Chồng muốn tôi nộp toàn bộ lương để anh quản lý
Anh nói tôi ăn diện, tiêu pha nên mới thiếu tiền, nói có phải tôi ngoại tình hay không? Anh bảo tôi sử dụng tiền vào việc gì phải ghi rõ, liệt kê trên giấy, rồi đòi quản lý lương của tôi.
Ảnh minh họa
Tôi không muốn kể nhiều về xuất thân, điều kiện hay những vấn đề khác xung quanh chồng và tôi. Hiện tại tôi là nhân viên một cơ quan, thu nhập 8 triệu đồng/ tháng. Ở nơi tôi đang ở, thu nhập như thế có thể có một cuộc sống ổn định. Chồng tôi làm việc ở một cơ quan nhà nước, lương không cao, có thể chỉ bằng nửa của tôi nhưng tôi không vì điều đó mà coi thường hay tỏ vẻ gì với anh. Chúng tôi có một đứa con trai 18 tháng tuổi.
Vấn đề của hai vợ chồng hiện tại là không thể nào hòa hợp được về tài chính. Từ khi tôi có thu nhập, không bao giờ phân biệt tiền của ai, của chung hay của riêng. mọi thông tin tài khoản anh đều nắm rõ, ngay cả lúc tôi rút tiền cũng đăng ký báo tin nhắn cho anh biết, tài chính coi như dùng chung. Tôi còn vay ngân hàng để anh đầu tư làm thêm, kiếm thu nhập. Cũng chẳng bao nhiêu nhưng tôi muốn nói đến việc tôi đã tin tưởng anh thế nào để có thể giúp anh có công ăn việc làm ổn định
Mặc dù không được thuận lợi, những việc đầu tư của anh không đem lại kết quả nhưng may mắn thay ba mẹ tôi đã xin được cho anh một việc làm ở cơ quan nhà nước. Được thế tôi mãn nguyện lắm rồi.
Anh là người khá tốt, khôn ngoan, biết tính toán, lo xa. Tôi còn vụng về, ít lo nghĩ, chưa làm trọn đạo làm vợ. Hiện tại hai vợ chồng vẫn ở nhà bố mẹ chồng. Tôi chỉ đi làm, rồi về chăm con, không giúp được gì cho mẹ chồng hay quán xuyến công việc nhà giúp bà. Thời gian chồng chưa đi làm, vợ chồng tôi vẫn ăn bám bố mẹ chồng. Sau này anh bắt đầu đi làm, hình như có hỗ trợ thêm chi phí cho bố mẹ chồng.
Vấn đề của tôi là không hề biết cụ thể chồng đi làm được bao nhiêu tiền, nộp chi phí ăn ở cho mẹ chồng như nào, tất cả anh không nói rõ. Lương tôi làm ra, chi phí hết cho việc trả nợ ngân hàng, nuôi con. Anh không hề đóng góp gì cho hai mẹ con mỗi tháng. Trước đây chưa có con, tài khoản của tôi hai vợ chồng dùng chung. Tài khoản của anh thì anh lại không cho tôi biết, mà tôi cũng không mấy quan tâm. Thời gian sau này gánh nặng con cái, nợ ngân hàng làm tôi cảm thấy quá sức nên đã yêu cầu anh đừng rút tiền trong tài khoản của tôi nữa, vì tôi còn phải chi trả nhiều việc. Đôi khi hết tiền tôi phải mượn đồng nghiệp, anh thiếu tiền tôi cũng mượn giúp anh rồi người đi vay mượn luôn là tôi. Mâu thuẫn nhỏ ngày càng lớn dần thêm.
Gần đây, chồng tôi kinh doanh khá hơn, có thu nhập hơn. Tôi không biết rõ là bao nhiêu, chỉ nghe anh nói thoáng qua. Phần tôi, càng lúc càng đi xuống, thu nhập không đủ chi trả hết, tiền học, tiền ăn cho con, tiền nợ, cuối tháng đôi khi phải xin thêm tiền của anh để trang trải. Mỗi lần như vậy tôi lại bị anh mắng nhiếc. Anh nói tôi tiêu pha hoang phí, chi tiêu riêng mình, mua áo mua quần chứ lo gì cho con.
