Chồng nằng nặc đòi ly hôn vì lý do không tưởng tượng nổi
Giờ tôi biết phải làm sao để tình cảm vợ chồng tôi lại như xưa? Tôi làm mọi chuyện cũng chỉ vì muốn lo cho gia đình nhưng anh ấy lại không hiểu…
Tôi với chồng yêu nhau 3 năm mới cưới, thời gian sống chung một nhà đến nay đã 10 năm trời. Chồng tôi làm việc trong ngành kỹ thuật nhưng tính cách rất lãng mạn, bay bổng. Thỉnh thoảng anh vẫn làm thơ, viết truyện gửi báo. Tối tối, anh lại ôm đàn, hát nghêu ngao mấy bản tình ca.
Các chị đồng nghiệp thường đùa tôi rằng: “Ở với chồng em chẳng bao giờ buồn. Chứ như chồng chị, khô như ngói, chưa bao giờ nói được lời nào yêu đương, tình tự với vợ.” Nhưng ai ở trong cuộc chắc mới hiểu.
Hình minh họa
Chồng tôi lãng mạn là vậy còn tôi lại là một người phụ nữ rất bình thường. Lấy chồng rồi, tôi trở thành một bà nội trợ, một người mẹ suốt ngày quay cuồng với cơm, áo, gạo, tiền, tiền bỉm, sữa, tiền thuốc cho con. Chúng tôi có 2 đứa con trai, con lớn học lớp 1, con thứ hai mới hơn 2 tuổi. Bố mẹ chồng tôi đã về hưu, tiền lương hưu thấp, ông bà lại ốm đau liên miên. Tháng nào tôi cũng phải đau đầu xoay tiền đưa bố mẹ chồng đi khám chữa bệnh.
Nhiều lúc tôi buồn lòng vì chồng tôi không kiếm được nhiều tiền như chồng người ta, chi tiêu mọi thứ lại eo hẹp, không được dư dả. Lúc ấy, chồng tôi lại nắm tay tôi an ủi rằng: “Sống vui, hạnh phúc là được mà em. Nhiều người có tiền nhưng chưa chắc đã được như mình.”
Video đang HOT
Nhưng chồng không hiểu sự khó khăn của tôi. Tiền lương của hai vợ chồng tôi mỗi tháng chỉ gần 20 triệu. Tất cả mọi chi phí trong nhà đều trông cả vào số tiền này. 10 ngày cuối tháng là khoảng thời gian tôi thấy dài hơn bao giờ hết. Tôi đếm từng ngày và thấy cuộc sống bí bách vì số tiền chi tiêu ngày một eo hẹp. Vậy mà chồng tôi vẫn vui vẻ, lạc quan, anh ấy vẫn mua hoa về trang trí nhà, vẫn mời tôi ăn bít tết, uống rượu vang đỏ và đi xem phim.
Tôi phàn nàn và nói chồng nên để số tiền đó để mua thuốc cho bố mẹ, mua sữa cho các con nhưng anh ấy thường gạt đi và nói vợ chồng cũng cần có phút giây lãng mạn ở bên nhau. Không phải tôi không muốn lãng mạn, yêu đương nhưng cuộc sống còn bao điều lo toan, cha mẹ đau, con còn nhỏ, không có tiền không được.
Khi đứa con thứ hai của chúng tôi chào đời, tôi cảm thấy cuộc sống ngày càng áp lực hơn. Thú thật, tôi sinh bé thứ 2 là do “vỡ kế hoạch”. Tuy nhiên, bố mẹ chồng tôi vẫn động viên và nói con cái là lộc trời cho, nhiều người mong mà chẳng được. Có thêm con nhưng không có nghĩa là thêm của, tôi phải nghỉ việc ở nhà chăm con còn chồng tôi thì vẫn đi làm công việc nhàng nhàng với mức lương bèo bọt.
Từ ngày có thêm con, chi tiêu trong gia đình tôi ngày càng trở nên eo hẹp. Một mình vừa lo chăm sóc con, vừa cáng đáng thêm gánh nặng kinh tế, tôi thường xuyên cáu giận với chồng, quát nạt các con. Vợ chồng tôi vì thế mà chiến tranh lạnh cả tuần.
Con thứ 2 được 5 tháng tuổi, tôi gửi con nhờ mẹ chồng trông hộ rồi tìm mối nhập hoa quả về chợ buôn bán. Nhờ duyên buôn bán, công việc làm ăn của tôi ngày một phát đạt. Tôi kiếm được số tiền nhiều hơn ngày xưa rất nhiều.
Cuộc sống của gia đình tôi ngày một cải thiện. Tuy nhiên, điều duy nhất không được cải thiện là chuyện tình cảm của tôi với chồng. Tôi hay phàn nàn, chê trách anh không chịu khó làm ăn, không kiếm được nhiều tiền như chồng người ta.
Vừa rồi, sau một thời gian dài cãi vã và chiến tranh lạnh, chồng tôi đột ngột đưa tôi tờ đơn xin ly hôn. Anh nói tính cách của chúng tôi không hợp nhau, anh muốn cuộc sống thanh cao, lãng mạn còn tôi chỉ biết chạy theo đồng tiền.
Bạn bè tôi khuyên tôi nên bỏ chồng “vì một thằng chồng ăn hại như thế, có vào cũng chỉ nặng nợ thêm” nhưng tôi còn nặng lòng với anh ấy lắm. Anh chung thủy, tốt bụng, quan tâm đến vợ, yêu chiều các con. Giờ tôi biết phải làm sao để tình cảm vợ chồng tôi lại như xưa?
