Chồng ngoại tình, đánh đập vợ nhập viện
Tôi biết chuyện anh thuê nhà cho nhân tình ở, nhưng anh cãi, nổi cáu và đánh tôi. Khi tôi nhập viện, anh đến chung sống với cô ta.
Hai vợ chồng tôi lấy nhau được gần chín năm rồi, cuộc sống vợ chồng lúc mới cưới rất hạnh phúc. Anh và tôi sống cùng ba mẹ chồng. Anh là con trai út trong nhà nên ba mẹ chồng tôi rất yêu thương con dâu. Tôi biết vậy nên rất chăm lo cho ba mẹ và chồng.
Vợ chồng tôi cưới được hai tháng, tôi có em bé, chồng tôi và cả gia đình rất vui. Tôi cảm thấy thật hạnh phúc khi được chồng và ba mẹ chồng lo cho tận tình. Nhưng chuyện gì đến cũng đã đến, vào một hôm tôi đang ngồi nấu cơm dưới bếp nghe tiếng chuông điện thoại gieo vang, tôi lên nhà cầm máy nghe, đầu bên kia có giọng một người phụ nữ nói tôi cướp đi chồng tương lai của họ.
Tôi sốc đến nỗi không còn đứng vững nữa nhưng tôi chỉ biết nói chị có nhầm không thôi? Nhưng họ không nhầm, người phụ nữ đó muốn gặp tôi, tôi cũng đồng ý gặp và hẹn chỗ, rồi chị ấy tắt máy. Tôi đứng lại bình tĩnh nhưng thực sự lúc đó tôi rất hoang mang. Vì tò mò và vì nhiều lý do khác, tôi đạp xe đạp lên gặp người phụ nữ đó.
Chị ấy đã yêu chồng tôi từ thời sinh viên và họ sống với nhau như vợ chồng. Khi ra trường, chị ấy theo anh về quê sinh sống và làm việc cùng một công ty, thậm chí chị ấy đã về gia đình nhà chồng tôi bây giờ ở một thời gian dài. Vậy mà khi yêu tôi, anh ấy không hề nói với tôi gì cả. Sau khi trò chuyện xong, tôi chỉ biết nói một câu với người phụ nữ đó: “Em không biết gì cả. Em xin lỗi đã làm chị tổn thương”. Và xin lỗi cho chồng tôi vì sự giả dối của anh ấy với chị.
Trên cả đoạn đường có 10 km mà tôi đạp xe hoài không về tới nhà chồng. Lúc đó trong đầu tôi hoang mang bao suy nghĩ, vừa đi vừa nghĩ. Bỗng dưng tôi thấy có tiếng gì đó va chậm rất mạnh, thế là tôi ngã xe. Nhưng không hiểu sao tôi không thấy đau, vẫn ngồi dậy dựng xe lên và đạp tiếp về nhà.
Về đến nhà, tôi lao thẳng vào phòng đóng kín cửa và khóc. Chồng về, tôi đã hỏi anh mọi chuyện. Lúc này anh mới nói cho tôi biết chuyện anh và chị ấy đã đến với nhau. Sau khi nghe xong mọi chuyện, tôi bỏ qua chồng tất cả vì đó chỉ là tình yêu lầm lỡ của anh ấy (chồng tôi nói). Tôi biết không phải vậy nhưng tôi cũng cho qua vì tôi nghĩ cho chồng tôi, con tôi và cả gia đình hai bên nữa.
Nhưng được hai ngày sau tôi bị động thai và đứa con đầu tiên không còn ở lại với tôi nữa. Tôi khóc rất nhiều, vì tôi bất cẩn ngã xe mà không giữ được con nhưng sau một thời gian tôi cũng quên và có em bé lần nữa. Tôi sinh bé trai vào năm 2006, gia đình tôi không có gì xảy ra cả, cuộc sống êm đềm trôi qua, cho đến khi con trai tôi tròn 1 tuổi. Chồng tôi phải đi làm xa, cứ 1 tháng anh ấy về một lần, một mình tôi ở nhà nuôi con và mong từng ngày chồng về.