Video đang HOT
Trong khi một năm tôi chỉ mua duy nhất một lần áo quần. Năm nay, gần đây nhất tôi có mua sắm một số thứ cho mình, tổng trị giá áo quần giày dép khoảng một triệu đồng. Tôi chỉ mua những đồ rẻ tiền hay đồ giảm giá. Ở cơ quan, áo quần chủ yếu là đồng phục, đi làm trang điểm anh cũng không vui. Tôi đi làm rồi về nhà, không bạn bè, chỉ khi nào cơ quan tổ chức mới đi ra ngoài. Vì chồng tôi hay ghen nên tôi cũng mất dần bạn bè nhưng chấp nhận điều đó vì gia đình.
Giờ lại thêm vấn đề tiền bạc, anh nói tôi ăn diện tiêu pha nên mới thiếu tiền, nói có phải tôi ngoại tình hay không? Tôi sử dụng tiền vào việc gì phải ghi rõ, liệt kê trên giấy. Tôi từng làm điều này trước đây nhưng thấy nó chẳng cải thiện được gì nên đã không đồng ý làm nữa. Tối qua chồng yêu cầu tôi có lương phải rút toàn bộ lương về, chồng sẽ quản lý giúp, cần gì cứ nói chồng sẽ chi cho tôi. Đúng là làm như vậy đôi khi tôi lại thoải mái hơn, không phải thiếu hụt nữa, nhưng đôi khi tôi nghĩ, cuối tuần về thăm ngoại, mua cho ngoại cho dì ít hoa quả, quà bánh, chẳng lẽ tôi phải xin tiền chồng.
Vấn đề là chồng tôi sẽ xem đó là khoản chi tiêu không cần thiết. Rồi đôi lúc có những chi phí tại cơ quan, đồng nghiệp chẳng lẽ lại phải gọi điện xin tiền. Vợ chồng đã cãi vã nhiều lần về chuyện này, nhưng anh luôn nói theo hướng tôi ăn diện ngoại tình, đôi khi tức còn đánh tôi, coi thường tôi.
Tôi đã học cao học, có bề ngoài dễ nhìn, làm việc tại một cơ quan mọi người mơ ước; anh không đỗ đại học, bề ngoài không dễ nhìn, không nhiều tiền. Tôi không lấy điều đó để coi thường anh, vì biết anh có chí khí, biết vươn lên. Điều làm tôi yêu anh là anh biết quan tâm chăm sóc tôi, chăm lo gia đình nhưng hiện tại tôi không còn thấy điều đó ở anh. Tôi biết anh đang tích góp để làm giàu cho gia đình, vậy mà anh không hề tin tưởng tôi, muốn một mình quản lý tất cả tài chính. Nếu như một ngày gia đình tôi giàu có đi chăng nữa, liệu tôi có được hạnh phúc?
Theo VNE
Hối hận vì đã dung túng cho lối ăn diện quá đà của vợ
"Anh tiếc tiền với cả vợ anh đấy à? Đã thế từ nay tôi không tiêu tiền của anh nữa. Hết tiền tôi về xin bố mẹ tôi".
Nhung và Hùng yêu nhau hơn hai năm thì làm đám cưới. Nhung vốn là cô gái được nuông chiều từ nhỏ nên khi đã lấy chồng rồi cô vẫn giữ tính ăn diện và thích làm đẹp như khi còn con gái.
Hùng làm môi giới bất động sản, khi bán được nhà hay đất cho chủ anh cũng được người ta trích cho một khoản tiền kha khá. Dạo mới cưới, ai cũng bảo Hùng lấy vợ lại ăn nên làm ra vì trong một tháng anh bán được những hai căn nhà và sau đó còn vài vụ suôn sẻ nữa. Vì thế chuyện Nhung ăn diện làm đẹp cũng chẳng làm Hùng bận tâm. Nhưng nhiều khi thấy vợ mua đồ về mà không mặc thì Hùng thấy rất lãng phí. Có lần thấy vợ lôi một đống váy áo trong tủ ra mang cho mọi người xung quanh mà đồ nào cũng còn rất mới, Hùng đã góp ý:
"Lần sau em mặc gì thì hãy mua, đừng có thích mắt mua về rồi lại đem cho thì lãng phí lắm". Thấy chồng có vẻ khó chịu Nhung lại nũng nịu như mọi lần: "Được rồi lần sau em sẽ chọn kỹ rồi mới mua. Em làm đẹp cũng vì chồng chứ có vì ai đâu mà". Sau cái ôm thay lời xin lỗi của vợ Hùng lại hết giận ngay và không mấy để ý đến chuyện ấy nữa.
