờ trời em bé trong bụng tôi khoẻ mạnh. Bố mẹ tôi sau cơn sốc về cuộc hôn nhân của tôi thì đã bình tâm trở lại và chuyển sống cùng tôi để tiện chăm sóc hai mẹ con.
Khi tôi mang thai được 6 tháng, đột nhiên anh xuất hiện ngay trước mặt khi tôi vừa đến cửa nhà. Anh nhìn bụng tôi trân trối: con anh? Anh làm cha rồi ư?… Anh ôm tôi đến nghẹt thở, anh khóc như đứa trẻ. “Anh sai rồi, anh đã đi tìm em suốt mấy tháng, giờ anh không thể mất em lần nữa”. Vừa lúc mẹ tôi đi ra, nhìn thấy chồng tôi, bà đuổi thẳng dù cho chồng tôi quỳ xin bà tha thứ…
Trong bữa cơm tối, bố mẹ tôi mỗi người một ý. Bố tôi muốn tôi hàn gắn lại, còn mẹ tôi thì nhất định không đồng ý. Với tôi, những tháng ngày ám ảnh khi xưa vẫn còn nguyên đó, tôi sợ những câu chì chiết của anh…
Tôi tránh mặt anh, nhưng mỗi khi nhìn những đứa trẻ hạnh phúc trên vai những ông bố. Tôi lại thương con, sau này khi sinh ra con hỏi: bố đâu hả mẹ? Tôi biết trả lời thế nào đây? Tôi nên hàn gắn lại chăng?
Theo VNN
Chân dài làm PG và những cái nhìn "miệt thị"
"Ghê rợn là cảm giác của em khi phải cười làm hàng để liên tiếp chụp ảnh với những gã đàn ông đang tìm cách choàng tay qua eo mình ở triển lãm", một PG đã qua tuổi nghề hồi tưởng.
Đối với hàng chục nghìn cô gái đang sinh sống tại những thành phố lớn ở Việt Nam, trở thành PG là một trong những nghề part-time lý tưởng. Thu nhập cao, dễ tìm kiếm được những mối quan hệ, không bị bó hẹp về thời gian, luôn được thay đổi môi trường làm việc, luôn xuất hiện trước đám đông một cách lộng lẫy, xinh đẹp... những yếu tố đó đủ khiến ngày một nhiều nữ sinh vừa đủ 18 tuổi lao vào nghề. Nhưng sự hào quang đó còn ẩn đằng sau khá nhiều câu chuyện...
Bị "miệt thị" vì son phấn
"Miệt thị" thực chất chỉ là cách dùng lịch sự hơn của từ "chửi". Hàng ngày, những "cô gái tiếp thị sản phẩm" phải gặp gỡ không biết bao nhiêu lớp người khác nhau, và không phải ai cũng thực sự hiểu những gì họ đang làm.
PG tại hội chợ Vietbuild đang diễn ra tại TP HCM. Ảnh: Nguyễn Hà.
"Mình lên Sài Gòn ở trọ, sáng đi học, chiều nào nhận được điện thoại là lập tức chải đầu, bới tóc, trang điểm... Tối về trong tình trang bơ phờ, mệt rũ rượi. Riết rồi mình bắt đầu nghe thấy những tiếng xì xào ở các phòng kế bên, họ không còn đối xử với mình như một cô bạn sinh viên nữa. Họ bắt đầu nhìn mình theo cái cách họ nhìn các cô gái gọi", Minh Thư, sinh viên năm thứ 2 đại học Sài Gòn, kể lại những năm tháng mới vào nghề.
Tình cảnh của Thư chẳng phải chuyện hiếm trong giới PG, do yêu cầu của công việc, đâu có lúc nào họ được phép để cho mặt mình "không son phấn". Hơn nữa, đổi lại với những nhọc nhằn của nghề, họ kiếm được khá nhiều tiền, và họ được thoải mái mua sắm trang phục, điện thoại, thậm chí cả xe máy... Khi những cô sinh viên bỗng "lột xác" nhanh chóng như vậy, việc họ bị đàm tiếu là điều có thể hiểu được.
