Chồng ngoạ.i tìn.h, còn tôi lĩnh trọn đòn ghen thay anh
Tôi không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, nhưng lờ mờ vẫn hiểu đại ý gã đó chử.i chồng tôi đi nhà nghỉ với vợ người ta, bị người ta bắt tại trận.
Tôi chính thức là vợ anh khi tròn 25 tuổ.i, còn anh hơn tôi 6 tuổ.i. Chúng tôi yêu nhau cũng hơn 1 năm mới cưới, và trong mắt tôi, anh luôn là người đàn ông tuyệt vời. Anh yêu thương vợ con, hết lòng với gia đình vợ, lại kiế.m tiề.n giỏi và chẳng biết ăn chơi. Mỗi khi tôi nghe các chị đồng nghiệp kể về những tật xấu của chồng họ, tôi thường cười mãn nguyện, cho rằng mình là người phụ nữ may mắn.
Nhớ có lần, anh thất nghiệp 2 tháng vì công ty cũ giải thể. Suốt 2 tháng đó, anh ở nhà và làm toàn bộ công việc nhà, chăm con cực tốt để tôi đi làm và nghỉ ngơi. Anh cũng chưa từng ra quán cà phê ngồi, hay đi nhậu với bạn bè một lần nào.
Vậy mà, tôi nào ngờ, anh lại gian dối, phản bội và biến tôi thành một &’con lừa hạnh phúc’. Cũng chưa bao giờ, tôi nghĩ đến việc đưa đơn li hôn ra tòa và mất hoàn toàn niềm tin như bây giờ.
Sáng hôm ấy, tôi đang loay hoay chuẩn bị đi làm thì có tiếng bấm chuông inh ỏi ở trước nhà. Tưởng ai có việc gấp, tôi vội chạy ra mở cửa. Cửa vừa hé ra, một người đàn ông lại hoắc từ đâu nhào tới, chỉ mặt tôi mà chử.i đầy những lời lẽ thô tục. Tôi không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, nhưng lờ mờ vẫn hiểu đại ý gã đó chử.i chồng tôi đi nhà nghỉ với vợ người ta, bị người ta bắt tại trận.
Video đang HOT
Trước khi lên xe bỏ đi, người đàn ông bặm trợn đó quay mặt lại đ.e dọ.a: “Nếu chồng mày còn qua lại với vợ tao, tao cho nó biết tay, lúc đấy đừng trách nhau ác”. Tôi xấu hổ tới cực điểm, trong khi hàng xóm xung quanh vẫn bàn tán, chỉ trỏ. Có người còn nói: “Tội nghiệp, chồng ngoạ.i tìn.h, vợ bị đán.h ghe.n, đúng là ngược đời”. Những người quen biết thì bảo chắc hiểu lầm, vì họ không tin chồng tôi đi “ăn vụng”.
Tôi đóng chặt cửa, quay về nhà khóc nức nở vì nhục, vì đau, vì bị chồng phản bội. Ngày hôm đó, tôi nghỉ làm và gọi cho chồng hàng chục cuộc nhưng anh không bắt máy. Đến khuya, hơn 11 giờ, anh mới mò về nhà trong tình trạng chân nọ đá chân kia. Quá căm hận, tôi đã dùng cả ly nước lạnh, tạt vào mặt chồng cho tỉnh rồi nói chuyện.
Chối quanh co một hồi, cuối cùng, chồng tôi cũng thừa nhận. Anh qua lại với người phụ nữ đó được gần hai tháng. Sáng nay, anh đưa con đi nhà trẻ về thì nhìn thấy gã đàn ông đó tới gây sự, anh cũng xót tôi lắm, nhưng anh không dám vào can ngăn. Một là vì tôi là phụ nữ, gã đó không dám đán.h. Hai là nếu anh vào, sợ rằng gã kia điên lên đán.h cho anh te tua, có khi gây á.n mạn.g. Vì thế mà anh nhanh chân chuồn trước khi chồng cô ả kia phát hiện ra. Nói rồi, anh cầu xin tôi tha thứ. Anh nói rất chân tình thảm thiết, thề hứa sẽ “làm lại từ đầu”. Nhưng tình yêu và niềm tin tôi dành cho anh ta đã hết, chỉ còn lại sự kinh tởm.
Ngay sáng hôm sau, tôi dọn quần áo của 2 mẹ con về nhà ngoại, đồng thời nộp luôn đơn li hôn đơn phương xuống tòa. Tôi không còn thiết tha gì với người chồng ngoạ.i tìn.h như vậy nữa. Đã ngoạ.i tìn.h còn trốn tránh trách nhiệm, để người khác nhảy xổ vào nhà đán.h ghe.n vợ con.
Từ hôm đó đến nay, ngày nào anh cũng xuống xin tôi và gia đình tha thứ. Con trai tôi vẫn còn nhỏ nên thấy ba là quấn theo không rời. Mẹ tôi cũng nói nên cho anh một cơ hội, để con trai tôi có đủ cha đủ mẹ. Tôi có nên tha thứ cho anh một lần không? Tha thứ dễ dàng như thế liệu rằng sau này có có bị cắ.m sừn.g, có bị đán.h ghe.n như vậy nữa không? Mọi người bày cách cho tôi trị ông chồng này với, chứ thế này thì uất ức quá!
Theo Trí thức trẻ
Cả nhà tôi bật khóc nức nở khi nhìn thấy con tôi chào đời với mái tóc đen nhánh
Mai trụ được đến tháng thứ 7 thì sức khỏe quá yếu nên bác sĩ đề nghị mổ sớm bắt con. Nhìn đứ.a tr.ẻ cất tiếng khóc chào đời với mái tóc đen nhánh, cả nhà Mai mừng rơi nước mắt.
