Chồng ngoạ.i tìn.h trả thù tôi
Liệu có nên tha thứ cho những người làm sai nhưng đã hối lỗi không?
Tôi và chồng yêu nhau 2 năm thì cưới. Anh là người khá khó tính và cầu toàn. Tính anh chu đáo, biết chăm sóc cho gia đình nhưng đôi khi thành ra áp đặt người khác. Vì tôi rất yêu anh nên luôn cố gắng chiều chuộng chồng hết mực. Thời gian đó H, bạn trai cũ vừa về nước và H muốn chúng tôi gặp nhau như những người bạn. Thì đúng là tình cũ nhưng với tôi, đã gọi là cũ thì chắc chắn rằng nó sẽ không mang xúc cảm đặc biệt nào nữa, do đó tôi gật đầu chấp nhận.
Trước khi đi tôi có nói rõ với chồng là đi với bạn trai cũ, anh tỏ ra không vui nhưng tôi có nói chuyện và giải thích rõ ràng rồi anh mới đồng ý. Buổi hẹn cũng không có gì đặc biệt, chỉ là vài ba câu hỏi thăm tình hình cuộc sống của nhau thôi. Anh nói rằng anh đã ly dị vợ và muốn trở về Việt Nam sống. Chúng tôi trò chuyện, cho nhau đôi ba lời khuyên và tuyệt đối không đả động tới chuyện ngày xưa.
Tối đó H đưa tôi về, đến nhà đã thấy chồng tôi đứng trước cửa đợi với vẻ mặt không mấy thiện cảm. H có chào nhưng anh ấy làm như không biết và nhanh chóng kéo tôi vào nhà. Tôi biết anh không vui nhưng tôi thấy mình chẳng làm gì sai cả. Cho đến một hôm chúng tôi chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại báo có tin nhắn.
Tôi mở ra xem thì tá hỏa vì người yêu cũ nói là rất nhớ và muốn gặp tôi. Chồng tôi nằm kế bên nên tất nhiên là đã nhìn thấy hết tin nhắn ấy. Anh ấy mắng chử.i tôi thậm tệ, tôi chịu không nổi nên bỏ nhà đi. Lúc đó chắc vì quá tức chồng mình mà tôi đã nhắn tin hẹn H ra, tôi mang hết những uất ức ra kể lể.
Video đang HOT
Tôi mở ra xem thì tá hỏa vì người yêu cũ nói là rất nhớ và muốn gặp tôi. (ảnh minh họa)
Chuyện gì đến cũng đến, đêm đó chúng tôi vào nhà nghỉ. Sáng hôm sau tỉnh dậy, một sự ân hận trào dâng trong lòng, dù chồng tôi có như thế nào đi nữa thì đây là một sai lầm khủng khiếp. Tôi vơ vội quần áo và chạy về nhà. Tôi dùng hết lời để năn nỉ và xin lỗi anh. Anh hỏi hôm qua tôi ở đâu, tôi không muốn sống trong lo sợ vì nói dối nên tôi nói hết anh nghe để mong rằng anh tha thứ.
Lúc đó, vẻ mặt anh thật sự đáng sợ nhưng chồng tôi lại không nói gì. Tôi cứ nghĩ rằng mình đã nhận được sự tha thứ nên chỉ biết cố gắng hoàn thành tốt vai trò của một người vợ ngoan. Thế nhưng thời gian sau mới thật sự là ác mộng, chồng tôi bắt đầu ngoạ.i tìn.h mà không hề giấu giếm.
Nhiều đêm anh gọi điện thoại nói là về trễ nhưng đầu dây bên kia toàn là tiếng phụ nữ. Những đêm đó tôi chỉ biết khóc một mình, tôi biết mình sai nhưng sự hối lỗi cũng đáng được chấp nhận. Có lúc không chịu được, tôi gọi cho mẹ chồng thì bà lại lạnh lùng nói với tôi là gieo nhân gì sẽ gặp quả đó. Tôi thật sự hoang mang không biết dựa vào ai.
Tôi đã yêu chồng mình rất nhiều nhưng con người ấy không tin tôi. Tôi đã cố gắng hết sức nhưng với bản tính bảo thủ, anh không hề chấp nhận nó.
Tôi quyết định viết đơn ly dị. Tôi không trách bất cứ ai cho sự đổ vỡ kể cả bản thân mình vì có lẽ chúng tôi yêu và tin chưa đủ để có thể gắn kết cuộc đời lại với nhau. Chuyên mục hãy đứng về phía tôi và cầu chúc cho tôi hạnh phúc về sau nhé!
Theo Eva
"Chán như Tết": Buồn tủi gái muộn chồng
"Bao giờ được ăn cỗ?", cái câu hỏi xưa như trái đất, chắc trai thanh gái tú nào cũng từng được nghe ấy lại khiến mình dị ứng kinh khủng.
