Chồng nghèo nhưng sĩ diện khiến tôi mất mặt
Tôi chưa bao giờ hối hận vì mình lấy anh, người đàn ông nghèo, chẳng có gì trong tay.
Tôi cũng chưa từng có một suy nghĩ coi thường chồng khi mà bạn bè tôi ai cũng có gia đình sang trọng, chồng giàu có, tài giỏi. Chỉ là, tôi buồn khi thấy chồng mình không có tiền nhưng lại không có chí và vô cùng sĩ diện, cứ vẽ ra trước mặt một thế giới trong mơ. Ở đời, người ta luôn có ước mơ, hoài bão, nhưng người ta cũng phải cố gắng để thực hiện được ước mơ ấy. Còn chồng tôi, hoàn toàn không…
Từ ngày lấy anh, hai vợ chồng ở thành phố lập nghiệp, tu chí làm ăn. Tôi cũng không bao giờ căn ke chuyện đó. Tôi cố gắng từng ngày, đi làm, mọi việc có thể làm tôi sẽ hết mình để kiếm thêm, mong cho gia đình mình có thêm thu nhập, sau này còn tính toán những chuyện to tát hơn.
Hàng tháng, hai vợ chồng phải trả không biết bao nhiêu khoản. Từ tiền ăn, tiền điện, tiền nước, rồi đến những khoản lặt vặt khác. Nhiều khi tôi đau đầu vì không biết lúc có con rồi, cuộc sống của vợ chồng tôi, con cái sẽ ra sao . Tôi lo lắng, hoang mang vô độ.
Thế nhưng, chồng không biết thực lực của mình, lúc nào cũng tỏ ra mình là người giỏi giang không thua kém gì ai. Lương cũng ba cọc ba đồng nhưng đi ra ngoài, gặp bạn bè của tôi hay bạn bè của chồng, anh đều nói rằng, anh đi làm ở một công ty lớn, lương tháng nghìn đô. Nghe chồng nói mà tôi phát hoảng. Tôi cũng không hề hay biết chồng sĩ diện như vậy. Vì trước khi cưới anh, tôi đâu biết chồng tôi có tính thích nổ đâu.
Video đang HOT
Bây giờ, bảo chồng sao lại nói thế, chồng chỉ cười bảo &’có mất gì đâu mà không nói vậy. Nói vậy, người ta nghĩ mình giàu, có công việc tốt, người ta sẽ cho mình những cơ hội tốt’. Tôi hỏi chồng là nói vậy không ngượng mồm à, chồng cười bảo tôi không hiểu gì, chuyện của đàn ông. Nghĩ mà chán…
Rồi, có lần, chồng và tôi cùng đi chơi với bạn bè, liên hoan bạn bè của tôi. Người ta hỏi anh làm gì, anh nói làm ở công ty nước ngoài, rồi lương cao khủng, có nhiều mối quan hệ. Chẳng biết anh lôi ở đâu ra cả tá những người có tiếng, rồi nói là anh quen biết này nọ, rồi chém gió cho họ tin mình. Có lúc anh lại khoe, nhà mình rộng, to cả 100 mét vuông, rồi trong nhà nội thất sang trọng này nọ. Anh còn nói mình có xe hơi nhưng thật ra, vợ chồng tôi, đến cái xe máy xịn cũng không có.
Có hôm đi chơi với anh em ở cơ quan, vì sĩ diện nên chồng thuê xe đi và nói là xe nhà mình. Tôi ngượng chín mặt nhưng cũng không thể làm chồng xấu hổ. Tôi cố gắng nói cho chồng hiểu rằng không nên như thế, sau này mọi người biết sẽ nghĩ vợ chồng tôi thế nào, rồi tôi là người tiếp tay cho chồng.
Lại nói về chuyện nhà cửa, chồng tôi bảo, cứ nói là mình có nhà cửa rộng rãi, còn hơn là nói đi thuê nhà người ta cười cho. Bằng này tuổi rồi còn đi thuê nhà trong khi bạn bè tôi thì xe cộ đề huề, ai cũng giàu có. Chồng còn bảo tôi không thức thời. Tôi chán nản, mệt mỏi, vì không hiểu tại sao chồng sĩ diện như vậy. Giá như anh sĩ diện nhưng anh tu chí thì có phải tốt hơn không. Nhưng đằng này, chém gió mà chỉ biết chém cho sang, để ai mang sung tới miệng là xong chứ đâu có tính toán chuyện kiếm tiền gì cho vợ. Tôi vất vả, nai lưng, tiền lương một mình tôi chi tiêu bao nhiêu thứ, còn tiền của anh, anh chỉ giữ cho bản thân, bảo để lo chuyện quan hệ làm ăn.
