Chồng năn nỉ tôi đừng ly hôn dù tôi hết yêu anh
Sống với anh tôi không hề hạnh phúc, trong quan hệ tình dục tôi cũng chưa bao giờ thỏa mãn.
ảnh minh họa
Tôi 36 tuổi, chồng hơn 2 tuổi, chúng tôi có con trai 7 tuổi. Tôi là nhân viên văn phòng, lương 10 triệu/tháng; chồng làm nghề tự do, lương tầm 15 triệu/tháng. Tôi vốn sinh ra và lớn lên ở làng quê nghèo miền Bắc, học xong vào Sài Gòn lập nghiệp, vốn là người tự lập, 18 tuổi đã phải vừa đi làm công nhân vừa đi học, gia đình quá nghèo nên chị em tôi đều phải tự làm tự học như vậy.
Tôi là cô gái mạnh mẽ, khéo léo, cũng có những tham vọng nhất định. Rồi tôi gặp anh, chồng hiện tại. Anh là người Sài Gòn, nhà có điều kiện, nhìn ngoài ai cũng nói anh hiền lành, tâm lý. Chúng tôi yêu nhau một năm thì kết hôn, anh ở nhà phụ ba mẹ kinh doanh. Lúc đó tôi không hề yêu anh, nhưng xét mọi khía cạnh cần và có cho cuộc đời mình, tôi nhắm mắt lấy.
Tính cách chúng tôi hoàn toàn khác nhau, anh sinh ra trong gia đình có điều kiện nên tính ỷ lại từ nhỏ, cái gì cũng đến tay tôi. Gia đình anh nhìn vẻ bề ngoài là thế nhưng bên trong không hề có gì ngoài căn nhà đang ở.
Tiền làm bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu, ba mẹ chồng tôi sống không hạnh phúc, ba có bồ, thường xuyên chửi rủa mẹ, có khi còn đuổi mẹ ra khỏi nhà vì căn nhà đang ở của ông bà nội cho. Sau khi cưới 2 tháng tôi có bầu liền, vỡ mộng hoàn toàn về cuộc sống sau hôn nhân, vẻ bề ngoài hiền lành nhưng chồng tôi lại là người cục tính, ăn nhậu vào có thể đánh chửi bất kỳ ai. Mỗi khi giận vợ, anh đều lôi con ra chửi những câu rất độc địa.
Tôi khá nhẹ nhàng, sống tình cảm với con, khi nghe những câu nói đó tôi quặn thắt ruột gan vào, nếu góp ý lại bị chồng chửi. Anh gia trưởng, tuy chưa đánh tôi nhưng hầu như không cho tôi giao du quan hệ bạn bè, chỉ cần đi về trễ 30 phút là anh lại giận rồi hỏi tôi đi đâu, làm gì… đi theo trai thì có.
Video đang HOT
Về ngoại hình tôi hơn anh, có cảm giác anh luôn mặc cảm tự ti về ngoại hình của mình nên bạn bè tôi hầu như không bao giờ anh chịu gặp, nhưng anh lại hay gặp gỡ, bù khú ăn nhậu với bạn của anh.
Về tiền bạc, tôi không được quản lý thu chi trong gia đình, vợ chồng tôi tiền ai nấy tiêu, các khoản trong nhà đều chia đều hết. Tôi lên tiếng và muốn quản lý thu chi vì bản thân khá tiết kiệm, còn anh có máu bài bạc, thỉnh thoảng cầm tiền đi cá độ, tùy không nhiều nhưng cũng có máu ham chơi, làm tôi luôn lo lắng.
Càng sống với anh tôi càng thấy mình không hề hạnh phúc, trong quan hệ tình dục tôi cũng chưa bao giờ thỏa mãn. Mấy tháng nay tôi suy nghĩ khá nhiều, muốn giải thoát cuộc hôn nhân này, bắt đầu lại từ đầu.
Tôi có một cuộc nói chuyện với chồng rằng bản thân đã hết tình cảm, cảm xúc không còn, không hề yêu anh nữa, muốn ly hôn. Tôi đưa ra rất nhiều lý do. Anh lại không muốn bỏ vợ, xin lỗi và hứa thay đổi.