Thế nên mình ngại thăm nhà lắm, vì về nhà là sẽ phải nghe suốt ngày.... Nhưng trong năm thì còn có cớ để lười, chứ Tết, trốn đi đâu được mà chẳng phải vác xác về! - Đàm Lan (30 tuổ.i, Hoàng Quốc Việt, Hà Nội) tâm sự.
"Bao giờ được ăn cỗ?"
Nếu như những người có gia đình sợ ngày Tết bởi phải lo toan quá nhiều thứ, bởi những mâu thuẫn vợ-chồng, mẹ chồng-nàng dâu... thì điều khiến Lan chỉ muốn cái Tết biến mất luôn đi là vì nỗi... muộn chồng.
Dù tự đán.h giá hay người ngoài nhìn vào cũng thấy, Lan là một cô gái có ngoại hình khá dễ thương, gia đình cơ bản, công ăn việc làm đàng hoàng, sống chừng mực... thế mà không hiểu sao đã đến tuổ.i băm, Lan vẫn lẻ bóng một mình, chưa gặp được mối duyên lành nào.
Những ngày bình thường, cuốn mình vào công việc, Lan chẳng có thời gian nghĩ đến chuyện mình bị gọi là " gái ế". Đôi khi, sau những ngày làm việc, mẹ có điện thoại lúc tối sắp đi ngủ, khi thì tỉ tê tâm sự, khi thì khóc lóc kêu la... thì Lan cũng nghe tai này rồi bỏ ra tai nọ, vì chỉ cần tắt điện, chùm chăn chìm vào giấc ngủ, mai mở mắt ra lại là một ngày mới tươi vui.
Điều khiến Lan chỉ muốn cái Tết biến mất luôn đi là vì nỗi... muộn chồng. (ảnh minh họa)
Nhưng Lan bảo, chị sợ nhất những ngày lễ tết. Nhìn người ta dập dìu lứa đôi, chồng con dắt díu nhau về quê hay đi du lịch, bạn bè mình cũng chẳng còn đứa nào cô đơn nữa, thành ra mình lại một mình. Nhớ nhà, nhớ bố mẹ, nhớ các cháu, nhưng Lan cũng ngại về, về là bị hỏi bao giờ lấy chồng, có người yêu chưa?....
Chẳng phải năm nay, khi đã chính thức bước sang ngưỡng cửa 30 Lan mới "được" quan tâm đến thế, mà từ khi chị 25-26 ở nhà đã sốt ruột lắm rồi. Lần nào nghỉ Tết, khi Lan alo báo ngày này ngày kia con về, mẹ chị cũng có câu kèm theo "có đưa thằng nào về không". Và khi nhận câu trả lời từ con gái cưng là "không" thế nào bà cũng thở dài thườn thượt.
Lan ngao ngán: "Về nhà mấy năm nay, với mình, thực sự là bị tr.a tấ.n tinh thần kinh khủng. Chỉ vừa bước tới đầu ngõ thôi, gặp 10 người là 9 người hỏi "sắp được ăn cỗ chị Lan chưa nhỉ?", người thứ 10 thì bảo "sao lâu đưa người yêu về ra mắt thế?".
Bố mẹ, anh chị thì kêu rên bất cứ khi nào, dù đang ngồi nhặt rau, nấu cơm, hay giữa bữa ăn, thậm chí cả lúc chui vào giường định nằm ngủ. Nào thì con gái có thì, không lấy chồng đi thì sau chế.t già, mà có ma nào nó rước thì cũng chả con cái được nữa, lại thành osin cho nhà chồng; nào thì đàn bà con gái, có hơn ai đâu, kén gì thì kén vừa thôi....
Nhưng kinh nhất là những giọt nước mắt mặn mòi của mẹ, tiếng thở dài trong đêm hay lúc lầm rầm đứng khấn trước bàn thờ tổ tiên. Tết nào mẹ cũng chỉ cầu quẻ cho năm nay mình lấy được chồng. 5 năm rồi - Lan bảo, thế mà mình ế vẫn hoàn ế, mẹ rầu rĩ lắm, hôm trươc mẹ đã gọi điện sụt sịt, bảo "con đừng kén nữa, có ai cũng được, đưa về mẹ gặp mặt Tết này. Con mà không chồng thì mẹ chế.t không nhắm mắt, thế là con bất hiếu đấy!"
.... Đi xem mặt thôi!!!
Chị Lan tâm sự: Biết là bố mẹ quan tâm đến mình, hàng xóm thì có khi cũng chỉ là tiện miệng thì hỏi, nhưng mọi người không hiểu cho là cứ hỏi mãi thế, mình thấy mệt mỏi ra sao, và bản thân mình cũng buồn chứ.
