Chồng ngoại tình còn thản nhiên nói “hay là em cho người ta làm vợ bé?”
Cứ tưởng anh sẽ tìm cách chối nhưng thật lòng tôi không bao giờ nghĩ rằng người chồng mà mình từng biết lại trơ trẽn như vậy. Anh nói mà không ngượng miệng: “Anh lỡ mang ơn người ta nên giờ phải trả bằng thân thể, hay là em cho người ta làm vợ bé?”…
Chúng tôi yêu nhau hơn hai năm sau đó mới tiến tới hôn nhân. Sau kết hôn trong vòng 4 năm chúng tôi đã có liền hai cháu nhỏ một trai một gái. Tôi nghe lời chồng nghỉ việc ở nhà chăm con và quán xuyến nhà cửa. Khi đó chồng tôi đang làm trưởng phòng kinh doanh của công ty bán hàng điện tử. Mức lương của anh rất khá nên đảm bảo cuộc sống cho cả nhà. Anh cũng là người chồng người cha rất đáng tự hào khi biết dành tình cảm sự quan tâm chân thành cho cả ba mẹ con.
Nhưng rồi công ty của chồng tôi làm ăn thất bại. Anh bị công ty cho thôi việc, đã vậy còn mang một khoản nợ khá lớn. Khi ấy tôi phải vơ vét hết tất cả mọi thứ dành dụm bấy lâu nay để anh trả nợ nhưng không đủ. Không có việc làm, nợ nần chồng chất, cộng với áp lực kiếm tiền để nuôi vợ con làm anh thay đổi hẳn. Anh cáu gắt vô cớ và nhạy cảm với mọi thứ. Anh đem hết những muộn phiền buồn bực đổ trút lên đầu tôi.
Sau một thời gian xin việc ở thành phố không được, chồng tôi muốn đi ngoại tỉnh để tìm cơ hội mới. Anh nói ở đó có nhiều bạn bè từng quen biết trước đây sẽ giúp đỡ anh. Tôi ngăn cản nhưng lòng anh đã quyết.
Anh đi rồi một mình tôi chẳng biết xoay xở thế nào để sống mà nuôi con. Cứ liên tục vay mượn hết người này đến người khác. Mỗi tháng anh chỉ gởi về nhà một số tiền rất ít chẳng thấm tháp vào đâu. Nếu tôi gọi thế nào cũng nghe anh hét: “Cô muốn tôi gởi hết tiền về cho cô rồi tôi sống bằng gì?”. Dù chua chát và phiền muộn nhưng tôi cố cắn răng chịu đựng chẳng biết than thở cùng ai.
Video đang HOT
Không thể cứ mãi sống bám như vậy, tôi gửi con cho mẹ đẻ rồi xin làm thu ngân ở quán cà fe. Công việc thu nhập không cao nhưng có thể chủ động thời gian để chăm con. Làm được vài tháng tôi xin được công việc khác ở một doanh nghiệp nhỏ. Thu nhập ổn định, có thể đảm bảo cuộc sống của mấy mẹ con.
Chồng tôi đi biền biệt mấy tháng trời mới ghé nhà một lần. Cũng rất hiếm khi anh chủ động gọi điện hỏi thăm. Bao giờ cũng là tôi gọi rồi chuyển máy cho hai bé ê a gọi bố. Những ngày ấy, sự xa cách , sự túng thiếu, áp lực từ gia đình và công việc làm tôi mệt mỏi cực độ. Nếu không nghĩ đến con chắc tôi sẽ ngã gục.
Cách đây hai tuần, cậu em họ của tôi đi công tác ngoại tỉnh về. Đến thăm cháu, cậu ta nói chuyện về chồng tôi. Cậu ta nói rằng ở dưới đó công việc của anh cũng đã ổn định. Nhưng anh ngoại tình, hiện giờ anh đang cặp với một bà “sồn sồn”, ngoài miệng thì chị chị em em, nhưng thật ra thì hai người đang sống chung như vợ chồng. Em họ tôi còn kêu tôi mau nghĩ cách kéo anh về nếu không mất chồng như chơi. Nghe những gì cậu ta nói tôi ngồi chết lặng. Nỗi buồn dâng ngập trong lòng, cảm giác uất nghẹn làm tôi khóc như mưa.
Sắp xếp thời gian, gửi con cho ông bà, tôi vội vã đón xe đi tới địa chỉ mà cậu em đã cho. Đến nơi tôi gọi điện cho chồng ra đón. Gặp nhau, anh chẳng có chút biểu hiện nào vui mừng là lâu ngày được gặp vợ. Anh chỉ nói những câu hững hờ: “Có việc thì gọi điện là được rồi xuống đây làm gì, cô thừa tiền lắm sao?”.
Thấy thái độ anh như vậy, tôi thầm nghĩ những gì cậu em nói là đúng. Nhưng vẫn cố dịu dàng nói chuyện, tôi muốn anh về thành phố để vợ chồng con cái gần nhau hơn. Nhưng anh gạt ngang, anh nói anh đã quen với cuộc sống ở đây rồi, không muốn về trên đó nữa, vợ con thì vài tháng về thăm là được.
