Chồng muốn ‘bỏ trốn’ vì lời nói rất ‘ngày thường’ của vợ
“Em nào có ước gì đâu/ Một ngôi nhà. Bão dừng sau cánh cửa”, không chỉ vợ mà những người chồng cũng ước lắm một ngôi nhà như thế!
Chồng chị Mai là nhân viên văn phòng, làm việc tại một phòng IT ở quận 3, anh chị cưới nhau đã 3 năm. Anh có tính hơi vụng về, luộm thuộm. Chị thì chúa ghét cái tật bừa bộn, làm đâu quên ngay đó của chồng. Sáng nào cũng thế, nhà chị thức giấc bằng một loạt câu hỏi: “Áo của anh để đâu? Chìa khóa xe tối qua về quăng đâu rồi? Làm gì thì làm, chiều nhớ về đúng 5h đón con nghe chưa anh…”
Nhiều khi chồng chị cũng muốn hạn chế tính hay quên, hay lật đật của mình. Nhưng khổ nỗi chị càng dặn nhiều thì anh lại càng quên nhiều. Chị nói liên tục, nói mỗi ngày, nếu anh lỡ làm sai thì chị lại mở điệp khúc quen thuộc: “Đã dặn bao nhiêu lần rồi chứ có phải không dặn đâu. Chẳng biết tôi còn phải theo bố con anh đến khi nào nữa”.
Đừng để đàn ông stress trong chính căn nhà mình – Ảnh minh họa
Những lời nói của chị Mai dù rất “ngày thường” nhưng lại tạo cảm giác mệt mỏi cho chính chồng chị. Chỉ có đêm là anh mới được ngủ ngon và yên lặng. Còn cả ngày, chị hết nhắc cái này lại nhắc cái kia. Nhiều lúc anh mệt quá, chẳng muốn nói nữa, chị lại bảo anh vô tâm, coi thường chị… Riết rồi anh bị stress, anh ngán cái cảnh về nhà nghe vợ nói, con khóc, còn mình thì có quá trời lỗi. Anh bắt đầu níu kéo khoảng thời gian riêng bằng việc ở lại làm trễ hơn, và sáng thì vội vã ra khỏi nhà. Tổ ấm từ lúc nào thành nơi mà anh chẳng muốn về.
Mà cũng kì lạ là những điều anh làm tốt, làm giỏi thì chẳng thấy chị Mai khen hay khuyến khích. Chỉ có lỗi lầm là cứ bị vạch ra, nói hết lần này đến lần khác, khiến anh oải.
Thế mà khi chị Mai đi du lịch cùng công ty, đúng lúc thằng bé con được nghỉ hè, chị cũng mặc kệ, chẳng dặn dò gì nữa. Hai cha con muốn làm gì thì làm. Vậy mà khi trở về, chị vẫn thấy mọi thứ ổn định, nhà cửa không bừa bộn, con vẫn rất ngoan. Hóa ra với những người chậm mà chắc như chồng chị thì phải để anh từ từ mới hiệu quả. Càng hối thúc, càng căng thẳng chỉ khiến anh loạn lên, nhức não mà thôi.
Hãy là người vợ tạo sự sẻ chia, đồng cảm cho chồng – Ảnh minh họa
Không giống như chị Mai, chị Huyền lại mà mẫu người làm chồng stress theo cách khác. Chị có tính hay nói bóng gió, nghi ngờ chứ không nói thẳng. Có lần anh chồng chị gọi điện báo về trễ vì bận đi ăn với đối tác, chị bảo: “Có thật là đi ăn không, hay lại bia ôm?”. Lại lần khác, lúc anh bị nổi dị ứng, chị bèn phán ngay một câu: “Hôm nay có ăn “ghẹ” lạ không?”… Trong khi những lúc như vậy, anh thật sự chỉ cần một lời quan tâm, hỏi han từ phía vợ.
Chính cái tính bóng gió của chị Huyền khiến anh stress thật sự. Dần dần, bị cái gì, gặp vướng mắc gì hay bận cái gì, anh cũng chẳng thèm nói với chị, cứ im cho yên chuyện. Chị thấy anh không chia sẻ nữa thì lại gây sự, lại bóng gió. Có lần anh bực quá, quát lớn: “Nói ra thì bị xỏ xiên, không nói thì bảo lầm lì, giấu giếm. Em muốn anh sống sao em mới vừa lòng? Ở ngoài đường đã mệt mỏi, bực mình thì chớ, về nhà cũng không yên là sao?”.