Nhiều khi thấy vợ mua đồ về mà không mặc thì Hùng thấy rất lãng phí. (Ảnh minh họa)
Nhưng công việc của Hùng cũng phải chấp nhận rủi ro. Khi không môi giới được khách mua nhà cũng có nghĩa là anh chẳng có xu nào. Một tháng rồi, vận may vẫn chưa mỉm cười với anh. Không nản chí, Hùng vẫn cố gắng thuyết phục khách bằng mọi giá. Trời nắng nóng anh vẫn phóng xe vù vù trên đường mỗi khi có khách gọi dẫn đi xem nhà, xem đất.
Hôm trước anh được một chủ đất cho độc quyền bán căn nhà 45 m2 và có một ông khách đã êm êm với giá mà chủ nhà đưa ra, chiều nay ông ta hẹn sẽ mang tiền tới đặt cọc. Hùng chắc mẩn: "Bán được căn này mình cũng có một khoản tiền kha khá để dành lúc vợ đẻ đây. Ba tháng nữa là cô ấy sinh rồi". Thế nhưng vận may lại không mỉm cười với Hùng, miếng cơm tới miệng vẫn rơi. Khi khách mang tiền đến đặt cọc thì chủ nhà lại không bán nữa, vì gia đình họ lục đục, con cái không đồng ý cho bố bán nhà.
Chán nản, Hùng lủi thủi phóng xe ra về. Vừa bước vào nhà Hùng đã thấy vợ ngồi giữa nhà cùng đống váy áo ngổ ngang. Nhìn thấy chồng, Nhung mồm năm miệng mười:
Anh ơi anh thấy em mặc mấy cái váy bầu này có đẹp không? Cả công ty em chưa ai mặc loại váy này đâu đấy!
Đẹp, nhưng em mua sắm cũng ít thôi đẻ xong lại mang cho thì phí lắm. Em phải biết tiết kiệm chút đi, sinh nở lấy tiền đâu mà lo cho con.
Có đáng là bao đâu anh, tất cả chỗ này mới có chục triệu thôi mà. Mai em mặc chắc chắn mấy chị bầu bí ở công ty ai cũng phải nhòm ngó cho mà xem
- Cái gì, có chục triệu thôi á? Cô tưởng tiền kiếm dễ dàng vậy sao. Cô mà mua sắm thế này thì mai chỉ có nước nhịn ăn thôi.
- Anh tiếc tiền với cả vợ anh đấy à. Đã thế từ nay tôi không tiêu tiền của anh nữa. Hết tiền tôi về xin bố mẹ tôi.
- Cô nói mà không biết ngượng miệng à. Lấy chồng rồi còn về xin tiền bố mẹ để ăn tiêu thì người ta khinh cho ấy.
- Khinh ai cơ? Có khinh thì khinh anh chứ ai khinh tôi. Lấy vợ mà không nuôi nổi vợ thì hèn quá!
- Ừ tôi hèn, nếu cô thấy chồng cô không đáp ứng nổi một cuộc sống đầy đủ như cô hằng ao ước thì cô có thể về với bố mẹ mình. Để xem ông bà có thể chịu đựng được bao lâu nữa cái tính khí của đứa con gái tiêu tiền không biết tiếc như cô.
- Anh dám đuổi tôi sao?
- Đấy là cô muốn thế mà? Cô về nhà cô đi, tôi không giữ đâu. Người ta bảo dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về, tôi hối hận vì ngày ấy đã quá nuông chiều cô.
Nói xong Hùng đi lên phòng và đóng sầm cửa lại bỏ mặc vợ ngồi khóc nức nở với đống quần áo vừa mới mua.
Theo Blogtamsu
Những ác nữ 'ăn diện' trên màn ảnh Angelina Jolie, Chalize Theron, Sharon Stone, Anne Hathaway... ấn tượng không chỉ bởi diễn xuất trong phim mà còn nhờ những bộ cánh đậm chất thời trang. Tiên Hắc ám Maleficent là vai diễn đánh dấu sự trở lại của Angelina Jolie năm qua. Tạo hình đen tối và đáng sợ của cô có thể khắc sâu vào tâm trí của nhiều đứa...