Video đang HOT
Trong thời gian đó, tôi biết tin chồng mình có người phụ nữ khác, nhưng tôi im lặng vì nghĩ chồng làm xa, không tránh khỏi điều đó. Tôi chỉ khuyên anh bỏ người phụ nữ đó đi. Anh cũng làm vậy nên tôi vẫn tin anh ấy. Đến khi con trai tôi gần 2 tuổi, tôi lại có em bé nữa. Tôi báo tin cho chồng, anh cũng rất mừng. Và thế là vào cuối năm 2008, tôi lại sinh được một bé gái kháu khỉnh giống bố như đúc. Sinh được ba tháng, vợ chồng tôi dọn ra ở riêng, không ở cùng ba mẹ chồng nữa.
Thời gian đó anh ở nhà chăm ba mẹ con tôi được thêm 2 tháng rồi lại đi làm xa, lần này anh làm tận trong miền nam. Thực lòng, tôi không muốn cho anh ấy đi chút nào cả, nhưng vì cuộc sống, tôi đành chấp nhận. Nửa năm anh về 1 lần, tôi ở nhà chỉ biết mình nuôi hai đứa con nhỏ và ôm cái điện thoại mong chồng gọi về.
Càng ngày anh càng gọi ít hơn, tôi thấy buồn nhưng nghĩ anh vất vả nên không nói gì cả. Sau những ngày tháng dài mong ngóng, chồng tôi về thăm ba mẹ con, nhưng anh rất khác. Có một cái khác nữa làm tôi hoang mang là chiếc nhẫn cưới của hai vợ chồng tôi, được cha làm phép cưới, không thấy anh đeo nữa. Tôi hỏi, anh nói khi sửa xe anh tháo ra quên không đeo vào. Thực sự, tôi rất buồn nhưng tôi tin anh ấy nên không hỏi nữa.
Một hôm, nhà tôi có bạn bè đến chơi. Cả nhà ăn uống no say, khi đó chồng tôi say lên giường ngủ không biết gì. Tôi thấy anh ấy có điện thoại, gọi anh không dậy, tôi cầm máy nghe, bên đầu dây bên kia là giọng một cô gái, còn mắng tôi sao cầm máy bạn trai họ. Tôi nói thật lần nữa, tôi không biết phải làm gì cả. Tôi chỉ bảo đây là máy chồng mình. Cô gái kia bảo tôi nói láo. Tôi kể hết cho cô gái nghe và cô ta mới biết bị chồng tôi lừa. Và lúc này tôi biết vì sao anh ấy tháo nhẫn cưới ra và bảo gia đình cô gái kia là sẽ cưới cô ấy.
Tôi thất vọng lắm! Tôi làm đơn ly hôn, nhưng anh ấy lại xin lỗi, vì thương con thương chồng tôi, lại bỏ qua, và anh ấy chuyển ra ngoài Bắc làm. Lúc đó hai đứa con tôi đã lớn rồi nên tôi cũng đi làm, cả hai vợ chồng tôi làm cùng công ty. Tôi cố gắng khuyên bảo anh và dành rất nhiều tình cảm, động viên anh ấy trong cuộc sống cũng như trong công việc để anh ấy tiến thân trên sự nghiệp. Ông trời không phụ công vợ chồng tôi, anh ấy lên làm sếp dù với chức không to nhưng tôi cũng mừng. Từ đó vợ chồng tôi có “bát ăn bát để”, cũng mua được xe và nhà nữa.