Theo Dân Việt
Chồng mang gái trẻ về nhà, một mực đòi ly hôn, tôi nín nhịn để làm "việc lớn"
Tôi với chồng cưới nhau khi cả hai còn khá trẻ và gần như trắng tay. Ngày đó, chúng tôi đều đi làm công nhân, ở nhà thuê. Chúng tôi cũng không có được một cặp nhẫn cưới đẹp đẽ như người ta.
Lúc đó, tôi chỉ nghĩ rằng tiền bạc, vật chất không quá quan trọng, chỉ cần chồng thương và đối tốt với tôi là đủ.Chồng tôi khá trầm tính, chịu khó làm ăn, lại có suy nghĩ trưởng thành và sâu sắc. Chính vì thế, tôi theo về làm vợ anh mà chẳng hề do dự.
5 năm đầu sau khi cưới, chúng tôi vẫn làm công nhân với đồng lương bèo bọt. 2 đứa con lần lượt ra đời khiến kinh tế ngày một khó khăn. Thấy vậy, chồng nói muốn mở một công ty chế biến thực phẩm để làm ăn riêng. Tôi đã phải cầu xin bố mẹ tôi giúp đỡ chút vốn để làm ăn. Chồng tôi tàm việc chăm chỉ, tâm huyết lại giỏi giao tiếp, công ty của anh làm việc phất lên từng ngày.
Hình minh họa
Thừa thắng xông lên, chúng tôi mở thêm nhiều nhà máy, nhiều chi nhánh ở các tỉnh thành. Công việc kinh doanh thuận buồm xuôi gió giúp vợ chồng tôi có nguồn thu tiền tỷ mỗi tháng. Chúng tôi mua được nhà ở thành phố, xây nhà ở quê cho bố mẹ, cho các con đi học ở trường tốt. Ban đầu tôi nghĩ rằng cuộc sống của tôi cứ thêm êm đềm trôi đi, cho đến khi một số thông tin chồng cặp kè, bồ bịch đến tai tôi.
Câu nói "đàn ông 10 ông thì 9 ông bồ bịch" cuối cùng cũng ứng với chồng tôi. Sau một thời gian theo dõi, tôi phát hiện chồng có một người phụ nữ bên ngoài. Nếu không tận mắt nhìn thấy chồng đến căn hộ hạng sang để thăm bồ, tôi không bao giờ tin anh ấy có thể phản bội tôi. Tôi đã cùng anh đi qua muôn vàn khó khăn, thử thách. Vậy mà...
Tôi mang những bằng chứng chồng ngoại tình đến nói chuyện với chồng. Anh ấy không một lời chối tội, hối lỗi mà nói thẳng với tôi rằng anh ấy đang yêu một người cô gái trẻ trung, xinh đẹp. Anh thậm chí còn đưa tôi lá đơn xin ly hôn làm tôi nát lòng. Với tôi, ly hôn là chuyện không thể. Bắt tôi trao cơ ngơi bạc tỷ cho người khác ư? Tôi không sẵn lòng.
Thấy tôi dứt khoát không đồng ý ly hôn, chồng tôi có những hành động rất quá đáng. Anh ta đưa hẳn bồ đến nhà. Cô ta châm chọc, khiêu khích tôi và thậm chí còn thân mật với chồng trước mặt tôi. Tôi vẫn nhẫn nhịn chịu đựng.
Tôi âm thầm dùng tiền để mua chuộc nhân sự, đứng tên những tài sản lớn trong công ty, mua nhiều loại bảo hiểm cho các con và mua một số bảo hiểm quản lý tài sản. Trước kia, tài chính của công ty luôn do tôi một tay quản lý. Tôi đã tham gia vận hành công ty bao nhiêu lâu nay vì vậy tôi đã quá hiểu. Chồng tôi giận lắm, anh mở một công ty khác, cạnh tranh trực tiếp với công ty tôi.
Sau đó, con tôi thi đỗ một trường điểm trong thành phố. Tôi thuê nhà gần trường rồi sống cùng con. Tôi dồn hết sức nuôi con ăn học. Con trai tôi rất ngoan, lại học giỏi. Sau 3 năm học phổ thông, cháu thi đỗ một trường đại học danh tiếng. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Ngày con trai bắt đầu nhập học, tôi thấy chồng quay về nhà tìm tôi trong bộ dạng bơ phờ, thất thểu. Anh ta nói rằng do không tập trung làm ăn, lại bị lừa, anh ta bị phá sản và không có tiền trả nợ. Cô bồ trẻ đẹp ngày nào cũng đã cao chạy xa bay, để lại cho anh một đống nợ. Tôi cười nhạt và đưa tờ đơn ly hôn để anh ta ký. "Chẳng phải anh đã rất mong muốn được ly hôn với em hay sao. Giờ thì em đồng ý rồi. Anh có hài lòng không?", tôi nói.
Mấy hôm nay, chồng tôi hết lời hối lỗi, mong tôi nghĩ đến tình xưa nghĩa cũ mà cho anh một cơ hội. Nhưng giờ tình cảm với chồng trong tôi đã không còn. Tôi không biết phải làm thế nào nữa.
Theo Dân Việt
Hóa ra ngoài chức danh Tổng giám đốc của một công ty lớn, người đàn ông thường đi cùng với chồng tôi còn có một thân phận đặc biệt đến thế! Tôi cảm thấy ghê tởm anh, ghê tởm chính mình khi bị anh thuyết phục bằng câu nói ấy. Chúng tôi mới cưới nhau được 2 năm. Sau đêm tân hôn hời hợt, tôi có chút hụt hẫng. Nhưng rồi, tôi nhanh chóng có thai. Để giữ gìn cho con, vợ chồng tôi càng ít gần gũi. Tôi là người phụ nữ truyền...