Chồng muốn tôi tân trang “cô bé”
Trong đầu tôi cứ phảng phất chuyện có nên đi tân trang “cô bé” để an ủi chồng không.
Tôi năm nay 34 tuổi. Hiện tôi đang làm kế toán cho một doanh nghiệp thương mại về sản phẩm máy văn phòng. Thu nhập của tôi khá ổn định vì công ty làm ăn phát đạt. Tôi không có gì phải chê về gia đình nhỏ của mình. Chồng tôi rất yêu vợ và thương con. Anh luôn nhận phần chăm sóc các con về mình để vợ bớt vất vả. Vì thế, tôi chỉ thoải mái lo việc làm đẹp cho mình. Nói thật, tôi đã là bà mẹ của hai con nhưng ra ngoài chẳng kém cạnh nào những cô gái chưa chồng.
Ai cũng bảo chồng tôi hạnh phúc vì vợ đẹp, con xinh. Tôi cũng tự hào về điều đó. Vậy mà, vài tháng nay, chuyện thầm kín của hai vợ chồng luôn khiến tôi mệt mỏi, đôi khi sinh ra lãnh cảm chuyện chăn gối.
Con gái tôi đã được hai tuổi. Cả hai cháu tôi đều sinh thường. Từ sau khi có con, tôi thấy vùng kín của mình bị rão rất nhiều. Tôi cảm nhận được điều đó rõ rệt nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ đi tân trang lại khu tam giác vàng hay nghĩ rằng chồng tôi cũng nhận rõ sự rộng thênh thang đó. Anh vẫn say xưa âu yếm vợ như ngày đầu mới kết hôn.
Video đang HOT
Phải chăng với đàn ông vẻ đẹp của khuôn mặt và thân hình chưa đủ? (Ảnh minh họa)
Tuy nhiên, gần đây mỗi lần ân ái chồng tôi thường đùa “em đi thu nhỏ cô bé lại đi. Dạo này người ta đi thu nhiều lắm”. Tôi giật mình nghe chồng nói thế. Tôi cố tra khảo xem anh nghe từ đâu thì chồng tôi bảo xem trên mạng rồi ngay cả mấy bà ở cơ quan của anh cũng râm ran bàn tán chuyện tân trang lại “cô bé”.
Lúc nghe chồng nói thế, cổ tôi nghẹn đắng. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chồng mình lại muốn vợ đi làm đẹp ở nơi đó. Trong đầu tôi bao nhiêu câu hỏi phải chăng anh đang chán vợ rồi, anh có người phụ nữ khác. Đỉnh điểm nhất là vào ngày lễ tình nhân. Vừa trao tặng quà cho vợ, chúng tôi lao vào nhau như hai kẻ chết đói. Mọi thứ đang rất tuyệt vời thì anh lại nói đến chuyện “đuôi chuột ngoáy lọ mỡ”.
Tim tôi đau nhói, mọi cảm hứng mất hết. Nước mắt tôi lăn dài trên má. Thấy vợ tổn thương, anh vỗ về xin lỗi. Nhưng anh vẫn cho rằng để vợ chồng thêm hạnh phúc tôi nên đi thu nhỏ chỗ ấy lại. Nói rồi anh khẽ khàng bảo “anh yêu vợ nhưng để mọi thứ hoàn mỹ hơn thì vợ cũng nên chiều anh một chút”.
Mấy tuần nay, trong đầu tôi cứ phảng phất chuyện có nên đi tân trang “cô bé” để an ủi chồng không. Một phần vì tôi sợ đau nhưng cũng có lúc tôi thấy buồn vì vẻ bề ngoài của tôi không có gì đáng chê. Phải chăng với đàn ông vẻ đẹp của khuôn mặt và thân hình chưa đủ?
Theo VNE
Liệu tôi có mang tội giết con?
Tôi tung một cú đá bằng tất cả lòng oán hận và sức mạnh dồn nén bấy lâu vào cánh cửa gỗ nhà Thảo đang khép hờ. Thật bất hạnh cho tôi là em đang dựa vào sau cánh cửa khóc.