Năm nay con trai tôi học hết lớp 1, con gái sắp vào tiểu học, cuộc sống vẫn không bằng phẳng. Chồng tôi lại có bồ. Mỗi lần anh đi Hà Nội công tác lại thuê nhà cho cô gái kia ở và sống với nhau. Tôi đã biết hết mọi chuyện, từ nhà cửa, gia đình cô gái kia nữa nhưng vì sĩ diện của chồng và tôi không muốn mất gia đình bé nhỏ của mình nên đã nói cho anh biết. Nhưng anh ấy cãi, nổi cáu và đánh tôi. Sau đó, tôi nhập viện còn anh lên chung sống với cô ta.
Thực sự bây giờ tôi rất bối rối vì anh ấy lừa tôi quá nhiều, không biết tôi có còn sống nổi với anh ấy nữa không? Tôi có nên gặp cô gái kia nói để họ buông tha cho chồng mình không? Tôi có nên chung sống với chồng nữa không? Mong các bạn cho tôi lời khuyên, để tôi sống tiếp quãng đời còn lại sao cho có ý nghĩa. Chân thành cảm ơn!
Theo VNE
Cả nhà ngồi xem chồng đánh đập tôi
Nhà chồng tôi có 8 chị em, anh là con trai duy nhất nên được chiều từ bé. Anh luôn chửi rủa tôi thậm tệ và đánh cả khi tôi mang thai.
Tôi năm nay 26 tuổi, làm kế toán, chồng tôi 26 tuổi và ở nhà. Chúng tôi chơi với nhau từ khi học cấp 3, đều ở trong một nhóm nhưng vì là khác giới nên cũng không hay trò chuyện nhiều. Tôi và anh cưới nhau năm 2012 và hiện tại đã có một cháu trai 19 tháng tuổi.
Lúc chuẩn bị cưới, anh về nói với gia đình thì các chị gái của anh không đồng ý. Tôi cũng nói với anh rằng, nếu như các chị anh không đồng ý thì chúng ta nên chấm dứt (thực ra chúng tôi chơi với nhau nhưng yêu nhau thì cũng chỉ mới chỉ được một tháng là anh hỏi cưới tôi) vì nếu có lấy về thì sống cũng lắm chuyện giữa các chị và em dâu.
Anh khuyên bảo tôi rằng: "Anh lấy vợ về anh sống cùng vợ anh, còn các chị thì đã đi lấy chồng rồi, lo gì nữa". Tôi cũng nghe anh và tôi nghĩ mình về không đụng chạm tới họ thì sẽ chẳng có gì xảy ra. Sau một năm cưới nhau về chẳng có chuyện gì xảy ra, cho tới khi tôi sinh cháu và nghỉ ở nhà 8 tháng thì khi đó bắt đầu mới có nhiều chuyện.
Gia đình chồng tôi cũng phức tạp, mẹ chồng đã mất, vợ chồng tôi ở chung với bố chồng, một chị không lấy chồng, một chị đã đi lấy chồng nhưng bỏ chồng (cùng đứa con của chị ấy) và một cô em sinh năm 1993. Nhà chồng tôi có 8 chị em, anh là con thứ 6 và là con trai duy nhất trong gia đình nên được chiều chuộng từ bé.
Sống trong hoàn cảnh như vậy thật sự rất phức tạp, vậy mà anh không hề biết thông cảm và hiểu cho tôi, bất cứ chuyện gì các chị nói, không hề hỏi xem đúng như lời các chị nói hay không mà cứ thế là về để mắng và chửi tôi. Có một lần, con trai tôi phải nằm viện, khi đi tôi không kịp mang quần áo của mình để thay. Tối tôi bảo anh mang vào cho nhưng anh không vào và bảo chị gái anh mang giúp. Tôi nói: "Chị trông cháu hộ em để em đi thay quần áo", thế mà vài hôm sau chồng tôi nói lại với tôi rằng: "Chị mang quần áo vào viện cho mà em không nói một lời nào với chị ấy", rồi mắng tôi là ngu, không biết giống gì. Tôi thực sự bực mình nhưng không làm gì được.
