Chồng muốn ly hôn khi con chưa đầy tháng
Chồng 38 tuổi, tôi 29 tuổi, vừa đón con trai đầu lòng cũng là lúc hôn nhân chúng tôi tan vỡ.
Chúng tôi yêu 4 năm mới cưới, trong thời gian đó cũng trải qua nhiều sóng gió mới đến được với nhau. Con ra đời sau 2 năm chúng tôi kết hôn, trước đó anh bị tinh trùng yếu, phải điều trị thuốc rồi tôi mới mang thai được. Thời yêu, anh cưng tôi như trứng, luôn đặt tôi ở vị trí số một, gạt bỏ bạn bè, từ bỏ những cuộc chơi vô bổ, chỉ dành thời gian bên tôi. Anh sợ tôi buồn, đi đâu cũng đưa tôi đi cùng.
Hơn một năm sau kết hôn, cuộc sống chúng tôi rất êm đềm, hạnh phúc, có cãi nhau cũng không hề to tiếng, giận một hai hôm là vợ chồng lại vui vẻ làm hòa. Đến lúc tôi mang thai được 7 tháng, nhận ra chồng ít quan tâm đến cảm xúc của mình. Anh thường xuyên bên quán cà phê sát nhà đánh bài, tối nào cũng đi chơi tới khuya mới về, bỏ tôi ở nhà một mình. Anh về nhà lại ôm cái điện thoại đến 1-2h sáng, tôi khuyên mãi anh vẫn cứ đi.
Ngày tôi sinh con, chồng đưa đi sinh. Nhận được tin báo của bệnh viện, anh không liên hệ lấy phòng cho vợ, nghe mẹ tôi đến cổng rồi là anh vội vã ra ngoài để mẹ tôi vào (vì dịch Covid-19 nên bệnh viện chỉ cho một người nhà vào). Thay vì phải vào gặp vợ con trước rồi mới đi về, anh lại chọn đi về mà không cần biết vợ con ra sao. Chờ mãi không thấy chồng, rồi khi thấy mẹ bước vào, tôi muốn bật khóc, thất vọng về anh vô cùng.
Video đang HOT
Xuất viện về nhà cũng vậy, anh vô tư như thời tôi chưa sinh con, ỷ có mẹ vợ nên đi làm về anh vẫn thong dong lượn sang hàng xóm, xong về nhà lại nằm võng và ôm cái điện thoại. Đỉnh điểm của sự việc là mẹ tôi sắp về quê sau gần một tháng lên chăm cháu, nhìn con rể như vậy, mẹ biết sắp tới tôi sẽ không có ai chăm lo.
Bà tức giận và nói anh: “Mày là cha rồi mà còn không biết học hỏi cách chăm sóc vợ con, đi làm về lại đi qua hàng xóm. Đàn ông gì mà cứ qua hàng xóm làm gì bên đó. Mày không hề biết đến vợ có cơm ăn hay chưa, đi đã rồi lại về ôm cái điện thoại suốt, điện thoại quan trọng hơn vợ con mày sao”? Từ hôm đó anh tỏ thái độ với mẹ tôi luôn, không chào hỏi hay nói năng gì, đến cả tôi và con anh cũng không nhìn.
4 ngày sau, anh vào tìm tôi và hỏi khi nào mẹ tôi về. Tôi hỏi để làm gì? Anh bảo: “Có mẹ thì không có anh”. Tôi ngạc nhiên vì câu nói ấy, chúng tôi đã cãi nhau. Mẹ tôi nghe thấy, bảo mới sinh không được khóc và nói nhiều, bà sợ tôi tức giận, băng huyết. Thế là anh cãi tay đôi với mẹ: “Bà đem con bà về nuôi đi”. Sau đó anh quay qua nói với tôi: “Đi rồi đừng bao giờ quay lại nữa”. Sáng hôm sau, là khi con được 27 ngày tuổi, tôi ôm con rời khỏi nhà trong nỗi uất hận. Tôi đi gần một tháng mà anh cũng không một lời hỏi thăm đến con. Tôi phải làm sao đây?
Từ khi có tôi về làm dâu, dường như không ngày nào cả nhà được vui vẻ
Vì là dâu mới nên những tháng đầu tôi cam chịu tủi nhục làm trò mua vui cho con chị dâu trong mỗi bữa ăn, rồi khi không chịu được nữa nên phản kháng lại thì cả gia đình chồng quay lưng với tôi.