Đây không phải là lần đầu anh hứa, 8 năm hôn nhân, không biết anh hứa bao nhiêu lần. Mẹ con tôi dọn ra ngoài ở trọ, anh ra sức níu kéo, có khi say còn khóc lóc, nhưng tôi biết nếu quay về thì vợ chồng cũng không bao giờ có được tiếng nói chung, cùng xây dựng một gia đình êm ấm hạnh phúc. Với bản tính cục cằn, gia trưởng, không tâm lý của anh đã giết chết tình cảm của tôi.
Tôi chấp nhận một cuộc sống khó khăn, túng thiếu. Tôi ám ảnh sống trong gia đình mà ba mẹ chồng không hạnh phúc, suốt ngày chửi nhau.
Càng về già chồng tôi lại càng bộc lộ tính cách giống ba chồng, rồi đến một lúc nào đó anh cũng đuổi tôi ra ngoài như ba chồng mỗi khi bực lên đều đuổi mẹ tôi? Dù quyết định dọn đi nhưng trong lòng tôi giờ hoang mang, ngày nào anh cũng qua phòng trọ tôi năn nỉ, xin lỗi, nói thương con. Xin hãy cho tôi lời khuyên. Có nên đánh đổi hạnh phúc của bản thân để cho con có cuộc sống đầy đủ và không phải thuê nhà ở không?
Theo Phununews
Đàn bà ly hôn: Đừng cúi đầu, vương miện sẽ rơi mất...
Em ly hôn chồng sau 7 năm chung sống. Em một mình nuôi con nhỏ 5 tuổi. Em hay khóc vì nhớ quá khứ đã từng. Em lại cười chỉ để ai cũng thấy mình ổn. Em hỏi tôi, đàn bà dở dang như em, rồi sẽ thế nào đây khi ê chề quá nhiều, thương tổn lại quá đầy. Tôi chỉ có thể nói với em, hãy tin tôi đi, đàn bà, ai rồi cũng sẽ hạnh phúc...
ảnh minh họa
Có khóc, cũng hãy khóc để mình tốt hơn
Ly hôn rồi, em đừng khóc chỉ vì những con người, những câu chuyện đã cũ. Không phải tất cả đều đã ở sau lưng em rồi hay sao. Kẻ đi thì cũng đã đi rồi, em ở lại vẫn phải tự thu xếp cuộc đời mình. Con em vẫn đang từng ngày lớn lên, cuộc sống ngoài kia cũng chưa từng dừng lại. Em chỉ có thể chạy theo vạn vật đổi dời, chứ cuộc sống này mãi mãi không vì đau thương của em mà chậm lại. Nếu em muốn khóc, hãy khóc vì đôi chút mình mỏi mệt quá, vì thấy mình đơn côi quá, vì vài bận chùng lòng thôi. Mà là khóc để bớt tủi bớt buồn, chứ đừng để càng bi ai thêm. Khóc rồi phải tự mình lau nước mắt rồi lại đứng lại, mạnh mẽ và sống tốt hơn. Nước mắt của đàn bà ly hôn phải là nước mắt quý giá, phải là nước mắt bản lĩnh và kiên cường. Cứ ngã rồi lại khóc, cứ khóc rồi lại đứng lên, cứ đứng lên rồi sẽ tự khắc mạnh mẽ em à...