Chị Huyền đùng đùng giận dỗi, cho rằng chồng quá đáng với mình, cứ thế, chị ôm con bỏ về nhà ngoại. Anh cũng chẳng thèm năn nỉ, cả hai bên căng như dây đàn. Trong khi chuyện có lớn lao gì cho cam. Nhưng cứ mỗi tí nhỏ nhỏ trong cuộc sống lại khiến cho cả hai vợ chồng áp lực, bực mình, dần dần cáu bẳn, chẳng muốn làm lành.
Đàn ông vốn là những người đơn giản, trong khi phụ nữ thì phức tạp. Nhiều khi chỉ vì một tính xấu của vợ có thể làm cho chồng stress trong suốt quãng thời gian chung sống. Có anh stress vì vợ nói quá nhiều, có anh stress vì vợ quá đa nghi, ghen tuông thái quá. Có anh lại bị căng thẳng vì chuyện vợ suốt ngày so sánh chồng mình với chồng người, suốt ngày nhắc đến chuyện t.iền lương hoặc mâu thuẫn trong chuyện giáo dục con cái. Lại có anh, chỉ vì mối quan hệ giữa vợ và mẹ chồng, chị em chồng cũng đủ làm anh ta phát điên.
Đôi khi chỉ vì những lời nói, những cái cau mày của vợ cũng làm hôn nhân có nguy cơ r.ạn n.ứt – Ảnh minh họa
Rõ ràng, đàn ông cũng có nhiều nguy cơ bị stress hơn chúng ta vẫn tưởng. Đó là chưa kể, họ phải là trụ cột gia đình, phải đi làm gánh vác chuyện kinh tế. Nếu phụ nữ khéo léo hơn trong cư xử, tôn trọng tự do cá nhân của chồng hơn một chút, biết cảm thông cho chồng hơn một chút thì có lẽ các anh cũng dễ thở hơn rất nhiều.
Hãy là một chỗ dựa tinh thần vững chắc cho chồng, đừng gia tăng áp lực cuộc sống cho anh ấy. Dù là đàn ông hay phụ nữ thì sức chịu đựng áp lực, stress cũng đều có giới hạn. Hơn nữa, nhà cửa không trong ấm ngoài êm thì cánh phụ nữ chính là người chịu thiệt. Nhiều khi chỉ vì bớt đi một câu nói, bớt đi một cái nhìn khó chịu là hôn nhân cũng đủ bình yên rồi. Hãy làm sao để mái nhà là nơi để cả hai vợ chồng cùng nhau về, thư giãn, nằm xuống cùng nhau, trò chuyện cùng nhau, vứt bỏ tất cả những căng thẳng bên ngoài bạn nhé!
Bởi thế mới có câu: “Em nào có ước gì đâu/ Một ngôi nhà. Bão dừng sau cánh cửa”. Với đàn ông, câu này lại càng đúng, càng chính xác những lúc mỏi gối chồn chân, cần vợ bên mình.
Theo Báo Phụ Nữ
Người đàn bà hư hỏng giữa mê cung đàn ông (Phần 3)
Ngân không có ý cướp chồng của ai, là do Thạc đã tự đến và đề nghị. Ông ta cũng nói ông ta chán chị rồi, nếu không là cô thì cũng sẽ là một ai khác thôi. Cô thấy cũng nên để ông ta rời xa chị. Một người đàn ông bội bạc thì muôn đời bội bạc, chị nên đi tìm một bến đỗ mới.
Trên đường về, Elly không hỏi cô bất cứ một câu nào, cứ như thể chị ta đã biết được tất cả mọi chuyện. Thi thoảng chị chỉ cười đầy thâm sâu. Ngân cảm thấy hơi khó chịu. Thà là chị ta cứ hỏi cô mọi chuyện, cô sẽ có cớ để hỏi chị. Nếu bây giờ cô tự khơi chuyện, thì chị ta sẽ hiểu lầm cô muốn tới đó nữa. Cô không muốn trở thành một kẻ bị chị thao túng, như rất nhiều đám đàn bà mà cô chơi cùng. Chị có được điểm yếu của họ, khi chị cần gì thì họ sẽ sẵn sàng đáp ứng.
Có một câu mà Elly nói khiến cô nhớ mãi, đó là: Chị sẽ không bao giờ dựa dẫm hết vào đàn ông. Chị sống vì bản thân nên bất cứ ai có thể lợi dụng chị đều sẽ làm. Cuộc sống của Elly là vậy, chưa lo hết người này đã phải tìm người khác. Nhưng hình như chị vui thích với điều đó.
