Chồng ngoại tình, thế mà may!
Sự tha thứ trong tình yêu, nhất là trong quan hệ vợ chồng, thật sự quá quan trọng…
Chồng ngoại tình, chuyện không có gì lạ lẫm trong xã hội ngày nay. Nhưng cảm giác bị phản bội bao giờ cũng gieo vào lòng người ta sự ấm ức và nặng nề thật khó tả. Tôi đã bàng hoàng, dằn vặt gần cả năm trời vì không cam tâm với sự phản bội của chồng.
Lấy nhau được hơn ba năm, tôi sinh cho anh được một bé gái xinh xắn, dễ thương. Và cũng như nhiều phụ nữ khác, sau khi sinh tôi miệt mài với việc chăm con. Bé nhà tôi lại hay đau bệnh nên hầu như chuyện con khóc, con cười, con khỏe, con ốm… đều chiếm hết các mối bận tâm của tôi. Nên tôi có lơ là, lạnh nhạt với chồng mình hơn. Tôi đã nhận ra điều đó sau nhiều lần ngẫm nghĩ và suy xét bản thân. Nhưng quả thật, đó là cái lơ là của sự yên tâm, vì tôi luôn tin tưởng rằng anh mãi mãi có đó bên tôi, cùng tôi chăm bẵm và ngóng trông sự khôn lớn của cô con gái yêu.
Hơn nữa, tôi là người chỉ muốn “yêu” khi thật sự thấy thích và thấy thoải mái. Lúc con cái khỏe mạnh, tinh thần thanh thản tôi luôn sẵn sàng lao vào lòng anh để nũng nịu và yêu thương. Phụ nữ, ai chẳng muốn được kề cận, âu yếm với người mình yêu. Nhưng những lúc con bệnh, nửa đêm lại khóc hoặc trở mình thức giấc vì khò khè, sổ mũi, ho khan… thì tôi chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện ân ái. Gạt tay chồng qua một bên, lúc đó tôi còn có cảm giác anh hơi ích kỷ.
Đôi khi phạm lỗi để hạnh phúc hơn (ảnh minh họa)
Sao lúc con bệnh như vậy mà phận làm cha mẹ vẫn nghĩ đến niềm vui riêng. Rồi những lúc tôi không khỏe mạnh vì thức đêm trông con và vì làm việc nhà quá nhiều, tôi cũng từ chối anh. Thế là chuyện chăn gối của vợ chồng tôi không còn mặn nồng như trước. Tôi cũng hay nhăn nhó, khó chịu với anh nhiều hơn. Phụ nữ một khi đã không thoải mái trong người thì chuyện nọ xọ qua chuyện kia mà. Tôi cũng mắc phải cái tật chẳng mấy tốt đẹp đó.
Ban đầu chồng còn phụ tôi chăm sóc con cái và làm lụng việc nhà, nhưng sau đó thì sự siêng năng của anh giảm dần. Anh thường xuyên đi chơi, gặp gỡ bạn bè, có những hôm đến tối khuya mới về. Nhiều khi tôi than thở, càu nhàu thì anh gạt đi, hoặc cũng có lúc giả lả vài lời nói ngọt ngào cho qua chuyện. Thế rồi, linh cảm của một người vợ cho tôi biết nhà mình đang có chuyện chẳng lành. Và tôi phát hiện chồng mình có người con gái khác. Thật khó để miêu tả được nỗi đau của tôi khi đó. Sửng sốt. Thất vọng. Hụt hẫng. Giận dữ. Chán nản…
Đau đớn hơn là anh quen với một cô gái chẳng có gì đặc biệt về nhan sắc, học thức hay sự thông minh. Chỉ là một cô gái bình thường, thậm chí nhàn nhạt. Cô ấy chỉ hơn tôi ở chỗ là rất chiều chuộng và nghe lời anh. Tôi đoán vậy qua cách kể chuyện của chồng. Anh giải thích, anh xin lỗi. Và anh xin tôi cho anh một thời gian ngắn để cắt đứt và giải thích mọi chuyện rõ ràng với cô gái kia, vì cô ấy không có lỗi gì trong chuyện này. Cô ấy không biết chồng tôi đã có vợ.
