Chồng ngoạ.i tìn.h khi tôi nằm viện sinh con
Xấu hổ, đau khổ, bất hạnh, tủ.i nhụ.c… còn từ ngữ nào để diễn tả tâm trạng tồi tệ của tôi bây giờ không!
Đáng lẽ đầu dòng tâm sự tôi sẽ chử.i gã chồng khốn nạn của tôi, nhưng tính cách không cho phép tôi làm điều đó. Tôi viết tâm sự này kính mong bạn đọc đồng cảm, chia sẻ với nỗi lòng của một người phụ nữ có chồng ngoạ.i tìn.h…
(Hình minh họa)
“Em có đồng ý lấy anh làm chồng không?” – Câu nói ấy vẫn văng vẳng trong đầu tôi, khắc sâu trong lòng tôi. Ngay cả khung cảnh xung quanh anh hết lòng chuẩn bị tôi cũng khắc nhớ: 6 ánh nến hồng tượng trưng cho 6 năm quen nhau, 100 đóa hồng ghi dấu 100 ngày đính hôn… Vậy mà mới đó 1 đã năm kết nghĩa vợ chồng, mới đó mà ân đoạn nghĩa tuyệt…
- Anh mang cháo đến cho vợ đây. Vợ ăn xong coi ngủ sớm nhá!
- Anh đi đâu giờ này nữa? Bác sĩ nói có thể nói hôm nay em sinh. Anh không ở lại với em sao?
- Hôm trước, hôm qua bác sỹ cũng nói vậy mà thấy em có sinh đâu. Anh ở lại với em 2 đêm rồi, giờ anh về gặp đồng nghiệp để sắp xếp cho dự án mới. Sớm mai anh sẽ quay lại.
Dứt câu, anh quay đi vội vàng bởi tiếng điện thoại reo hối thúc của người đồng nghiệp bên đầu dây (?). Nằm một mình trên giường chờ sinh,nỗi cô đơn càng tăng lên vạn lần khi ngó sang bên những chiếc giường kia, chồng múc cháo mớm cho vợ, chồng gọt trái cây cho đút cho vợ, chồng cười với vợ… chồng đi.
Khuya ngày hôm ấy, tôi sinh. Ca sinh thuận lợi dù không có chồng ở bên. Cảm giác trống trải, cô đơn vây bủa tôi khôn cùng. Vớ tay lấy chiếc điện thoại, lần đầu tiên tôi quyết định làm trái với con người mình. Tôi nhờ đứa em ruột mở nguồn, bật định vị lên tìm vị trí của chồng để gọi anh về sau mấy cuộc gọi không thấy bắt máy.
Video đang HOT
Tôi nói làm trái bởi vì tôi luôn tôn trọng sự riêng tư của anh. Từ ngày cưới anh, nghe lời chị ruột, tôi lén cài phần mềm theo dõi trên điện thoại của tôi và chồng để đề phòng trường hợp bất trắc. Gần một năm rồi tôi không xài đến nó, hay nói cách khác tôi không có lý do gì để dùng nó. Tuy nhiên, hôm ấy tôi cần anh bên cạnh, cần hơi ấm của anh, cần anh chia sẻ niềm hạnh phúc khi tôi được làm mẹ. Thế nhưng, niềm vui bị gián đoạn khi em trai tôi báo nơi ở của chồng. Trớ trêu thay, con đường đó không phải là con đường đến nhà tôi, vị trí ấy không phải là nhà tôi… Anh đang ngủ nhà người đồng nghiệp nữ, lại là người phụ nữ độc thân.
Một người đàn ông có nhà riêng không ngủ lại mò sang nhà người đồng nghiệp ngủ thì vì cớ gì kia chứ? Mọi thứ đã rõ ràng như ban ngày, có điều tôi không muốn thừa nhận. Dù trong lòng đau như vạn vết dao cắt nhưng vẫn cần lời giải thích từ chồng.
Tôi đã khin.h b.ỉ anh ra mặt khi nghe anh giải thích. Anh đã thú nhận mình ngủ ở nhà người đồng nghiệp. Anh dùng “tấm thân” của mình để đổi chác cái ý tưởng bạc triệu từ người phụ nữ ấy để có tiề.n lo cho mẹ con tôi (?). Tất cả những gì anh nói tôi đều đặt dấu chấm hỏi đầy hồ nghi… Và rồi dấu chấm hỏi ấy trở thành sự khinh miệt tôi dành cho anh.
