Chồng nghèo đi đôi với hèn
Không hẳn lấy chồng nghèo là có tình, có nghĩa. Nhiều người lấy chồng nghèo chịu cả một kiếp… hèn.
Đọc bài viết &’Hạnh phúc làm con dâu nhà nghèo’, tôi thật sự muốn chúc mừng cho bạn. Nhưng đúng là, ở đời không ai nói trước được điều gì bạn ạ, không hẳn là lấy chồng nghèo thì nhiều tình cảm và cũng không hẳn là những người giàu có đều ít tình, chỉ coi trọng đồng tiền.
Có lẽ, bạn may mắn vì được mẹ chồng yêu thương chăm sóc, có gia đình chồng giàu lòng nhân ái, coi bạn như con gái của họ. Nhưng điều đó không có nghĩa là, bạn quy chụp chuyện lấy chồng giàu đều không sung sướng, và lấy chồng nghèo như bạn thì bớt khổ hơn, vì dù khó khăn nhưng gia đình luôn đầy ắp tiếng cười.
Tôi có một cô bạn, hồi còn là sinh viên, không biết bao nhiêu anh chàng giàu có, nhà lầu xe hơi theo đuổi. Nhưng cuối cùng, đi theo tiếng gọi của trái tim, cô ấy chọn một anh chàng sống ở quê, gia cảnh rất bình thường. Cô ấy cũng là người ở tỉnh lẻ lên thành phố học, nhưng được cái trời phú cho khuôn mặt xinh đẹp và vóc dáng &’chuẩn’ nên người giàu theo đuổi cô ấy rất nhiều.
Rồi, anh chị trong nhà chồng cũng ghen tị với hai vợ chồng cô ấy. Nói rằng, chỉ có người thành phố về lấy đi chứ người ở quê thì chẳng ai được hưởng. (ảnh minh họa)
Rồi họ cưới nhau, cuộc hôn nhân những tưởng hạnh phúc nhưng cuối cùng lại chẳng ra đâu vào đâu. Hai vợ chồng thuê một căn phòng nhỏ trên thành phố để mưu sinh. Hàng tháng, bằng đồng lương ít ỏi của mình, hai người phải lo toan tiền nhà, tiền cửa, rồi lại còn tiền sinh hoạt phí. Đến cuối tháng cũng phải chạy vạy từng đồng, nếu có vài cái đám trong tháng thì y như rằng phải vay mượn thêm. Cuộc sống chốn thành thị thật sự quá khó khăn.
Video đang HOT
Cô ấy cũng như bạn, cũng ngày tháng về quê xin bố mẹ ít gạo, ít rau quả, ít đồ ăn đồ uống mang lên. Nhưng lần nào về, họ hàng cô ấy cũng xì xào về hai vợ chồng. Họ nói chỉ biết về tha lôi của bố mẹ, không biết biếu xén bố mẹ, không cho bố mẹ được một đồng nào từ ngày đi làm. Thật ra, con cái ai cũng muốn giàu có để báo hiếu bố mẹ nhưng khó khăn như vậy, tiền không có, lấy đâu ra mà cho, biếu người khác.
Rồi, anh chị trong nhà chồng cũng ghen tị với hai vợ chồng cô ấy. Nói rằng, chỉ có người thành phố về lấy đi chứ người ở quê thì chẳng ai được hưởng. Mỗi lần, cô ấy về nhà chồng chơi là y như rằng phải làm lụng đủ thứ, phải vất vả vì cái mác &’dâu thành phố’, quanh năm ăn chơi không phải chăm sóc bố mẹ. Có dịp nào về thì tranh thủ mà chăm sóc. Người nhà chồng còn cạnh khóe rằng, “sống ở thành phố mà như thế thì về quê sống quách cho xong”, nghe mà tủi vô cùng.
Bố mẹ chồng cũng gói ghém cho con đấy nhưng lại hay trách cứ đằng sau lưng rằng, hai vợ chồng sống không biết điều, chẳng biết tiền là ra để làm gì mà không bao giờ cho bố mẹ một xu. Thật ra, có thể giấu giếm mà cho được nhưng rồi có khi, cả tháng sau cũng chỉ ăn mỳ tôm hoặc vay mượn. Cô ấy cảm thấy chán nản vô cùng.