Cứ mỗi lần anh đi chơi cờ bạc, tôi gọi về là hai chúng tôi lại cãi nhau. Anh cũng hay đi chơi sâm dưới nhà anh rể và bạn bè hay rủ anh đi uống rượu, lần nào đi uống rượu về là lần đó anh say mềm. Tôi đã khuyên bảo anh rất nhiều nhưng không được, những lời tôi khuyên bảo thì anh không bao giờ nghe cứ cho rằng tôi không biết gì và nói: "Câm mồm đi, mày thì biết gì mà nói".
Trước đây anh đi làm công nhân thì không có thời gian để đi chơi sâm hay uống rượu, nhưng kể từ khi anh nghỉ việc năm 2012 đến giờ rồi ở nhà, vì có nhiều thời gian rảnh rỗi nên anh hay đi chơi và bạn bè rủ anh đi nhậu. Hai vợ chồng cãi nhau, chồng đánh tôi mà bố chồng và các chị ngồi ngay cạnh đó không ai can hay nói năng gì, cứ để mặc cho anh đánh chửi và đuổi tôi ra khỏi nhà. Đã thế việc anh đi chơi sâm và rượu chè như vậy mà chị (chị bỏ chồng) còn mắng tôi là: "Nó chơi như thế là ít, nó mà chơi nhiều như anh rể thứ tư thì mày không sống nổi tới 2 ngày".
Bố chồng thì bảo tôi không phải lo, việc anh đi chơi bời việc đó đã có bố lo, thật sự tôi không còn lời nào để mà nói nữa. Thế rồi anh ra nhà bạn của chúng tôi chơi thì được mấy bạn khuyên nhủ, từ đó anh ít đi chơi hơn và ở nhà hoặc đi thì cũng chỉ đi xuống nhà ông ngoại, đến nhà bạn bè chơi thì đều cho vợ con đi cùng.
Kể từ đó chúng tôi lại sống hòa thuận với nhau, không có cãi cọ. Hàng ngày tôi đi làm còn anh ở nhà trông con. Buổi sáng trước khi đi làm tôi thường phải chuẩn bị đồ ăn sáng cho con khi nào con dậy, anh ở nhà cho con ăn nên bé rất quấn bố. Có khi hai vợ chồng ở nhà nhưng cháu chỉ theo bố, còn mẹ thì không.
Anh không chơi, không uống rượu được hai tháng thì anh "ngựa quen đường cũ". Đầu tháng 7, con tôi ốm, bị ho rất nhiều nghe mà xót ruột gan, vậy mà anh đi ăn cưới xong lại đi ăn nhậu tiếp. 9h tối, tôi gọi điện bảo anh, con thì ho nhiều như vậy mà còn có tâm trí đi uống rượu muộn không về, tôi gọi rất nhiều nhưng anh không về, còn tắt điện thoại. Đến 10h30, anh mới về, rồi lại say. Tôi rất bực, đã phải lo cho con ốm giờ lại phải chăm anh say rượu.
Hôm sau, anh lại bỏ con ở nhà cho bố tôi trông để đi ngồi chơi sâm cả buổi sáng, trưa về ăn cơm tôi biết nhưng không nói gì. Đến 13h30 tôi đi làm thì anh cũng dậy và lại đi tiếp. 18h tôi đi làm về, anh vẫn không về. Tôi thấy con chơi một mình, ở nhà thì có đứa cháu năm nay học lớp 8 trông và cô em chồng (em chồng tôi năm nay ngoài 20 tuổi nhưng thật sự vì chưa phải làm gì nên vẫn còn trẻ con và chưa biết suy nghĩ nhiều).
Tôi rất bực mình vì anh bỏ bê con trong khi con vẫn còn đang ốm (tôi rất sợ con ốm vì một lần cháu đã bị co giật, mà khi đó cháu chỉ bị nóng chứ không sốt, mà co giật thì những lần sau hay bị tái phát) nên khi ốm tôi không an tâm nếu không có người lớn ở nhà. Nói gở, nếu chẳng may anh đi như vây để con cho đứa cháu trông nếu có chuyện gì xảy ra thì nó làm sao biết xử lý như thế nào?