Không biết cảnh là dâu mới của mọi người có ai giống tôi không? Về nhà chồng đến nay đã được vài tháng rồi nhưng tôi không tìm thấy sự thân thiện của mọi người mà có cảm giác như tôi đang là người giúp việc vậy.
Gia đình nhà anh trai chồng ở ngay bên cạnh, cứ đến bữa tối là chị dâu mua rất nhiều đồ ăn rồi ném sang bếp bảo tôi nấu. Lần nào mẹ chồng cũng niềm nở nhận nấu cơm cho cả 2 gia đình. Còn tôi là dâu mới, dù rất ấm ức nhưng không dám nói ra vì sợ mọi người cho là hẹp hòi ích kỷ. Thế là cứ cam chịu nấu bữa tối xong xuôi rồi chạy sang mời cả nhà anh chị sang ăn cơm.
Trong bữa cơm, thấy chị dâu bận rộn với ba đứa con nên mẹ chồng bảo tôi bế và cho đứa út ăn cháo giúp chị. Không thể từ chối nên tôi miễn cưỡng chấp nhận, khi được tôi bón cháo đứa nhỏ ăn rất nhanh, thế là từ đó chị dâu giao phó luôn cho tôi nhiệm vụ chăm cháu trong mỗi bữa ăn tối.
Nhìn thấy cả nhà ngồi ăn ngon lành, còn tôi thì phải nghĩ đủ mọi kế để mua vui cho đứa trẻ ngừng khóc mà thấy tủi. Có lúc vừa đưa miếng cơm lên miệng là đứa nhỏ lại khóc đòi thay bỉm mà thấy tức. Đáng lẽ khi đó chị dâu phải nhận lấy mà làm nhưng chị tỉnh bơ như thể không phải con chị vậy.
Nhìn thấy cả nhà ngồi ăn ngon lành, còn tôi thì phải nghĩ đủ mọi kế để mua vui cho đứa trẻ ngừng khóc mà thấy tủi. (Ảnh minh họa)
Có hôm đang ăn cơm, đứa bé khóc quá đòi bế nhưng tôi cứ thản nhiên ăn cơm. Nào ngờ mẹ chồng hất hàm bảo tôi mang đứa trẻ ra ngoài chơi cho chị dâu ăn yên ổn một chút. Nhịn hết nổi tôi cãi là con của chị dâu để chị ấy dỗ dành, cớ sao tôi phải lo?
Mẹ chồng bảo : "Con không góp của cũng phải góp công, nhìn chị dâu ôm 3 đứa nhỏ mà con không thấy thương sao? Sống phải biết nghĩ, đừng có ích kỷ quá khó sống lắm con ạ".
Tôi cãi lại bảo là hai đứa con lớn học cấp một tự xúc cơm ăn được rồi, cần gì phải kèm cặp nữa, chị chỉ cần chăm mỗi đứa út. Chưa nói hết câu, chị dâu tức giận ném cái bát xuống nền nhà làm vỡ tan tành, sau đó đứng dậy nói với mẹ chồng là cần phải dạy dỗ lại dâu mới, rồi chị bế con bỏ về nhà.
Anh chồng thấy vậy cũng chạy theo chị dâu, còn chồng tôi thì buông bát đũa xuống và trách tôi lười nhác, không phải bỏ tiền chỉ việc ngồi ăn mà cũng sinh chuyện. Từ khi có tôi về làm dâu, không ngày nào cả nhà được vui vẻ.
Mấy hôm nay anh chị dâu không xuống ăn cơm cùng nữa, trong bữa ăn chẳng có gì ngon ngoài món kho và canh suông. Bố chồng yêu cầu tôi phải làm hòa với chị dâu để gia đình tiếp tục sum họp như mọi ngày.
Tôi thì thà ăn kham khổ chút còn hơn phải hầu hạ kẻ có tiền nhưng trước sức ép của nhà chồng, tôi thật sự không biết phải làm sao nữa? Có nên đi xin lỗi chị dâu không hả mọi người? Và sau này chẳng lẽ tôi vẫn phải tiếp tục làm giúp việc cho cả nhà chồng?
Nhìn bà nội đua võng ru cháu, tôi giận run cả người, muốn nói lắm Biết bà nội chăm nhiều cháu có kinh nghiệm nên tôi rất nể và không bao giờ cãi lời. Nhưng việc làm lần này của bà thì tôi không thể im lặng được nữa. Mẹ chồng tôi chịu thương chịu khó và rất quý các cháu, con dâu nào sinh con bà cũng đi chăm vài tháng. Có được mẹ chồng tốt nên...