Nghe anh nói vậy, tôi không kiềm được lòng mình. Tôi hỏi thẳng anh là có phải anh ngoại tình rồi không? Cứ tưởng anh sẽ tìm cách chối nhưng thật lòng tôi không bao giờ nghĩ rằng người chồng mà mình từng biết lại trơ trẽn như vậy. Anh nói mà không ngượng miệng: “Anh lỡ mang ơn người ta nên giờ phải trả bằng thân thể, hay là em cho người ta làm bé?”. Nói xong anh bảo tôi về suy nghĩ kỹ càng, rồi lấy cớ có việc gấp để bỏ đi.
Mấy ngày nay tôi suy nghĩ rất nhiều, anh đã chẳng còn là người chồng mà tôi từng biết. Gần cả năm qua anh cũng không hề có chút trách nhiệm làm cha. Anh đã rời bỏ gia đình để tìm cho mình một cuộc sống mới. Vậy mà tôi cứ luôn tin tưởng và chờ đợi.
Đơn ly hôn tôi cũng đã làm rồi nhưng lại hoang mang lo lắng. Liệu mình có quá vội vàng hay không? Tôi có nên dùng mọi cách để kéo anh về bên mình và con, hay mạnh mẽ buông bỏ để chính mình cũng có thể bắt đầu một hành trình mới?
Theo tri thuc tre
Ly hôn vì chồng thản nhiên 'bóc bánh trả tiền'
Tôi đã ly hôn chỉ vì câu trả lời của chồng khi tôi hỏi: "Anh có em rồi mà còn đi gác tay gác chân; đi tăng 2, tăng 3. Anh thấy họ thế nào?". Chồng tôi thản nhiên trả lời: "Cũng vậy thôi mà!".
Có người cho tôi là hâm, là dở người vì đã có thể chấp nhận chuyện chồng mình "ăn bánh trả tiền" mà lại không thể chấp nhận một câu nói... bình thường như thế. Sự thật, tôi là loại người vợ hèn yếu, nhẫn nhịn, nhưng sự chịu đựng nào cũng có giới hạn.
Lần đầu tiên biết chồng mình đi cà phê ôm, bia ôm, gác tay gác chân, tôi đau lắm, nhưng cũng đành chấp nhận những gì anh nói: "Đàn ông bây giờ, mười thằng hết tám là vậy, còn hai thằng thì thuộc loại thử rồi không hạp. Em phải mừng là anh không nói dối, giấu diếm em, luôn cố gắng để gìn giữ, không mang bệnh về nhà".
Tôi từng khóc ngày khóc đêm với cái lý luận của anh nhưng cũng phải nhìn nhận, trong lời anh có một phần sự thật. Tôi vốn bệnh tật, yếu ớt, không đáp ứng nổi nhu cầu của anh, nên anh có ra ngoài "ăn bánh trả tiền" cũng là bất đắc dĩ, là thậm chí như anh nói: "Thà vậy còn hơn vì bức bách mà anh có bồ nhí rồi bỏ em luôn".
(Ảnh minh họa)
Thế nhưng, khi nằm cạnh nhau trong một lần anh đi hai ngày mới về nhà, tôi đã lấy hết can đảm hỏi anh câu hỏi đó, để biết cảm giác của anh là gì khi làm chuyện đó với những người phụ nữ bán thân nuôi miệng.
Câu trả lời của anh như đâm một nhát dao chí mạng vào tim tôi. Vậy là với anh, tôi không khác gì họ. Với anh, tôi không phải là người vợ được tôn trọng, thương yêu; thậm chí còn tệ cả họ, là một món đồ chơi không dùng được. Mọi chịu đựng, cố gắng của tôi đã sụp đổ.
Tôi hiểu ra rằng, mình còn thấp kém hơn những cô gái đó. Họ bán thân nuôi gia đình, nuôi con cái, nuôi chính bản thân; còn tôi, tôi chẳng có gì để bán nên chấp nhận mua anh làm chồng bằng sự im lặng chịu đựng những khinh rẻ, nhục nhã anh dành cho tôi.
Tôi đã làm đơn ly hôn trong nỗi đau mà tôi biết khó bao giờ mình có thể gột rửa, xóa nhòa.
Theo Phunuonline
Chồng vẫn thản nhiên ôm hôn nhân tình khi bị vợ bắt gặp Lan đã ngã vào vòng tay anh hàng xóm góa vợ khi chồng vắng nhà. Sau khi 'bắt thóp' được vợ, chồng Lan vô tư dẫn nhân tình về nhà hú hí. Lan năm nay 30 tuổi, đã kết hôn được 10 năm và có hai thiên thần nhỏ. Lấy chồng và hưởng thiên chức làm mẹ quá sớm nên cô nhìn già...