Khi về đến nhà, con Cam đã vẫy đuôi ra đón cô từ cổng. Ngân bế nó trên tay rồi đi vào. Thạc đã thay quần áo, ngồi đọc báo ở ghế sô pha. Vừa thấy cô ông ta đã đẩy cái gọng kính lên rồi đặt tờ báo xuống, nói nhẹ nhàng mà đầy tính áp đặt:
- Lại đây ngồi nào.
Video đang HOT
Ngân lấy Thạc và đóng vai một cô vợ ngoan ngoãn đã hơn một năm nay, cô chưa bao giờ dám làm trái ý ông ta. Cô cũng biết mình sống như vậy chẳng vui vẻ gì, nhưng đổi lại, ông ta sẽ đáp ứng cô tất cả mọi thứ về vật chất. Cô không cần phải cố gắng để đ.ánh đổi như bao nhiêu người.
Thạc vuốt mái tóc của cô, ông ta nhìn cô như đang tra khảo:
- Em đã đi đâu cùng Elly?
Ngân đáp lại đầy bình tĩnh:
- Em cùng chị ấy đi shopping nhưng chẳng mua được gì, toàn mẫu cũ.
Nhận thấy trong lời nói của cô không một chút run rẩy, Thạc mỉm cười. Ông ta đứng dậy lấy một hộp gì đó trong ngăn kéo rồi bước đến đưa cho cô.
- Anh thấy cũng đẹp nên mua tặng em.
Ngân mở ra, bên trong là hai viên kim cương sáng loá. Cũng giống như bao nhiêu lần đi công tác khác, Thạc đều có những món quà đắt giá. Ông ta biết cô ở bên ông chỉ vì t.iền, nên tất cả mọi thứ ông đều quy ra t.iền với cô. Các ngày kỷ niệm sẽ tặng t.iền, hoặc trang sức, mỗi lần vui cũng sẽ cho cô mấy thứ như vậy. Ông không bao giờ hỏi cô thích gì, ước mơ gì, bởi thứ gì ông làm cô đều phải tỏ ra thích thú khôn cùng.
Lần này cũng thế, Ngân cười rạng rỡ rồi ôm chầm lấy Thạc, cô nói vào tai ông:
- Chồng em đáng yêu quá.
Cô không quên bồi thêm một nụ hôn vào má.
Đột nhiêu trong lúc ấy nụ hôn của người đàn ông đó lướt qua trí óc khiến cô bàng hoàng. Cũng may Thạc không để ý. Bởi ông ta là người có tính đa nghi, một con cái già trên thương trường đương nhiên sẽ để ý những tiểu tiết nhỏ. Cô không biết nếu Thạc phát hiện ra cô đã đến Thiên Đường thì ông ta sẽ như thế nào nữa.
Cô không biết nếu Thạc phát hiện ra cô đã đến Thiên Đường thì ông ta sẽ như thế nào nữa. (Ảnh minh hoạ)
Vợ cũ của Thạc không thích Ngân, đương nhiên rồi, nhưng chị ta cũng không làm được gì cô cả. Thi thoảng chị ta có nhắn qua Cẩm rằng cô nên làm thế này, cô nên làm thế kia nếu đã bước chân vào cái nhà này. Ngân cũng không hiền lành đức độ gì, cô đáp trả lại chị ta rằng chị ta có còn là gì trong cái nhà này đâu mà muốn dạy dỗ cô. Chị ta tức đến nỗi đ.ánh xe đến tận nơi để c.hửi bới cô. Giữa trưa nắng tháng sáu, chị ta đứng ngoài cổng gào mồm lên, còn Ngân thì ở trong nhà nghe nhạc, để Cam ở bên ngoài tiếp chị ta.
Ngân không có ý cướp chồng của ai, là do Thạc đã tự đến và đề nghị. Ông ta cũng nói ông ta chán chị rồi, nếu không là cô thì cũng sẽ là một ai khác thôi. Cô thấy cũng nên để ông ta rời xa chị. Một người đàn ông bội bạc thì muôn đời bội bạc, chị nên đi tìm một bến đỗ mới.
Nhưng đàn bà đâu có nghĩ dễ dàng được như cô. Họ có tình có nghĩa với chồng của mình. Họ còn nghĩ cho con cho cái. Còn cô có gì đâu chứ? Cô chỉ có một tấm thân này, trông đợi vào nó để sống yên ổn đến hết đời.
