Chồng ngoại tình ngay trong đêm tân hôn
Đau đớn nhất không phải là phản bội. Đau đớn nhất là yêu. Đau đớn nhất không phải là lừa dối. Đau đớn nhất là không biết cách lừa dối.
Bước ra khỏi ngôi biệt thự xa hoa ấy, tôi cảm nhận được trái tim mình đang nhói đau trước những điều tai nghe mắt thấy, dù cho đây không phải là lần đầu tiên.
Cách đây hai năm, tôi kết hôn theo sự sắp đặt của gia đình. Chồng sắp cưới không ai khác chính là con trai của một công ty đối tác làm ăn với doanh nghiệp nhà tôi. Vì lẽ đó, mối quan hệ giữa tôi và anh, không có tình yêu cũng chẳng hẹn ước, tất cả chỉ vì sự phồn thịnh của công ty cả hai bên.
Mặc dù giờ đã là thế kỷ 21, tôi vẫn hoàn toàn không có quyền nắm trong tay vận mệnh của mình. Sống trong sự bao bọc của cha mẹ từ tấm bé, tôi là một cô tiểu thư nhà giàu theo đúng nghĩa, chỉ biết nghe lời và hưởng thụ những thứ vật chất do gia đình phát ban. Xét về một khía cạnh nào đó, tôi có tất cả, trừ quyết định và tự do. Cuộc hôn nhân này cũng vậy, chẳng khác gì một tờ hợp đồng đã được thỏa thuận ký kết.
Lễ cưới diễn ra đình đám trong lời chúc tụng của rất nhiều quan khách cũng như các đối tác làm ăn với hai bên gia đình. Thuận theo cha mẹ, tôi luôn tỏ ra hạnh phúc khi sánh bước bên cạnh vị hôn phu. Chỉ riêng anh là không thế. Qua ánh mắt anh, tôi cảm giác một sự sắc lạnh đến rợn sống lưng.
Ban đầu tôi nghĩ, chưa quen biết gì mà tự dưng thành vợ chồng nên cả hai đều gượng. Nhưng dần dà, sống với nhau lâu ắt hẳn sẽ nảy sinh tình cảm. Nhưng quả thực tôi đã lầm. Ánh mắt lạnh lùng của anh mà tôi bắt gặp trong lễ thành hôn hôm ấy đã theo tôi đến mãi về sau này.
Lần đầu tiên tôi biết đến mùi vị của đau đớn và phản bội là ngay trong đêm tân hôn. Anh bỏ mặc tôi một mình, ngang nhiên đem cô bạn gái tên My về nhà riêng của chúng tôi để ngoại tình. Không một lời giải thích, không một chút hối lỗi, anh thậm chí còn la lối tôi là “Đồ chẳng ra gì”; “Tôi lấy cô cũng chỉ vì lời năn nỉ của cha mẹ”;…
Video đang HOT
Lần đầu tiên tôi biết đến mùi vị của đau đớn và phản bội là ngay trong đêm tân hôn (Ảnh minh họa)
Trước những ngôn từ sỉ vả của anh, tôi chỉ biết lặng im, nghẹn ngào trong uất ức. Thậm chí tôi còn thông cảm và hiểu cho anh khi phải lấy người mình không yêu. Song, hết lần này đến lần khác, anh chà đạp lên lòng tự trọng của tôi ngay trước mặt cô người tình của mình. Dù có sự can thiệp từ phía cha mẹ, anh vẫn chứng nào tật nấy, không hề thay đổi. Càng đau lòng hơn khi tôi nhận ra mình đã bắt đầu có tình cảm với anh.
Vì tình yêu dành cho anh, tôi đã sống khác, không còn là một tiểu thư có người cơm bưng nước rót nữa. Tôi bắt đầu học nấu ăn, tự tay làm những việc nhỏ nhặt trong gia đình, chăm chút tổ ấm của mình với hy vọng anh sẽ cảm nhận được tình yêu từ tôi. Để rồi cuối cùng, anh lại đáp trả tôi bằng cái tin sét đánh: “My đã có mang”. Anh “thỏa thuận” với tôi muốn sống ly thân, và cuộc hôn nhân này sẽ vẫn chỉ duy trì trên danh nghĩa.