Cô ấy nói, đi tới đâu, người ta quần là áo lượt, bạn bè sang trọng, xe này xe nọ, mình chỉ có mỗi con Wave Tàu cũ rích từ đời nào, hai vợ chồng chở nhau, nhìn mà bê tha. Chẳng phải sĩ diện với bạn bè nhưng họ có điều kiện, hoặc là gia đình họ có hậu thuẫn giàu có, họ nhìn lịch lãm được. Còn vợ chồng cô ấy thì sao, dù cùng lớp đại học, ra trường cũng có công việc nhưng bố mẹ không giúp được gì còn trách cứ. Thế nên, đã nghèo lại còn hèn. Không có tiền, không dám mở miệng ra nói cái gì to tiếng, có nói thì người ta lại chê nghèo, dốt biết gì mà phán.
Nói chung, nghèo mà có tình thì đúng là cao quý. Nhưng chưa hẳn, lấy chồng giàu đã là ít tình ít nghĩa. Có lúc cô ấy kể với tôi vì hối hận đã lấy một anh chồng quá nghèo, trong khi bao nhiêu người theo đuổi mình. Cô ấy cảm thấy chán nản, mệt mỏi, cảm thấy cuộc sống thật bất công với mình. Nhìn chung, cuộc sống có quá nhiều điều khó nói. Không ai biết trước được số phận, quan trọng là con người sống có sự chân thành, yêu thương nhau thật lòng, thế mới là điều đáng quý. Dù là giàu hay nghèo cũng rất cần hai chữ tình yêu.
Theo VNE
Hạnh phúc được làm dâu nhà nghèo
Ngày đầu lấy chồng, ai cũng xì xào vì sao tôi lại chọn một người chồng có gia cảnh khó khăn như vậy.
Từng hối tiếc vì lấy chồng nghèo
Ngày đầu lấy chồng, ai cũng xì xào vì sao tôi lại chọn một người chồng có gia cảnh khó khăn như vậy. Chồng tôi làm nhân viên ở một công ty, lương lậu đủ chi tiêu, còn dư giả thì không có. Nói về chuyện thu nhập, hai vợ chồng gom góp cũng chỉ đủ tiền chi tiêu, lập nghiệp ở thành phố, thuê nhà thuê cửa. Thế nhưng, có lẽ, sự chân thành, sự mộc mạc của anh đã chiếm được trái tim của tôi.
Gia đình tôi thì thuộc hàng khá giả. Tôi lại là cô gái xinh xắn, có học thức, công việc ổn định nên ở quê, ai cũng nghĩ tôi phải lấy một người chồng giàu có bề thế, chí ít là hơn anh. Thế nên, khi mọi người chứng kiến gia cảnh nhà anh, ai cũng ngạc nhiên tự hỏi.
Tôi ban đầu không nghĩ gì, nhưng càng về sau, mọi người càng nói nhiều tôi lại càng chán nản. Tôi cũng đã từng ích kỉ nghĩ rằng, mình lấy anh liệu có phải là sai lầm, có phải là đã quá nông nổi và phí hoài tuổi xuân và nhan sắc. Tôi biết, anh có chút buồn và chạnh lòng khi nghe những lời đó từ người khác, tôi thì không nói gì nhưng thấy nét mặt không vui của tôi, chắc anh cũng hiểu phần nào. Tôi bắt đầu thấy có lỗi nhưng vẫn có chút ân hận và tiếc nuối... Phụ nữ là thế mà.
Mẹ chồng tốt, tôi thấy thật may mắn
Nhưng &'ván đã đóng thuyền', dù sao thì mọi sự cũng đã rồi, tôi cũng đã là vợ anh. Tôi dù có chút hối tiếc nhưng an phận, sống cuộc đời đạm bạc, cứ đi làm rồi về căn phòng trọ, hay vợ chồng ăn cơm, nói chuyện, vui vẻ cùng nhau. Có khi, anh kể cho tôi những câu chuyện hài hước, rất thích thú. Tôi cảm thấy, có lẽ, chính vì điều này mà tôi yêu anh nhiều như thế.