Nếu Minh Thư bị "miệt thị" vì luôn tô son, đánh phấn, thì Ánh, cô bạn đã chuyển từ nghề PG sang quản lý của công ty Người mẫu Việt, lại bị dè bỉu vì điều ngược lại trong những ngày mới "vào đời": "Đợt đó em đi ứng tuyển cho một đợt giới thiệu sản phẩm của hãng X, khi ấy thì em khá tự tin vào ngoại hình cũng như khả năng trả lời phỏng vấn của mình nên đi học về là qua chỗ tuyển luôn mà không trang điểm, thay đồ, chỉ mặc áo thun, quần bò...
Người tuyển dụng, một phụ nữ ngoài 30, nhìn em từ đầu đến chân với ánh mắt khinh khỉnh rồi bĩu môi hỏi: Cô có biết chương trình trả cho người mẫu bao nhiêu tiền một show không? Cô có cảm thấy mình xứng đáng với khoản tiền ấy không? Cảm giác của em lúc đó thật sự thất vọng và xấu hổ trước bao nhiêu bạn PG khác". Rõ ràng, người tuyển dụng có quyền chọn ai, bỏ ai làm người mẫu cho chương trình, nhưng không phải tất cả họ đều có cách hành xử lịch sự, đặc biệt là khi có đến hàng trăm cô gái cùng xếp hàng để mong nhận được công việc chỉ cần vài cô.
"Ngày em mới đến với nghề này, em cũng từng đến những nơi casting (tuyển chọn PG cho một chương trình) mà ở đó, người ta dễ liên tưởng đến cảnh hàng chục cô gái ngồi la liệt để chú rể Hàn Quốc chọn vợ vậy, người ta soi từng chi tiết một với những ánh mắt, thái độ dò xét", Ánh nói tiếp.
Bị "chửi" vì cách xưng hô
"Nguyên tắc vàng của nghề PG là luôn luôn cười dù có mệt mỏi hay khó chịu đến đâu và đặc biệt là với những người đàn ông từ già đến trẻ đều phải gọi là anh", một cô PG từng nói với người viết. Đúng là trong nhiều trường hợp, đàn ông thích những cô gái xinh đẹp gọi mình với danh xưng trẻ trung như thế. Nhưng không phải tất cả...
Không được ngồi suốt nhiều giờ liền là đặc thù của nghề PG.
Thủy là một PG rất năng động, dù vẫn còn là sinh viên, song gần như chẳng ngày nào điện thoại của Thủy không nhận được những cuộc gọi nhờ đến triển lãm, meeting của các công ty cung cấp người mẫu tiếp thị. Bạn bè đánh giá Thủy là người khéo ăn, khéo nói và giỏi kiếm tiền. Thủy cũng tự tin về điều này. Một lần, trong dịp đi quảng bá cho sản phẩm kem đánh răng C., đại diện của công ty ngồi cùng xe ôtô với Thủy ra quầy triển lãm, cả hai nói chuyện khá rôm rả và Thủy gọi người đàn ông đó, khoảng 50 tuổi, bằng "anh" mà không thấy có trở ngại nào.
Ra đến nơi, khi diễn thuyết trước công chúng, cô nàng tiếp tục nhờ "anh" lên trả lời mẫu các câu hỏi, ai ngờ người đàn ông đó nổi cáu: "Con ranh con, tao bằng tuổi bố mày mà mày cứ một điều anh, hai điều anh với tao à". Sững sờ và chỉ chực khóc, cô PG không còn nói được lời nào nữa và đành rút lui ra phía sau để bạn khác lên thay. Về sau, Thủy mới biết sở dĩ người đàn ông kia thay đổi như vậy vì trong đám đông đứng đó, có cả con gái ông ta, cũng trạc tuổi Thủy.