Ngày Tết, đáng lẽ là ngày vui, ngày xum họp thì tự dưng mình lại sợ mọi cuộc gặp gỡ, mọi lúc đông người. Cái cảm giác ai cũng chăm chăm hỏi khiến mình thấy trong mắt mọi người, hoặc mình đáng thương hại quá, hoặc mình "có vấn đề". Thế là trong khi người ta xúng xính đi chúc Tết, đi chơi bạn bè thì mình cứ làm sao trốn được càng kỹ càng tốt, bữa ăn cũng nhoáng nhoàng cho nhanh, vì ngồi lâu, thế nào.... cũng lại bị hỏi.
Mà nào có phải chỉ hỏi, chỉ nói cho xong đâu, cho rằng con gái muộn duyên khi không xấu xí, không hâm hấp thì chỉ có là do còn nợ duyên âm. Thế là thôi đủ cả, nào thì làm lễ cắt tiề.n duyên, nào thì mò mẫm đi xin bằng được cây giao về trồng cạnh cây quỳnh, nào thì chọn người xông nhà phải tốt duyên, mắn con.... Làm lễ gì cũng bắt chị đi theo chắp tay xì xụp...."
Thế mà đã 5 cái Tết trôi qua như thế, nào hỏi han, nào tâm sự, nào mai mối, nào bắt ép... cuối cùng Lan vẫn một mình một bóng. (ảnh minh họa)
"Việc âm đã làm hết, muốn có duyên sớm còn lại là việc dương" - quan niệm thế nên cứ mỗi đợt con gái về là mẹ chị, chị gái chị, hàng xóm láng giềng, bạn bè của gia đình chị, thậm chí là bạn bè của chị, đua nhau giới thiệu. Khách ra khách vào nhà chị cứ gọi là tơi tới như công chúa ngày xưa tuyển chồng. Bởi thế, cái kế hoạch "trốn kỹ" của chị chẳng bao giờ thành hiện thực.
Mà chán hơn nữa một nỗi, những anh đàn ông thế kỷ 21 này còn cần được dẫn đi mai mối nếu không "đụn" quá thì hoặc là nghề nghiệp có chút đặc biệt khiến các chị em sợ lấy làm chồng, hoặc gia đình có chuyện... bởi thế, mấy năm nay, đủ kiểu mai mối, Lan cũng vẫn chưa ưng ai. Đã không có cảm tình, lại cứ phải ngồi tiếp chuyện kiểu à ơi, Lan bảo, lắm lúc nghĩ thời trung cổ tr.a tấ.n cũng không khổ bằng.
Đấy là phần mai mối tại nhà, oải, mệt, nhưng dù sao cũng còn là nhà mình, Lan còn có chút chủ động. Nhưng mẹ Lan không thấy hiệu quả nên hai năm nay, bà chuyển sang bắt chị đi chúc Tết cùng. Sang nhà bạn bè của mẹ chúc Tết, Lan bị bắt phải ăn mặc đẹp, đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên. Nhà bạn mẹ mà mời ở lại ăn cơm thì phải cùng vào bếp thể hiện là cô gái đảm đang cho "anh chàng nào đó" chứng kiến. Vốn là một cô gái mạnh mẽ, năng động, chỉ để chiều lòng mẹ mấy ngày Tết, Lan thấy khốn khổ cho cái thân mình vô cùng.
Thế mà đã 5 cái Tết trôi qua như thế, nào hỏi han, nào tâm sự, nào mai mối, nào bắt ép... cuối cùng Lan vẫn một mình một bóng. Lan bảo tôi: thực sự đến tuổ.i này, bản thân mình cũng mong có một tấm chồng cho yên ổn, nhưng chưa thấy hợp ai, có lẽ chưa đến số. Các cụ thì cứ ép, hết Tết nào trước khi lên Hà Nội cũng được nghe bài ca ai oán, giận hờn, doạ dẫm của mẹ, mà chỉ biết vừa thương vừa giận, vì chính mình cũng chẳng thể làm gì hơn, chẳng nhẽ lại lấy chồng chỉ cho vừa lòng mẹ?
Đấy là những Tết trước, chỉ nghỉ có 3-4 ngày, đã muốn ốm lắm rồi. Tết này, Nhà nước cho nghỉ những 9 ngày, cơ quan lại cho nghỉ thêm hai ngày nữa, Lan lo chẳng biết mình chiều mẹ được mấy ngày. Chị cũng chưa tưởng tượng được hết, mẹ sẽ vận dụng những chiêu gì để con gái có một tấm chồng nữa.
Theo Eva
Người vợ 'mượn má.u' bí mật để 'lấy giống đẻ con' Vợ chồng tôi cưới nhau đã 6 năm, nhưng vẫn chưa có con. Chồng tôi thì không sốt ruột lắm vì anh cho rằng, tôi mới 28 tuổ.i cũng chưa phải là muộn. Trước đó, chúng tôi dự định sẽ làm ăn, kiế.m tiề.n tích lũy vài năm để làm vốn, rồi sinh con sau cũng tốt. Nhưng mọi chuyện không suôn sẻ...