Chồng năm lần bảy lượt giết chết yêu thương
Tại sao, cô không được tung hê lên cho tất cả mọi người biết, rằng anh là kẻ lăng nhăng?
1. Sài Gòn vào mùa mưa gió, lòng người cũng mưa gió. Cô tắt máy tính để chạy về đón con như đúng cái lịch mà biết bao lâu nay cô phải làm. Con mình đẻ ra, không thương con thì còn biết thương ai? Đôi khi chạnh lòng cô lại nghĩ, mình thương con, vậy ai sẽ thương mình?
Mẹ, đúng rồi, cô còn có mẹ. Thế nhưng, khi cô yếu đuối, khi cô mệt mỏi, người cô muốn giấu nhất, lại chính là mẹ, là gia đình. Thật mâu thuẫn.
Mưa tạt vào mặt, đau rát, cứ như ai đó đang tát vào mình. Mà cũng đúng. Cuộc đời đang tát vào mặt cô đấy thôi. Nước mắt, nước mưa cứ trộn lẫn, cô liếm từng vị – mặn nhạt đủ cả.
Vượt qua một quãng đường dài, cô cũng đến được trường mầm non, nơi cô con gái nhỏ của mình học. Từ xa, nó đã nhìn thấy cô và réo rắt gọi mẹ. Ôi nụ cười con trẻ. Có những khi mệt mỏi, chỉ cần nhìn thấy con cười, rồi ôm nựng con, thì lòng cô đã nhẹ bẫng. Thế nhưng sao hôm nay, cô yếu đuối đến thế?
Ảnh minh họa
2. Cô gửi xe, len giữa dòng người để vào cửa lớp với Thỏ, tên ở nhà của con gái cô. Mưa quá to, nhiều phụ huynh cũng phải chọn phương án đợi ngớt mưa mới về. Nhìn xung quanh, cô chỉ thấy các bà mẹ đến đón con.
Tất nhiên, vẫn có những ông chồng, vẫn có những người ông, người bà đến đón cháu nhưng có vẻ họ là số ít. Dường như, cái xã hội này đã quy định, phàm là phụ nữ thì phải đón con. Cô lại tặc lưỡi rồi tự cười cho qua. Cũng giống như cái lý lẽ của chồng cô bấy lâu nay vẫn nói: ‘Công việc của anh không thể đi đón con’.
Video đang HOT
Đúng rồi. Anh phải tập trung cho công việc. Anh cần thăng tiến. Anh có đam mê. Cô phải là hậu phương. Lý thuyết. Ngụy biện. Ích kỷ và tự mãn.
Cô muốn nguyền rủa đàn ông. Nhất là kiểu đàn ông nửa mùa ở cái thời đại này.
3. Nửa đêm, tiếng cửa lạch cạch. Chồng cô về. Cô vẫn nằm yên, nhắm nghiền mắt, như thể mình đã có một giấc ngủ rất sâu. Anh tắm rồi thay đồ ngủ và nằm bên cạnh cô. Cô nghe thấy tiếng thở dài. Rồi mọi thứ im ắng. Căn phòng tối om.
Đối diện với đêm tối, đối diện với người chồng đang lừa dối mình và vẫn đang thản nhiên như không có chuyện gì, lòng cô tan nát. Cô có nên nói, có nên chửi bới, có nên hiên ngang mà chỉ thẳng vào mặt anh, rằng cô đã biết tất cả.
Rằng anh là kẻ bỉ ổi vì đã lừa dối cô thêm lần nữa. Cô đã đọc được cái tin nhắn hẹn hò lén lút mà hai người đã nói với nhau. Biết cả những khi anh nói dối cô rằng bận việc để không đi đón con.
Phụ nữ vốn đơn giản. Thế nhưng, điều người phụ nữ cảm thấy đau khổ nhất, đó chính là cảm giác bất lực vì không thể phẫn nộ! Tại sao cô phải sống thế? Tại sao cô phải một mình chịu đựng nỗi đau mà người khác đang thản nhiên chà đạp lên? Tại sao, cô không được tung hê lên cho tất cả mọi người biết, rằng anh là kẻ lăng nhăng?
4. Lần đầu, cái ngày cô phát hiện anh ta lăng nhăng là với cô thư ký thua anh ta đến cả chục tuổi là khi hai người nhắn tin và chat chit gửi lời yêu thương cho nhau.