Hạnh phúc khi làm con dâu của mẹ (ảnh minh họa)
Thi thoảng anh mua hoa tặng tôi, hay để tôi cắm trong nhà. Anh nói: "Lấy nhau rồi nhưng không được quên nhiệm vụ. Vẫn phải như ngày mới yêu không thì vợ chán, vợ bỏ". Thật ra chỉ là câu nói đùa nhưng tôi vẫn thấy vui lòng. Anh vẫn như xưa, vẫn nhiệt tình, vẫn chân thành với tôi.
Ngày về nhà anh, tôi thật sự thấy được trái tim nhân hậu của người mẹ chồng mà bao lâu nay tôi rất ít nói chuyện. Mẹ hiền lành, chân chất. Mẹ thấy chúng tôi về, mẹ hỏi han xem tôi thích ăn gì, chiều chuộng con cái vô cùng. Vườn rộng, nhiều rau, mẹ nói tôi thích ăn rau nên mẹ hay trồng, đợi các con về. Rồi mẹ giết gà, chuẩn bị bao nhiêu thứ cho chúng tôi. Khi đi, mẹ còn dùng bao, dùng túi gói ghém đồ đạc, nào là mít, dứa, nào là thanh long... đủ các thứ ở quê mà chúng tôi có thể mang lên Hà Nội. Gạo ngon mẹ cũng không ăn, dành các con vì mẹ biết, các con chỉ thích ăn gạo dẻo.
Nhìn mẹ đi chân đất, chạy khắp sân, chuẩn bị đồ cho các con mang đi mà tôi chạnh lòng, tại sao mẹ lại nhân từ đến vậy. Người mẹ nào cũng thương con nhưng không phải, mẹ chồng nào cũng tốt với con dâu đến vậy. Tôi chẳng thấy khoảng cách mẹ chồng nàng dâu, về nhà chồng mà cứ như về nhà mẹ đẻ vậy.
Từ ngày đó, mỗi lần mẹ lên chơi hay là có nhiều hoa quả, mẹ đều gói ghém, bảo chúng tôi mang lên ăn, hoặc là gửi xe cho chúng tôi. Có khi mẹ chẳng ăn, toàn dành cho các con vì bảo là, ở thành phố cái gì cũng phun thuốc, độc hại. Tôi thấy thương và kính trọng mẹ vô cùng. Giá mẹ, ai cũng có được người mẹ chồng như tôi.
Tôi siêng về nhà chồng hơn, và cũng siêng mua đồ cho mẹ. Tôi thường mua cho mẹ những bộ quần áo rất đẹp, nhưng mẹ lại không mặc. Mẹ nói, để dành khi nào những bộ này cũ thì mặc sau. Càng nhìn mẹ tôi càng thương.
Thật ra, tôi đã nghiệm ra, con người nghèo khó lại có tình, thường biết quý trọng tình cảm hơn là những người lắm tiền nhiều của. Đó là quan điểm của tôi và tôi nghĩ, đó cũng là suy nghĩ của nhiều người. Có tiền mà không biết trân trọng tình cảm thì có tiền làm gì. Tôi thà là sống hà tiện một chút, còn hơn là giàu sang mà không được nhà chồng quý trọng. Tôi thương mẹ tôi nhiều lắm và càng thấy yêu chồng hơn. Thật sự, làm dâu nhà nghèo như tôi đâu có khổ.
Theo VNE
Bị 2 người bỏ vì nhà quá nghèo Trách chi đâu, có trách thì trách mình quá nghèo, trách tình yêu đã bị đồng tiền điều khiển, trách con người sống ưa vật chất mà thôi. Thật sự, khi viết ra những dòng này, tôi cảm thấy buồn vô cùng. Buồn vì, từ trước tới giờ mình luôn sống hết lòng với người khác nhưng cuối cùng lại chẳng nhận lại...