- “Trên danh nghĩa ư?”
Thì ra sự cố gắng của tôi trước giờ là vô nghĩa. Mọi thứ đối với anh vẫn chỉ khô khan như những dòng chữ đánh máy trên bản hợp đồng kinh doanh. Thì ra bấy lâu nay cảm giác bị phản bội của tôi là hoàn toàn sai lầm. Anh không yêu tôi, thì cớ gì lại phản bội? Anh không yêu tôi, thì cớ gì cần phải ngoại tình?
Vậy mà đã nhiều lần tôi tự hỏi vì đâu mình bỗng dưng biến thành người thứ ba trong mối quan hệ tình ái này, khi đáng lẽ ra, chồng tôi và My mới là kẻ đáng phải bị dằn vặt nhất? Không chỉ công khai ngoại tình bên ngoài mà ngay cả ngôi nhà vốn được xem là tổ ấm của chúng tôi cũng trở thành nơi chứng kiến sự ân ái của hai người họ.
Vẫn biết, ngay từ đầu đến với nhau không phải vì tình, nhưng tôi đã yêu anh hết mình. Tại sao…
Hình như phố Hà Nội vẫn cứ luôn như vậy, mang vẻ u uất, trầm buồn mênh mang đến tội. Chẳng hiểu sao nước mắt tôi lại rơi và nỗi buồn cứ bơi trong chơi vơi như thế. Có chăng là cảm giác ghen tỵ khi thấy họ chung đôi còn mình thì chịu cảnh lẻ loi…
“Anh ơi, đau đớn nhất không phải là phản bội. Đau đớn nhất là yêu. Đau đớn nhất không phải là lừa dối. Đau đớn nhất là không biết cách lừa dối.”
Theo VNE
Anh nhớ mãi buổi chiều cuối năm đó
Cả đời anh cũng không quên được buổi chiều cuối năm ấy cùng em đi chợ hoa đào. Lại thêm một năm nữa tôi đón cái Tết ở xa nhà. Buổi chiều đi làm về thấy phố xá xôn xao, tưng bừng chào đón năm mới, bất chợt tôi lại cảm thấy chạnh lòng. Tôi vẫn còn nhớ như in cảm giác cô đơn và tủi thân của cái Tết đầu tiên sống xa nhà. Thấm thoắt cũng đã ba năm trôi qua rồi, mọi thứ quanh đây tôi đều đã quen thuộc, duy chỉ có cảm giác nhớ nhà, nhớ quê hương và nhớ em là tôi chẳng có cách nào để quen. Vậy là chẳng thể kìm được lòng mình, tôi liền tìm đến với biển.
Tôi biết, có lẽ sự cô đơn của hiện tại chính là cái giá phải trả cho những điều tàn nhẫn trong quá khứ mà tôi đã làm. Dẫu biết rằng trên đời này có cái được và cái mất, thế nhưng tôi cũng chẳng biết có nên hối hận không nữa khi đã chọn mất em để thực hiện giấc mơ của mình. Phải chăng tôi quá tham lam khi giờ đây công việc đã ổn định, tương lai đã sáng lạn thì lại nhớ em và thấy nuối tiếc những ngày xưa. Đôi khi tôi ghen tỵ với những người ở xung quanh mình, những người mà có trong tay cả tình yêu và sự nghiệp. Tôi cũng muốn được như họ lắm, nhưng bây giờ mọi thứ đã quá muộn phải không em?!Biển chiều nay thật dịu êm khiến cho những nỗi nhớ trong lòng tôi cũng theo đó mà phần nào dịu lại. Tôi hướng cái nhìn của mình về khoảng không bao la trước mặt, dẫu biết rằng dù đôi mắt có xuyên thủng cả bầu trời kia thì cũng chẳng thể tìm thấy em. Tôi đã tự dặn lòng không được nghĩ về em nhưng đôi khi con tim của chính mình cứ không chịu làm theo những gì mình nghĩ. Đột nhiên tôi nhớ tới một câu hát, và thế là cứ ngồi một mình trên bãi biển hát vu vơ: " Biển chiều đầy sóng vỗ, giấc mơ đã qua bao giờ, bao giờ. Ai cách xa phai mờ nỗi nhớ, em có như ngày xưa..."