"Thông thường thì khi giới thiệu sản phẩm, đặc biệt là ở các triển lãm, bọn mình đều xưng anh - em với người xem và họ cũng vui vẻ chấp nhận điều ấy, dù họ chỉ là học sinh hay đã cứng tuổi. Thậm chí nhiều người còn sửa lại khi thấy các PG gọi mình bằng chú, xưng con. Cách xưng hô thân thiện giúp PG mở ra nhiều cơ hội làm việc về sau hơn", Minh Thư chia sẻ.
"Nhưng có một lần mình suýt bị cắt hợp đồng vì chuyện đó. Hôm ấy sau khi nhận lời đi triển lãm, từ nơi ứng tuyển đi ra, mình gặp một người đàn ông ngoài 40, ông này hỏi: Phỏng vấn xong rồi hả?, mình trả lời: vâng, có chi không anh?, ông đó nói: Không có gì, em về nhé. Vài tiếng sau, quản lý gọi mình và nhắc nhở: Lần sau với người lớn tuổi thì em nhớ kêu bằng chú nhé, ông quản lý đó đòi thay em vì không biết phân biệt đó".
Bị "dè bỉu" chốn đông người
Các chương trình làm việc của PG thường kéo dài trong vài ngày hoặc vài tuần. Những hợp đồng béo bở mà các cô gọi là "kèo thơm" thường là diễn ra ở các triển lãm đồ công nghệ, điện tử, ô tô, hoặc các bữa tiệc lớn với mức thù lao từ 500.000 đến vài triệu đồng một ca (6 tiếng). Nhưng "kèo thơm" chỉ dành cho những cô gái thực sự có ngoại hình đẹp, nụ cười duyên, ứng xử khéo hoặc là... "ghẹ ruột" của quản lý. Còn rất nhiều những hợp đồng "cùi bắp" khác với giá rẻ từ 150.000 đến 200.000 đồng mỗi ngày đang chờ những cô PG ở siêu thị, chợ, chung cư...
PG ở triển lãm còn đỡ cực hơn nhiều so với PG tại bar, siêu thị...
Mang quầy lưu động, ô che, hàng mẫu và áp phích cho hãng bột gặt T. đến khu vực chợ Phạm Văn Hai (Q. Tân Bình) để quảng cáo và phát khuyến mại, Ánh trải nghiệm lần đầu "đứng quầy" giữa cái nắng của Sài Gòn, xa xả gào vào micro về công dụng của sản phẩm suốt nhiều giờ liền... Trải nghiệm đó chấm dứt nhờ... một chậu nước hắt thẳng vào người của tiểu thương trong chợ. "Người ta bán hàng mà bọn bây gào ông ổng, nhức cả đầu, lại còn che hết cả lối đi vào quầy", người hắt nước mặt hằm hè.
"Trong tất cả những sản phẩm quảng cáo ngoài đường, sản phẩm đem lại nhiều &'tiếng chửi' nhất cho bọn em là băng vệ sinh. Sản phẩm này mang tính nhạy cảm, dù được làm công tác tư tưởng khá kỹ khi training, nhưng nhiều cô PG vẫn lâm vào tình trạng khóc dở, mếu dở", Thy, đồng nghiệp của Ánh, cũng chia sẻ. "Giữa chốn đông người, mà bọn em toàn những cô gái bận váy ngắn, trên tay giơ băng vệ sinh L. ra khoe, rồi bóc dán, đổ nước, nhấn nhấn, xoa xoa... Không bị trêu mới lạ. Ít thì bị các chú xe ôm vào &'xin một cái chơi', hay &'xem cái nước màu xanh đó là cái gì', còn thường xuyên hơn là những câu chửi của các bà các cô: &'Đồ mất nết, những thứ dơ dáy đó mà cũng đem ra khoe'".
Kỳ 2: Người đẹp làm PG: Cạm bẫy từ đồng tiền