Lần đó, cô cũng đã làm rối tung lên mọi chuyện. Cô ly thân, cô dọn khỏi nhà. Rồi đâu vẫn vào đấy. Vì con, cô và anh ta lại quay về bên nhau.
Lần thứ hai, cô lại phát hiện anh ta không còn cặp kè với cô thư ký nữa mà với một đối tác. Cô thấy những vật dụng lạ của người khác trên xe của chồng mình. Lòng cô lại tan nát.
Và còn nhiều lần sau nữa…
5. Đêm xuống, căn phòng của hai vợ chồng lạnh tanh. Không có những cử chỉ vỗ về, không có yêu thương. Cô nằm yên đó. Cô thấy lạnh. Cô muốn khóc nhưng không thể khóc. Người ta bảo, khi còn khóc ngon lành tức là còn hạnh phúc, tức là còn biết đau.
Lúc này, cô thấy mình giống như con thú bị thương nhưng cô cũng không muốn làm lành vết thương nữa. Cô muốn đêm dài mãi và mong, sáng mai, đừng ai đánh thức cô dậy. Vậy là đủ rồi!
Theo Tintuc
Vợ phát hiện chồng ngoại tình chỉ nhờ... 1 cái ôm
Tôi là một người phụ nữ nhạy cảm và tinh tế nên tôi có thể cảm nhận được rằng tình cảm mà chồng dành cho mình đang ngày càng vơi đi ít nhiều, thậm chí là không còn nữa.
Miệng cười chua chát, thương con, thương chính mình, tình yêu, gia đình với nhiều người nó mong manh và bị xem nhẹ vậy sao? (ảnh minh họa)
Tôi và anh đã từng có 3 năm gắn bó trước khi kết hôn. Chúng tôi hợp nhau đủ thứ nên vừa yêu là đã quấn quýt lấy nhau rồi. Yêu nhau khá lâu nhưng ít khi chúng tôi cãi vã, nếu có giận nhau thì cả hai đều im lặng. Anh làm hòa bằng cách tặng tôi 1 bó hoa, còn tôi thì âm thầm đến nhà anh lúc anh chưa đi làm về và nấu 1 bữa cơm. Cứ như vậy mọi nỗi buồn tủi nó với hết đi, sau mỗi lần đó tình yêu lại nồng nàn hơn.
Tôi chưa 1 ngày hết yêu chồng mình kể từ lúc yêu cho đến lúc cưới. Người ta nói đúng, hôn nhân thật phức tạp, nó luôn khiến người ta quay cuồng. Đôi lúc ta có thể làm người ngoài hài lòng nhưng lại không biết làm người đàn ông của mình hài lòng.
Cuộc sống, tình yêu, trách nhiệm, công việc tất cả khiến chúng ta thay đổi. Dù khó khăn là vậy nhưng may mắn là gia đình tôi cũng đã có khoảng thời gian hạnh phúc bên nhau. Chúng tôi ôm nhau mỗi sáng trước khi đi làm, hôn nhau mỗi tối sau khi tắm xong. Cả bố mẹ và con cái xem ti vi rồi bàn luận rôm rả, 8 năm qua bờ vai và đôi tay của chồng chưa 1 lần quên ôm tôi khi đi ngủ
Vậy mà gần đây chúng như bị bỏ quên, chồng vẫn nhẹ nhàng với vợ con. Nhưng tôi cảm thấy tâm hồn anh như ở 1 nơi nào đó, anh giật mình mỗi lúc tôi gọi. Anh thơ thẩn nghĩ gì mông lung, thỉnh thoảng còn lén mở điện thoại nghe 1 cách thận trọng. Mỗi sáng anh không còn hôn tôi nữa, những cái ôm hờ hững, những nụ cười vơi dần. Tôi chạnh lòng đến bật khóc. Hơn 30 tuổi tôi chẳng còn bé bỏng ngây thơ gì nữa để phải nũng nịu đòi nụ hôn. Nhưng nó là 1 thói quen là cách thể hiện tình yêu bao năm nay của chúng tôi, giờ bỗng chốc không còn, là phụ nữ ai chẳng chạnh lòng, chẳng lo lắng.