Chính anh đã đánh mất em (Ảnh minh họa)
Nếu ngày đó tôi ở lại quê nhà thì có lẽ lúc này tôi và em cũng đang bận rộn chuẩn bị đón Tết. Nếu ngày đó tôi ở lại quê nhà thì biết đâu chừng lúc này em đã sinh cho tôi một thằng cu bụ bẫm kháu khỉnh rồi. Tôi đau lòng mỗi lần nghĩ về những điều mình đã đánh đổi, bởi mất em nghĩa là tôi đã đánh mất cả hạnh phúc của cuộc đời mình. Ở nơi đây tôi vẫn ngày ngày đi kiếm tìm hình hài của hạnh phúc, vậy nhưng làm sao có thể tìm thấy nữa, bởi chính tôi đã tự làm tuột mất hạnh phúc đích thực khỏi tay mình.
Ngày hôm nay tôi không trở về nhà, phần vì công việc bận rộn, phần lại sợ mình sẽ không thể kìm nổi lòng khi nhìn thấy cô hàng xóm ngày nào giờ đang tay bế tay bồng. Hồi ấy vì quá giận tôi nên hai tháng sau đó em đã lập tức đi lấy chồng. Tôi không biết người đàn ông mà em cưới, chỉ thấy mẹ kể rằng anh ta rất chiều chuộng và thương yêu em. Lúc ấy tôi thấy rất nhẹ lòng bởi dù sao thì coi như cuộc sống của em đã hạnh phúc, vậy là tôi cứ thế cắm đầu vào lo toan cho sự nghiệp của mình.
Ba năm đã trôi qua, tuy chưa đạt được quá nhiều, nhưng những gì là nền móng cho giấc mơ của mình thì tôi đã gây dựng được. Tôi cứ nghĩ đơn giản rằng mình sẽ quên được em, nhưng một ngày cuối năm giống như hôm nay, bất chợt tôi cứ thấy lòng mình quạnh quẽ đến lạ thường. Tôi thèm cảm giác những ngày cuối năm nào được cùng em đi chợ Tết. Chợ thì quá đông, còn tôi chỉ lo em sẽ đi lạc, vậy nên tôi cứ đi trước mở đường và nắm chặt lấy tay em ở phía sau, chặt đến nỗi lúc về tôi thả tay ra mà bàn tay em mãi không hết đỏ. Tôi nhớ quá người con gái buổi chiều ba mươi năm nào cứ nằng nặc đòi theo tôi đi mua hoa đào về trưng Tết. Tiếng cười giòn tan cùng với đôi má đỏ hây hây trong cái hanh hao của mùa đông miền Bắc ấy, có lẽ cả cuộc đời này tôi sẽ chẳng thể nào quên.
Đôi khi tôi cũng tò mò muốn biết liệu có khi nào em chợt nhớ về mình, thế nhưng may mắn thay tôi lại kìm lòng được. Ngày ấy tôi đã nhẫn tâm bỏ em ở lại để ra đi chẳng một lời hẹn ước, vậy nên sẽ là quá độc ác nếu như bây giờ tôi lại trở về để làm khuấy đảo cuộc sống yên ổn trong hiện tại của em. Tôi sẽ một mình chịu đựng tất cả, sẽ không bao giờ tôi để cho em biết rằng mình đang rất nhớ em.
Theo Eva
Hẹn ước quay về Thư thấy lòng đau nhói, long lanh nước mắt nhìn Kiên, cô siết tay Kiên thật chặt. Kiên vít ga đều, chiếc xe máy đưa hai người lướt nhanh trên con đường quốc lộ thẳng tắp, gió từ cánh đồng của một ngày hè mát mẻ hiếm khẽ hoi lùa vào mặt và tà áo làm anh thấy trong lòng lâng lâng và...