Tôi mồ côi cả cha lẫn mẹ, lớn lên trong tình yêu thương đùm bọc của ông bà nội.
Tôi và Thảo cùng học xong cấp III trường huyện. Chúng tôi thích nhau, nhưng khi Thảo trúng tuyển vào đại học và tôi lên đường đi nghĩa vụ quân sự mới nói lời yêu. Như bao cặp đôi khác, chúng tôi cũng trải đủ những cung bậc của tình yêu. Tôi nhất trí với Thảo là sau khi em ra trường, tôi hết hạn nghĩa vụ quân sự có việc làm ổn định mới cưới nhau.
Song chúng tôi không đến được bến bờ hạnh phúc ấy. Bởi sau khi tốt nghiệp Thảo xin được việc làm ngay. Còn tôi hết hạn nghĩa vụ quân sự, lang thang đây đó 2 năm trời mà chẳng xin được việc gì cho ra hồn nên gia đình Thảo cương quyết từ chối tôi, nhưng không vì vậy mà tình yêu của chúng tôi phai nhạt. Chúng tôi vẫn hẹn hò nhau bất cứ lúc nào có thể. Trong một lần gặp gỡ, không kìm chế được tình cảm, hai đứa đã ăn trái cấm và kết quả là Thảo mang thai.
Gia đình Thảo biết tin, đùng đùng nổi giận, họ bắt Thảo phải phá thai, vì họ đã nhắm cho em một người con trai trên phố thành đạt và thân quen với gia đình. Thảo tìm gặp tôi và hai đứa nhất quyết giữ lại đứa bé. Tôi lấy hết can đảm cùng Thảo đến gặp bố mẹ em để thuyết phục. Song sự nỗ lực của chúng tôi bị gia đình Thảo cương quyết từ chối.
Tôi vô cùng ân hận nhưng sự đã rồi, liệu tôi phải làm gì để có được em bên cạnh? (Ảnh minh họa)
Mặc cho Thảo khóc lóc, van xin, bố em đẩy tôi ra khỏi nhà kèm lời sỉ nhục tôi: "đũa mốc lại chòi mâm son" và mẹ em rủa tôi cay độc "đồ mất dạy, đồ không cha, không mẹ". Đến nước này thì tôi không chịu nổi nữa, máu nóng bốc lên ngùn ngụt, không kìm chế được, tôi tung một cú đá bằng tất cả lòng oán hận và sức mạnh dồn nén bấy lâu vào cánh cửa gỗ nhà Thảo đang khép hờ.
Thật bất hạnh cho tôi là em đang dựa vào sau cánh cửa khóc. Lĩnh trọn lực đẩy cực mạnh em ngã sấp xuống nền nhà. Tôi hoảng hốt lao đến đỡ em. Nhưng bố em đã giáng cho tôi một cái tát nảy lửa và kẹp cổ tống tôi ra khỏi nhà lần nữa.
Sau một tuần nằm viện Thảo đã không giữ được em bé. Tôi biết tin, lòng đau như dao cắt. Và nỗi đau như nhân lên khi bình phục đi làm em lạnh lùng như chưa hề quen biết tôi, không cho tôi một cơ hội gặp gỡ. Em câm nín không trả lời điện thoại của tôi. Tôi như phát điên vì biết rằng mình đã mất Thảo, mất con! Tôi vô cùng ân hận nhưng sự đã rồi, liệu tôi phải làm gì để có được em bên cạnh? Liệu tôi có mang tội giết chết con tôi? Giết chết tình yêu của tôi? Tôi cần sự giúp đỡ của mọi người quá!
Theo VNE
Bạn gái nặng lòng tình cũ Trong những lần vô tình gặp lại, bạn gái tôi vẫn đi nhà nghỉ với anh ta. Tính tới nay tôi và cô ấy đã yêu nhau được gần 1 năm. Tuổi đời của chúng tôi không còn trẻ nên khi yêu tôi cũng xác định chuyện trăm năm. Nhưng giờ đây tôi đang rất hoang mang về bạn gái của mình. Tôi...