Từ ngày kết hôn đến bây giờ cũng đã được 3 năm nhưng gia đình nhỏ của Mai vẫn luôn ngập tràn tiếng cười hạnh phúc. Mai may mắn lắm khi có được Quang, người chồng hết lòng, yêu thương, chiều chuộng vợ. Hai vợ chồng Mai đều làm văn phòng nên có nhiều thời gian dành cho nhau. Cứ tan làm là Quang lại tới công ty đón Mai. Nếu không muốn về nhà nấu cơm thì hai vợ chồng lại đưa nhau đi hẹn hò như lúc mới yêu. Vì thế, tình cảm của hai vợ chồng Mai lúc nào cũng khăng khít, gắn bó.
Tuổ.i tác cũng đã lớn, hai bên gia đình đều thúc giục nên Mai bàn với Quang chuyện sinh con. Sức khỏe của hai vợ chồng đều khá tốt nhưng trước khi mang thai, Mai vẫn đi khám lại tổng thể một lần nữa cho yên tâm. Hơn nữa, dạo này Mai cũng thấy mệt mỏi, lại hay đau tức ngực theo cơn không rõ lý do. Mai cũng đi đi khám lâu rồi nhưng do nghĩ rằng do công việc quá căng thẳng mới dẫn đến tình trạng như vậy. Có ai ngờ đâu.
- Ung thư gia đoạn cuối cuối rồi, tế bào ung thư đang lan rất nhanh!
Thông báo của bác sĩ khiến Mai chế.t đứng. Thật không thể tin nổi, Mai còn nghĩ rằng bác sĩ thông báo nhầm cho mình chăng. Nhưng không nhầm được, bác sĩ thì làm sao có thể nhầm được cơ chứ. Hạnh phúc trước mắt bỗng chốc đóng sập cửa với Mai. Đa.u đớ.n, Mai gào khóc trong tuyệ.t vọn.g.
Chuyện này có muốn giấu gia đình cũng không được. Người đau khổ không kém gì Mai chính là Quang. Từ lúc nhận tin, Quang nhưu người mất hồn. Đúng là trên đời chẳng có thứ gì là hoàn hảo, ông trời có phải đang ghen tỵ với hạnh phúc của Quang và Mai nên mới đẩy hai người tới tình cảnh trớ trêu như vậy.
Nhìn cảnh người mẹ đầu trọc vì hóa chất mắt đẫm lệ, ôm chặt đứa con nhỏ vào lòng với mái tóc đen mượt mà không ai cầm được nước mắt. (Ảnh minh họa)
Mai buộc phải xạ trị để kéo dài sự sống cho mình. Nhưng nghĩa vụ thiêng liêng kia, Mai vẫn muốn làm. Sau một hồi đi khắp các bệnh viện, nhờ tư vấn, Mai đã bật khóc nức nở khi nơi nào cũng nói Mai vẫn có thể mang thai, có thể làm mẹ nhưng con của Mai rất có thể sẽ bị ảnh hưởng bởi những đợt xạ trị. Họ khuyên Mai nên cân nhắc quyết định này. Kéo dài tính mạng hay sinh con đây? Câu hỏi này khiến Mai thao thức, trăn trở bao đêm. Cuối cùng Mai đã đưa ra quyết định mà cả nhà không ai ủng hộ cô, kể cả Quang. Mai vẫn sẽ mang thai, sẽ sinh con. Mai cầu xin mọi người sẽ đồng ý vì đây là tâm nguyện cuối cùng của Mai.
Mai nhập viện ngay từ ngày đầu bác sĩ phát hiện cô mang thai. Hầu hết thời gian Mai đều gắn liền với giường bệnh, ống truyền, hóa chất. Mai không lo cho sức khỏe của mình, Mai chỉ lo con sẽ bị ảnh hưởng. Đêm nào Mai cũng khóc, Mai sợ mình sẽ ra đi trước khi được nhìn thấy mặt con. Truyền hóa chất khiến mái tóc dài đen nhánh, mượt mà của Mai rụng chẳng còn sợi nào. Nhiều lúc Mai cảm giác mình không thể gượng dậy nổi nhưng cô vẫn kiên quyết không xạ trị mà kiên nhẫn truyền hóa chất. Mai mong điều kì diệu sẽ đến với mẹ con cô.
Mai trụ được đến tháng thứ 7 thì sức khỏe quá yếu nên bác sĩ đề nghị mổ sớm bắt con. Nhìn đứ.a tr.ẻ cất tiếng khóc chào đời với mái tóc đen nhánh, cả nhà Mai mừng rơi nước mắt. Nhất là Quang, lần đầu tiên Mai thấy Quang khóc như vậy. Ông trời đã nghe thấu lời thỉnh cầu của Mai, điều kì diệu cuối cùng cũng đã đến với mẹ con Mai. Nhìn cảnh người mẹ đầu trọc vì hóa chất mắt đẫm lệ, ôm chặt đứa con nhỏ vào lòng với mái tóc đen mượt mà không ai cầm được nước mắt. Hạnh phúc với Mai lúc này, chỉ đơn giản thế thôi.
Theo Một Thế Giới
Anh chẳng cho mẹ con tôi thứ gì ngoài... tiề.n Tôi cần tiề.n nhưng hơn hết cần một người chồng, con tôi cần một người cha, vậy mà giờ tôi sống với anh như ở bên một cái xác. Quen nhau 6 tháng thì chúng tôi đến với nhau, một năm sau tôi phát hiện anh đã có vợ và 2 con trai ở quê. Dù rất yêu anh tôi vẫn quyết định...