(Hình minh họa)
Tôi một mình ở nhà chăm con, một mình một bàn cơm trống trải, chiếc giường trống trải và lòng tôi cũng trống trải… Tôi tưởng rằng đã quên đau khổ cái đêm tôi sinh mà tha thứ cho anh để gầy dựng lại hạnh phúc gia đình. Thế nhưng anh không chịu thay đổi và điều ấy càng khiến tôi mệt mỏi. Tôi muốn l.y hô.n lắm chứ! Nhưng tôi không thể một tay nuôi nấng con mình, càng không muốn con mình không có bố… Tôi đang giằng co bản thân mình. Cố gắng tìm cho mình sự chọn lựa tốt nhất, nhưng nhọc lòng quá! Chẳng thể nào chọn lựa được. Tôi phải làm gì bây giờ!?
Theo VNE
Tâm sự của người phụ nữ 4 năm tủ.i nhụ.c làm vợ
Đên hôm nay, vợ sẽ buông tay, sẽ đê chông sông với trái tim của chông, vợ thực sự không chịu đựng được nữa.
Chồng à! Cho vợ được gọi lần nữa nhé bởi qua hôm nay vợ không biết chúng ta còn có thể gọi nhau là vợ chồng nữa hay không? Hôm nay vợ đã viết xong đơn l.y hô.n sau khi nghĩ rất nhiều.
Vợ nằm nghĩ lại từ giây phút mình gặp nhau đến khi cưới và giờ có với nhau một thiên thần bé nhỏ, vợ nhận ra rằng chúng ta ngộ nhận và đang sống với nhau với hai từ trách nhiệm vì con.
Cuộc sống của gia đình ta không có tiếng cười hạnh phúc. Trong trái tim chồng luôn có một người con gái ngự trị, còn vợ chỉ là một kẻ thế thân và hợp để cho chồng cưới mà thôi.
Lẽ ra vợ không nên nói rằng vợ thích chồng, lẽ ra khi bên cạnh vợ, chồng luôn gọi tên người con gái đó không chỉ một lần vợ đã phải để chồng ra đi. Nhưng vì sự hiếu thắng nên vợ giành chồng về mình, vợ nói vậy không phải vợ cướp chồng ra khỏi vòng tay người đó mà vợ quen chồng khi hai người chia tay đã rất lâu rồi.
Vợ đã vui khi chồng nói "anh yêu em và cưới em", nhưng giờ vợ biết rằng chồng không yêu vợ thực sự mà chỉ cưới cho xong mà thôi.
Khi cưới vợ về và khi vợ ốm nghén chồng cũng chẳng thực sự quan tâm chăm sóc vợ cả. Khi vợ sinh con chưa đầy tháng thì vợ đã biết được thế nào là những trận mưa roi, những cái tát, những cú đấ.m mà chồng ban tặng. Và tính đến thời điểm này vợ không biết là mình đã hứng chịu biết bao nhiêu lần những trận đòn mà chẳng có lý do.
Khi chúng ta sống với nhau chồng đã thực sự tôn trọng, yêu thương, lo lắng, và chăm sóc vợ con chưa hay để vợ con sống chế.t mặc bay? Lúc vợ suy nhược cơ thể vì một mình chăm con và đi làm đến nỗi vợ không nhấc nổi chân tay, nói với chồng thì chồng bảo "kêu ca, lười nhác". Lúc vợ mất ngủ cả tháng trời đến người mệt mỏi rã rời nói với chồng thì chồng bảo "Hôm nào mà chẳng thấy mày ngủ"...
Vợ đán.h đổi nhiều thứ để mong cầu một hạnh phúc gia đình nhưng giờ vợ biết không bao giờ có được (Ảnh minh họa)
Chồng nghĩ lại xem một mình vợ lo cơm áo gạo tiề.n, một mình lo đối nội đối ngoại làm sao cho êm đẹp những lúc không tiề.n chồng lo chưa?
Với đồng lương ít ỏi của giáo viên vợ đã cố chi tiêu một cách hợp lý nhất, vợ đã tiết kiệm đến độ một cái áo không dám mua, không dám mua cho mình một ít hoa quả để ăn dù rất muốn. Có bao giờ chồng tự nhiên đưa cho vợ tiề.n ăn chưa nhỉ, chưa đúng không?