Cứ ngã rồi lại khóc, cứ khóc rồi lại đứng lên, cứ đứng lên rồi sẽ tự khắc mạnh mẽ em à... - Ảnh minh họa: Internet
Đừng khóc vì bất lực cam chịu, đừng khóc vì tủi nhục gục đầu, cũng đừng khóc vì tiếc nuối kẻ đã bỏ đi. Em ơi, mình ly hôn chứ có phải làm điều gì tội ác. Mình ly hôn, để hạnh phúc hơn mà. Và mình ly hôn, vì đã khổ đau quá lâu, còn nhớ không em? Thế thì có khóc, cũng là vì mưu cầu những gì tốt đẹp hơn. Có khóc, cũng là vì mình và con tốt hơn, nhớ nhé em!Có cười, cũng hãy cười vì tự mình hạnh phúc
Nụ cười của đàn bà sau ly hôn không còn đơn thuần và trong trẻo. Vì đã từng qua đớn đau, nụ cười cũng dần lẫn mỏi mệt chua chát. Nhưng đừng cười ngay cả khi em không vui, đừng cười chỉ để người đời thấy em không đau thương. Đàn bà muốn hạnh phúc, nhất định phải biết cười, là tự cười hạnh phúc, tự cười ủi an. Phải nhớ, đàn bà dù gai góc từng trải, dù nếm cay đắng thế nào, tuyệt đối đừng tháo bỏ nụ cười. Em còn có thể tự khiến mình vui, em còn đủ sức tự hạnh phúc, em mới có khả năng sưởi ấm cho người em yêu thương.
Ngày hôm qua, nụ cười của em tắt đi vì kẻ tổn thương em. Giờ người ta đi rồi, em phải tự tìm niềm vui cho chính mình. Bất hạnh qua đi, thôi những năm tháng em vì người che mưa đội nắng, giờ em phải cầm ô che chắn cuộc đời mình. Đừng đứng đâu đó trong đau thương để chỉ đợi một người đem đến cho em tiếng cười hay hạnh phúc. Đừng ngồi tại nơi đổ vỗ chia ly, nhặt mãi không nổi một nụ cười, có thấy mình đáng thương?
Phải nhớ, đàn bà dù gai góc từng trải, dù nếm cay đắng thế nào, tuyệt đối đừng tháo bỏ nụ cười - Ảnh minh họa: Internet
Em ơi, đời đàn bà, biết khóc thì phải biết cười, có bi ai thì phải tự hạnh phúc. Có khóc cũng phải vừa, có cười cũng nhất định phải đủ. Ngày nắng rồi ngày sẽ mưa, người khóc rồi người sẽ cười. Cũng như nắng sẽ hong khô ngày mưa, nụ cười em tự tạo sẽ lấp đầy mất mát nơi em. Vì vậy, hãy học cách cười vì chính mình hạnh phúc, được không em?
Đừng cúi đầu, vương miện sẽ rơi mất
Đàn bà mình, hãy là nữ hoàng của chính mình. Dù em đã từng ly hôn, dù em đã trải qua bao bội bạc dối lừa, cũng đừng cúi đầu em ơi. Vương miện rơi mất rồi, kiêu hãnh cũng không còn, em còn gì để tự mình vui, em còn gì để ủi an chính mình? Huống hồ, đàn bà ly hôn, có gì sai với thế gian, có gì không đúng với chính mình mà phải cúi đầu? Ngẩng cao đầu lên em, phải sống tốt hơn, xinh đẹp hơn, rực rỡ hơn, để kiêu hãnh với đời, để nói rằng em không sai, việc gì phải thấy có lỗi, phải thấy bi ai?
Đời đàn bà ly hôn, em hỏi sẽ đi về đâu? Sẽ đi về nơi em muốn, sẽ đến cuối đường em chờ. Nếu em tin mình sẽ hạnh phúc, cuối đường kia sẽ là người trọn tình trọn dạ đợi chờ em. Còn nếu em nghĩ mình chỉ đi đến nơi bất hạnh, thì mọi con đường em đi đều chỉ đến nơi không thể có niềm vui. Em ơi, thứ đàn bà nhận được, luôn là điều họ mưu cầu. Vì vậy, hãy tin mình xứng đáng được điều tốt nhất thì chắc chắn mọi cái kết đều sẽ thật viên mãn, em nhé!
Theo Phunusuckhoe
Đàn bà một đời chồng: Sợ lắm hai tiếng hôn nhân Chị ly hôn tính ra cũng được năm năm rồi. Ngày chị bước chân khỏi nhà chồng chỉ có hai bàn tay trắng. Ở cái tuổi ba lăm, chị trẻ lắm đẹp lắm. ảnh minh họa Những nỗi buồn chị từng trải qua càng làm cho chị mặn mà. Chị ly hôn, chưa có con nên vẫn có rất nhiều người đàn ông...