Sự nổi giận và ghen tuông của một người đàn bà từng không cho phép tôi tha thứ, tôi còn đòi phải ly hôn. Nhưng rồi những lúc ôm con một mình đã làm lòng tôi dịu lại. Con tôi cần được tình yêu thương của cả mẹ và cha. Bản thân tôi cũng cần một người chồng để yêu thương và chia sẻ chứ không cần thứ danh dự ảo mà tôi đang khốn khổ giữ lấy. Và tôi cũng có một phần trách nhiệm trong việc đẩy anh đến với người con gái khác. Vợ chồng tôi tự động ly thân một thời gian dài, tôi dằn vặt suy nghĩ và khổ đau, anh thì chia tay hẳn với cô gái kia và hối lỗi, chăm chút nhiều hơn cho gia đình. Và tôi cũng dần nguôi ngoai…
Video đang HOT
Hôm sau, chúng tôi về bên ngoại chơi. Mẹ khen tôi đã thực sự là một người phụ nữ trưởng thành. Tôi cười hạnh phúc. Thật nhẹ lòng vì đã biết bao dung! (ảnh minh họa)
Ngày sinh nhật vừa rồi của tôi, chồng tặng tôi một bó hoa thạch thảo lớn, loài hoa giản dị mà tôi thích từ thời con gái. Anh thỏ thẻ nói lời xin lỗi, và chúng tôi đã lại là của nhau. Đêm ấy, tôi nhẹ bẫng trong tay anh. Hạnh phúc ngập ngời và tràn đầy khi lại được nằm gọn trong vòng tay người mình yêu thương. Những ghen tuông, giận dỗi không còn nữa, thay vào đó là sự tin tưởng và yêu thương.
Hạnh phúc lớn lao nhưng cũng bình dị, và cũng khó hiểu. Có thể mất tất cả từ một hành động nhỏ, nhưng cũng sẽ nhanh chóng vẹn toàn từ một sự bỏ qua.
Hôm sau, chúng tôi về bên ngoại chơi. Mẹ khen tôi đã thực sự là một người phụ nữ trưởng thành. Tôi cười hạnh phúc. Thật nhẹ lòng vì đã biết bao dung!
Theo VNE
Bàng hoàng phát hiện chồng 'tòm tem' em họ
Biết chồng mình có thói trăng hoa, nhưng Hương thật không ngờ, ngay cả cô em họ của vợ, anh cũng không tha.
Người ta nói "mắt không thấy thì tim không đau", trước đây Hương không hiểu lắm vì cô không để tâm, nhưng bây giờ thì cô mới biết thế nào là đau, đau đến tận xương tủy mà không thể trút bầu tâm sự, chia sẻ với bất kì ai.
Chồng Hương là người có nhu cầu rất lớn về chuyện &'gối chăn'. Hầu như ngày nào anh cũng đòi hỏi chuyện đó. Thậm chí, thời gian cô mang bầu anh cũng không tha. Người ta nói, chuyện ân ái giữa vợ chồng là giây phút thăng hoa, hạnh phúc, còn với Hương, vui sướng thì ít, mà sự tra tấn là nhiều.
Mấy năm đầu, Hương còn chịu khổ chiều chồng, nhưng khi cô mới sinh con được hai tuần mà anh đã đòi hỏi, Hương nhất quyết phản đối. Không được vợ chiều, anh gắt gỏng: Em không đáp ứng được thì anh phải đi giải quyết ở nơi khác. Khi đó, đừng có mà giở trò ghen tuông lung tung.
- Anh nói thế mà nghe được à, em sinh con mới được nửa tháng, vẫn trong thời gian kiêng cữ. Hơn nữa, vết mổ còn chưa lành
- Nhưng anh không chờ được, trước sinh cũng kiêng, sau sinh cũng kiêng, lắm chuyện. Hoặc là làm, hoặc là anh ra ngoài, em lựa chọn đi...
Nghĩ đến đã sợ, chưa nói gì đến việc sẽ phải ân ái với chồng trong khi vết mổ còn chưa lành hẳn, Hương đành nuốt nước mắt cho chồng ra ngoài tìm gái. Hương cũng từng muốn li hôn, nhưng nghĩ đến con, nghĩ đến bố mẹ, cô lại chùn bước.
Tôi đau khổ vô cùng (Ảnh minh họa)
Từ đó đến nay, đã hơn 6 năm, Hương chấp nhận việc chồng ra ngoài "bóc bánh trả tiền" những lúc cô không đáp ứng được. Không ai vui khi biết thừa chồng mình ngủ với người phụ nữ khác, Hương cũng vậy, nhưng cô phải chấp nhận, bởi với cô cuộc sống thế này còn hơn là ngày nào cũng bị anh giày vò.
Thế nhưng, biết chồng ngủ với người khác là một chuyện, còn tận mắt nhìn thấy anh đang ân ái với người khác, mà người đó lại là em họ của mình thì đó là nỗi đau không thể chịu đựng được.
Hương còn nhớ như in ngày đó. Em họ của cô cãi nhau với chồng, bỏ nhà lên Hà Nội. Lên đây không quen ai, nên đành qua phòng cô ở. Phòng trọ hơn 15m2, gia đình cô 3 người đã chật chội, giờ thêm một người nữa lại càng chật. Nhưng em họ lên, không thể không tiếp đón tử tế.