Chán chồng thích nổ, tôi thật sự cảm thấy mệt mỏi khi sống gần một người dối trá như thế. Nhất là những lần về quê, ngay cả chuyện bố mẹ tôi cũng vậy. Tôi buồn vì anh nói dối cả bố mẹ vợ, thậm chí là anh chị em trong nhà. Nói sang là một chuyện, sang thì phải về nhà sang trọng, quà cáp đề huề. Nên lần nào về chả tốn vài triệu. Mà tiền không có thì phải đi vay rồi biếu bố mẹ. Nghĩ đến cảnh tôi có con mà không có tiền lo cho con, sữa sãi cho con, tôi mệt đến tận óc.
Tôi thật sự không có lời nào để nói với chồng, mong anh hiểu hơn. Tôi phải làm sao với gã chồng thích nổ này? Phải làm sao để anh bớt đi tính sĩ diện nhỉ? Hãy cho tôi lời khuyên, lúc này tôi thật sự rất cần!
Theo Khám Phá
Chồng nghèo nhưng còn sĩ diện
Thu nhập một tháng không đến 10 triệu, nhưng lúc nào chồng tôi cũng thích thể hiện mình là người có tiền, kiếm ra nhiều tiền,...
Hai vợ chồng tôi cưới nhau được 8 năm, tôi làm kế toán cho một tập đoàn nước ngoài, còn chồng tôi là chuyên viên của một cơ quan nhà nước lớn. Như người ta nói, có tiếng không có miếng, đi đâu có ai hỏi giới thiệu chồng làm ở chỗ nọ chỗ kia oách lắm, nhưng thu nhập của chồng tôi chưa bao giờ được đến 10 triệu đồng.
Chồng tôi nghèo nhưng sĩ diện
Trong khi đó, thu nhập trung bình một tháng của tôi là 17-20 triệu đồng, mọi chi phí trong gia đình hầu như đều trông cả vào đồng lương của tôi.
Tôi kể ra đây không phải để so sánh hay có ý coi thường chồng, 8 năm làm vợ chồng, mức thu nhập của tôi và của chồng vẫn chênh lệch như vậy, nhưng chưa bao giờ tôi tỏ thái độ gì với anh ấy, để giữ sĩ diện cho chồng, cũng chưa bao giờ mang chuyện thu nhập của anh ra để nói ở đâu.
Kể cả hàng tháng, thu nhập được bấy nhiêu nhưng anh cũng chỉ đưa cho tôi một nửa, còn một nửa giữ lại chi tiêu riêng, tôi cũng không có ý kiến.
Nhưng tôi bực mình vì cái tính ba hoa, sĩ diện, tiêu tiền không biết nghĩ của chồng. Mỗi lần đi công tác ở đâu, dù xa hay gần, dù đi một hai ngày hay 1 -2 tuần thì anh đều mua rất nhiều quà mang đến cơ quan để tặng mọi người. Tôi thắc mắc thì anh bảo đáng bao nhiêu tiền đâu mà, với cả anh có lấy tiền của vợ để mua quà đâu. Thế nhưng khi hết tiền, anh lại bảo tôi đưa tiền cho anh.
Thi thoảng đám bạn bè anh tụ tập ăn uống, ăn xong mọi người bàn nhau góp tiền cùng trả, nhưng lần nào chồng tôi cũng gạt đi và tự đứng ra trả tiền ăn uống, cà phê. Đám bạn bè chồng tôi thấy vậy cứ nghĩ chồng tôi làm ăn được.
Về quê chồng hay quê vợ cũng vậy, cứ nhà ai có cỗ bàn mời về, ăn uống xong là thế nào chồng tôi cũng mời một vài người đi bia rượu, hát hò karaoke, và tất nhiên anh ấy lại là người bỏ tiền. Mặc cho vợ can ngăn, chồng tôi vẫn để ngoài tai.
Mọi người thấy chồng tôi thoáng tính, lại cứ nghĩ anh ấy kiếm ra nhiều tiền và nức nở khen tôi số sướng, có chồng tâm lý, kiếm ra nhiều tiền, chẳng phải lo nghĩ đến tiền. Những lúc như thế tôi chỉ dám cười trừ, chẳng dám nói ra thu nhập thực của chồng là bao nhiêu.
Theo Đất Việt
Quyết định cay đắng của bố chồng khiến tôi tỉnh ngộ.... Giờ đây, tôi và con đã có cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc hơn rất nhiều. Chỉ mong ông trời sẽ mãi cho chúng tôi được như vậy thì không còn gì để nuối tiếc trong cõi đời này... Câu chuyện mà tôi viết ra đây có thể không phải là một tình yêu ngọt ngào hay lung ling sắc màu như nhiều...