Rồi tôi đi gọi anh về. Anh cũng không về ngay, 18h30 anh mới về, rồi hai vợ chồng lại cãi nhau. Hôm sau, vì một chuyện nhỏ nhặt mà chúng tôi lại cãi nhau tiếp. Anh đã túm tóc và lấy tay ấn đầu tôi xuống giường, làm tôi rất đau. Tôi vùng lên, dùng cây phất trần trong tay và đánh vào người anh. Anh lại túm tóc, đánh và tát tôi, trong khi đó tôi lại đang có bầu 4 tháng.
Tôi bực quá, nói anh đánh chết luôn hai mẹ con tôi đi, đàn ông gì mà chỉ biết chơi bời, nhậu nhẹt rồi về nhà đánh vợ, chửi con. Hôm đó còn có bố chồng, chị chồng ngồi ngay cạnh mà không ai lên tiếng một câu hay can vợ chồng tôi.
Anh nói tôi chẳng làm gì được cho gia đình anh cả, đừng tưởng đi làm về hàng tháng được 1 triệu đồng đã là to. Nhưng anh đâu biết rằng, tôi một tháng làm được 3 triệu đồng, về đưa cho gia đình 1 triệu đồng để phụ thêm nhưng buổi chiều đi làm về không có rau, thức ăn tôi lại phải bỏ tiền ra mua. Còn 2 triệu đồng, tôi để nuôi con. Anh chưa hề cho tôi được một đồng nào, từ quần áo, sữa, thức ăn... của con đều do tôi bỏ tiền ra mua. Bây giờ để nuôi một đứa trẻ cần biết bao nhiêu thứ mà anh có nghĩ gì đâu. Tôi không dám ăn, không dám mua sắm đồ cho bản thân chỉ biết lo cho con sao cho con không bị thiếu thốn.
Hai vợ chồng tôi đang cãi nhau thì cô em gái từ nhà tắm đi ra và nói tôi: "Chị câm mồm đi! Chồng nói một câu, vợ cãi lại một câu, bị đánh thế là ít, còn phải đánh nữa". Chẳng lẽ chồng đánh, tôi cãi lại là tôi có tội ư? Tôi bị chồng đánh lần này không phải là lần đầu mà đã mấy lần, chưa kể anh luôn chửi tô. Nhiều khi tôi nghĩ đến chuyện ly dị nhưng vì thương con nên tôi lại thôi nhưng thật sự tôi sống trong gia đình này tôi bị ức chế và strees rất nhiều.
Tôi viết lên những dòng tâm sự này mong các bạn cho tôi lời khuyên, tôi phải làm gì đây? Các chị chồng thì hay để ý và nói lại với chồng để anh chửi tôi. Bỏ chồng thì lại mang tiếng với làng xóm, khổ cho bố đẻ tôi (bố tôi là hiệu trưởng của trường cấp 1, mẹ thì đã mất khi tôi bắt đầu lên lớp 10, sau đó bố tôi đi bước nữa), và nhất là khổ cho đứa con gần 2 tuổi và đứa trẻ đang trong bụng tôi rồi chúng lại không có bố hoặc không có mẹ. Tôi không biết phải làm sao nữa.
Theo VNE
Mẹ già 60 tuổi quỳ xuống để xin tôi Bị chồng đánh, tôi mắng chửi mẹ rồi bỏ nhà đi. Chồng cờ bạc, gái gú, tôi tự tử để rồi mẹ hốc hác vì chăm tôi trong viện. Năm nay tôi 29 tuổi, đã kết hôn và có một bé trai 3 tuổi. Nhưng đến giờ phút này, tôi vẫn để bố mẹ phải lo lắng cho mình như đứa trẻ. Kết...