Cứ tưởng, cô ấy chỉ giận dỗi, lên chơi một ngày rồi về, ai ngờ cô ấy bảo em xin anh chị cho em ở đây mấy ngày. Phòng không có gác xép, hai vợ chồng và con trai chỉ có một cái giường, cô đang băn khoăn không biết trả lời thế nào thì chồng đã nói: Em cứ ở thoải mái đi, ở mấy ngày cũng được. Mấy khi em lên Hà Nội, phải cho ông chồng em biết em đáng giá nhường nào.
Thế là tối đó, trên cái giường nhỏ lại thêm một người, Vinh nằm trong cùng, đến con, Hương rồi đến cô em họ. Mới đầu, Hương cứ tưởng tối nay có em họ ở đây bất tiện, anh sẽ ra ngoài, không ngờ anh lại ngoan ngoãn ngủ ở nhà mà không đòi hỏi gì.
Mọi chuyện yên bình cho đến ngày thứ ba. Hôm đó, mất điện nên Công ty Hương được nghỉ buổi chiều. Về đến nhà, gõ cửa mãi mà không thấy em họ ra mở cửa. Tưởng cô ngủ quên, Hương mở cửa sổ ra thì chết đứng, không kêu lên được một tiếng bởi trước mắt cô là chồng mình và cô em họ đang không mảnh vải che thân, quấn lấy nhau không biết đến trời đất.
Hương không biết cô đứng như vậy bao lâu, chỉ khi em họ bỗng dưng nhìn ra cửa sổ, thấy cô liền hét một tiếng, đẩy chồng cô ra, lấy chăn che chắn thân mình, cô mới choàng tỉnh.
Khi Hương vào được nhà thì hai người kia đã áo quần chỉnh tề. Sững sờ nhìn hai người, Hương chỉ hỏi được một câu: Tại sao? Thế nhưng, chả ai trả lời cô. Cô em họ chỉ nói một câu xin lỗi rồi thu thập áo quần bỏ đi.
Đã gần một tuần trôi qua kể từ ngày đó, Hương vẫn cắn răng chịu đựng. Cô không dám kể với ai, bởi kể ra cũng chỉ xấu mặt mình, một đằng là chồng, một đằng là em họ.(ảnh minh họa)
Còn chồng cô thì thái độ vẫn nhởn nhơ như không có gì. Đến khi cô hét lên: Tại sao anh lại làm thế, đó là em họ tôi đấy. Không ngờ anh trả lời: Không phải cô chấp nhận cho tôi ra ngoài tìm gái sao. Với ai mà chả thế. Cô em của cô có phải tôi ép buộc nó đâu, là nó tình nguyện đấy chứ. Tôi mới gợi ý nó đã bổ nhào vào rồi, sao tôi lại phải từ chối hàng miễn phí chứ.
Không thể chịu đựng được, Hương giáng cho Vinh một bạt tai rồi lao ra đường. Cô cứ đi lang thang như vậy, đến khi cô giáo gọi điện hỏi vì sao chưa đến đón con, cô mới hoảng hồn, hóa ra mình đã đi bộ cả một buổi chiều. Xung quanh có rất nhiều người nhìn cô chỉ trỏ, sờ lên mặt cô mới thấy toàn là nước mắt.
Lấy lại tinh thần, cô vội vàng bắt xe ôm đến đón con. Về nhà, nhìn thấy cái mặt chồng cứ nhơn nhơn như chưa có chuyện gì xảy ra, Hương chỉ muốn chết quách đi cho xong. Nếu anh có thể cho cô một lời xin lỗi, hoặc nói dối rằng vì say rượu nên không kiểm soát được mình có lẽ tâm trạng cô sẽ thoải mái hơn.
Đã gần một tuần trôi qua kể từ ngày đó, Hương vẫn cắn răng chịu đựng. Cô không dám kể với ai, bởi kể ra cũng chỉ xấu mặt mình, một đằng là chồng, một đằng là em họ. Có lúc, một suy nghĩ độc ác đã len lỏi trong đầu Hương, hay là cắt phăng đi của quý của chồng, để anh khỏi hành hạ cô. Nhưng cuối cùng cô vẫn không đủ nhẫn tâm để xuống tay.
Giờ đây, mỗi lần nghĩ đến cảnh tưởng hôm đó, Hương lại đau đến không thể thở. Cô không biết mình nên làm gì bây giờ?
Theo VNE
Ô-sin lừa có bầu để thành bà chủ Lấy chồng, lúc nào tôi cũng tự tin rằng mình là người có nhan sắc, nên chuyện lo người khác cướp mất chồng là hoàn toàn không có. Nhưng... Nghĩ mình đẹp, chẳng bận tâm ô-sin Lấy chồng, lúc nào tôi cũng tự tin rằng mình là người có nhan sắc, nên chuyện lo người khác cướp mất chồng là hoàn toàn không...