Anh không còn muốn hay đòi hỏi gần gũi tôi như trước. Không còn xuýt xoa khen: "Ôi sữa tắm vợ thơm thế". Chồng tôi không còn biết hôm nay vợ có chiếc váy mới, ngày mai vợ đi đôi giày mới. Người ta bảo nếu yêu nếu quan tâm thì họ sẽ biết hết những thứ thuộc về bạn.
Linh tính mách bảo tôi chồng đang tơ tưởng đến người phụ nữ khác. Chiều muộn hôm đó, tôi ngồi quán cà phê đối diện cơ quan chồng. Nếu như ngày trước tôi thấy háo hức thì giờ đây 1 nỗi buồn cứ lan tỏa khiến lòng tôi chùng xuống. Đông sang rồi, nhưng sao những cái ôm cứ hờ hững như những cơn mưa cứ khiến lòng ta buốt lạnh.
Lần đầu tiên trong đời tôi muốn làm thám tử, tôi muốn biết vì sao chồng dạo này hay về muộn. Tôi muốn biết thói quen của anh sau giờ làm, liệu có phải tôi đa nghi hay là anh đang bận rộn gì đó chưa kịp hoặc không muốn chia sẻ với vợ.
Theo dõi chồng, nghe thật nực cười nhưng cũng thú vị. Nó khiến tim tôi đập dồn dập, cái cảm giác của người phụ nữ đang lo sợ 1 điều gì đó khiến bạn miệng lúc nào cũng lẩm bẩm: "Cầu trời tất cả chỉ là hiểu nhầm, chồng mình không ngoại tình" hay đại loại như vậy.
Chiếc xe của anh, đỗ trước 1 căn nhà nhỏ và từ nơi đó có 1 cô gái chạy ra. Tay cầm chiếc khăn quàng cổ, vòng vào cổ anh rồi hôn nhẹ chồng tôi sau đó cô ấy leo lên xe ôm chồng tôi thật tình tứ. Họ cười nói vui vẻ rất hạnh phúc. Nếu trước đây vô tình đi đường nhìn thấy cảnh này thì tôi sẽ bất giác mỉm cười vì thấy vui cho hạnh phúc của những đôi bạn đang yêu. Nhưng giờ đây miệng và tim tôi cứng đờ, tôi cảm giác cõi lòng mình đang rơi tõm vào 1 cái hố đen mịt mù vậy. Tay chân run rẩy, đứng chẳng vững. Nước mắt cứ đua nhau chảy: "À thì ra đây là nỗi đau mà những người phụ nữ có gia đình sẽ trải qua khi bắt gặp chồng mình đang ngoại tình. Nó thật tệ, thực sự rất tệ.
Lúc đó tôi chỉ ước: "Giá như mày đừng bày trò đi làm thám tử thì giờ đây mày đâu có đâu như thế này nhỉ?". 9 giờ tối tôi mới lê được thân xác về nhà, nằm co ro trong chăn mà tôi vẫn thấy lạnh. Lạnh từ trong tâm hồn lạnh ra: "Phải làm gì đây? Đối mặt với nhau thế nào đây".
Miệng cười chua chát, thương con, thương chính mình, tình yêu, gia đình với nhiều người nó mong manh và bị xem nhẹ vậy sao? Tôi sợ hãi tất cả, sợ hãi nhất là hằng đêm ngủ với 1 người không còn yêu mình, họ ở bên mình nhưng trái tim lại đang dành cho người khác. Sợ nhất là mỗi ngày sống, ăn cơm, trò chuyện... với 1 người là của mình nhưng lại không còn là của mình nữa.
Ngày mai tôi biết sống tiếp thế nào, đối mặt với người đàn ông mà mình đã dành hết lòng hết dạ yêu thương như thế nào đây. Trước đây tôi cảm thông cho chị em bị phản bội 1 thì giờ đây tôi thấu hiểu cho họ mười.
Theo Eva
Nàng dâu nuôi con hộ mẹ chồng Trước khi qua đời, mẹ chồng nhờ tôi nuôi con cho bà và bắt tôi hứa với bà sẽ chăm sóc đứa trẻ như con của mình. Nhưng tôi lại không biết phải giải thích sao với chồng... - Sốc khi phát hiện mình là con nuôi Mẹ chồng tôi sinh thời là một giáo viên. Bà gần 50 tuổi nhưng vẫn còn...