Mặc dù lương chồng có đấy nhưng vợ hoàn toàn không biết được những đồng tiề.n đó nó xanh hay đỏ.
Chồng biết không con giờ đã hơn 3 tuổ.i nhưng chồng đã mua nổi cho con một thứ gì chưa? Tất cả sinh hoạt của con, ăn, uống, ốm đau học hành của con là một tay vợ lo cả và thậm chí cả quần áo, ăn uống của chồng cũng là vợ lo.
Chồng biết không vợ đã rất muốn có một lời an ủi khi gặp khó khăn, muốn chồng nấu cho vợ ăn một bữa cơm nhưng vợ biết những thứ đó chỉ trong mơ mới có, mà giấc mơ đó vợ cũng không dám mơ bởi biết rằng sự thật không bao giờ có được.
Còn nhiều lắm chồng à... Giờ vợ sợ không dám sánh bước bên chồng vì trong đám đông chồng luôn làm vợ mất mặt đến độ chỉ muốn chui xuống đất.
Vợ không biết nói gì khi chồng luôn cho rằng mình là một người tài giỏi nhất nhưng thực chất giờ hơn 30 tuổ.i chồng vẫn chỉ là một người thợ công nhân, chứ đâu ông này ông kia như người ta, mà lúc nào cũng bảo vợ ngu như chó, lợn trong khi vợ là một giáo viên cũng không ai bảo vợ này kia.
Vợ mệt mỏi khi chồng không chịu tắm rửa, mỗi lần chồng cạo râu là một lần vợ chồng giận dữ vậy chồng nghĩ xem có nên không?
Vợ không sợ khi chồng đi bên vợ họ xì xào rằng chồng so với vợ này kia, vợ luôn đứng ra bênh vực chồng vì vợ biết chồng là chồng của vợ.
Hôm rồi vợ lại bị chồng tặng thêm vài cú đán.h, và đậ.p ảnh thờ của mẹ mà lý do thì chẳng có gì to tát cho cam, thực sự khi nhìn thấy chồng vợ sợ, sợ thực sự chồng à.
Vợ tự nghĩ nếu vợ ngoạ.i tìn.h chồng biết không nhỉ, vì đã bao giờ chồng quan tâm hay gì đâu? Đôi lúc muốn chồng ghen một chút nhưng không có, trong khi vợ là một người khá xinh, cao ráo, nhẹ nhàng, tình cảm. Chồng ơi nếu vợ ăn ở thất đức, gây mâu thuẫn gia đình, ăn nằm với người này người kia, lười nhác, bẩn thỉu chồng đối xử vậy vợ cam lòng, nhưng vợ khẳng định vợ không phải là người không biết đối nhân xử thế, không biết kính trên nhường dưới, không quá lười nhác vậy mà, thực sự vợ không cam lòng.
Vợ thương con nhưng dù gì cũng chỉ mình vợ nên vợ không muốn chôn cuộc đời mình sau tất thảy những nỗ lực để thay đổi chồng. Vợ đán.h đổi nhiều thứ để mong cầu một hạnh phúc gia đình nhưng giờ vợ biết không bao giờ có được.
Vợ đã đóng vai người phụ nữ hạnh phúc trong 4 năm làm vợ, 4 năm đó vợ tự lo cho mình, cho con, tự sắm sửa tất cả chỉ mình vợ. Nhưng chồng ơi đến hôm nay vợ biết rằng vợ không đi chung đường cùng chồng được nữa, vợ buông tay, vợ sẽ để chồng sống với trái tim của chồng, vợ thực sự không chịu đựng được nữa.
Theo DanViet
Nỗi hận của người đàn bà bị chồng đán.h thủng màng nhĩ Cánh cửa phòng tư vấn Hôn nhân - Gia đình vừa mở, chị lật đật bước vào với đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào: "Không biết tôi có nên bỏ đi lần nữa?". Câu chuyện của chị T.T.T.Nh. (quận Bình Thạnh, TP.HCM) đầy khổ đau, tủ.i nhụ.c. Mười năm sống bên cạnh người đàn ông ấy, là chừng ấy thời gian chị...