Một tuần sau ngày đến Thiên Đường, Ngân gặp Elly tại một showroom của một hãng thời trang nổi tiếng và đắt đỏ, đi cùng chị ta là vợ cũ của Thạc. Ngân không hiểu chị ta đang âm mưu điều gì, nhưng cô cũng không muốn chạm mặt nên đã vội vã rời đi. Ai ngờ vừa ra khỏi cửa thì đã va phải một người đàn ông.
- Xem ra chúng ta có duyên quá nhỉ.
Đó chính là người đàn ông bí ẩn ở Thiên Đường. Ngân cho rằng đây là một vụ dàn xếp. Cô cũng nghi ngờ rằng bà vợ cũ của Thạc đang muốn v.ạch m.ặt cô với ông ta. Cũng gọi là có chút kỳ công đấy.
- Tôi không cho là vậy, cứ coi như không quen biết thì hơn.
Ngân định bỏ đi thì anh ta nắm tay cô kéo ra một nơi khác. Đến một góc khuất, hai người nhìn vào cửa hàng mà Elly và người phụ nữ kia mua sắm thì anh mới nói:
- Em đang muốn tránh mặt ai đó sao?
Anh ta đang cố tỏ ra mình không về phe của chị ta sao? Ngân nghĩ trong lòng. Nhưng mà hơi khiên cưỡng quá rồi.
- Tránh mặt ai cũng không cần anh phải ra tay tương trợ.
- Sao em không tới Thiên Đường nữa, anh biết là em vẫn nghĩ đến anh.
- Anh đọc được suy nghĩ của tôi sao?
- Mắt em nhìn anh bây giờ đang nói thế.
Ngân cười nhạt, anh ta mắc bệnh hoang tưởng quá rồi. Đúng là mấy ngày đầu lúc về nhà cô có bị anh ta ám ảnh bởi nụ hôn đó, nhưng giờ thì không. Cô không phải mấy cô bé ngây thơ mới bước chân vào đời.
Anh ta đang cố tỏ ra mình không về phe của chị ta sao? Ngân nghĩ trong lòng. Nhưng mà hơi khiên cưỡng quá rồi. (Ảnh minh hoạ)
Người đàn ông buông tay cô ra, khoanh tay lại nhìn cô:
- Anh biết em từ trước khi em tới Thiên Đường.
- Biết tôi?
- Em nghĩ sao nếu như nhờ có anh em mới quen được chồng em bây giờ?
Ngân tỏ ra không tin:
- Anh đang muốn kể công à? Là ông ta tự đến làm quen với tôi. Đâu có liên quan gì đến anh?
Người đàn ông cười lớn khiến Ngân hơi hoảng sợ. Cô sợ Elly sẽ biết, nhưng chị ta đã đi sang một hàng khác từ lúc nào không hay.
- Em đang tự tin về bản thân mình quá rồi Ngân ạ. Là anh đã khám phá ra em và giới thiệu cho Thạc.
- Anh làm sao mà biết về tôi trong khi tôi chưa bao giờ gặp anh?
- Có rất nhiều cách để biết và hiểu về một người mà không cần phải chạm mặt họ.
Ngân cố suy nghĩ nhưng không thể nào nghĩ ra được anh ta đã làm một cách nào.
- Anh còn đi theo ám tôi để làm gì?
- Anh thấy em đến Thiên Đường, tự đoán chắc em cũng chán cuộc sống tẻ nhạt này rồi.
Ngân lắc đầu:
- Không hề. Là Elly đã uy h.iếp tôi.
- Cô ta có thể uy h.iếp một người không có bất cứ điểm yếu nào như em sao?
Anh ta nói đúng, với Elly cô chẳng có điểm yếu nào. Cô sống ngoan ngoãn với chồng, không có bất kỳ giấu hiệu lừa dối nào để chị ta nắm thóp. Tại sao cô phải nghe lời chị ta tự tạo một điểm yếu cho mình?
Có lẽ đúng là vì cuộc sống quá tẻ nhạt thôi.
- Được rồi, tôi không muốn nói chuyện thế này nữa. Vì cớ gì mà anh cứ phải nhắm vào tôi? Nếu anh đã giới thiệu tôi cho Thạc rồi thì nên để tôi sống an lành với ông ta đi.
Người đàn ông yên lặng một lúc rồi nói:
- Ngày mai đến Thiên Đường, anh sẽ cho em biết tại sao.
- Tôi sẽ không tới đâu.
- Anh là Tuấn. Lúc nào tới chỉ cần nói tên anh em sẽ được đối xử đặc biệt còn hơn cả Elly dặn dò.
- Tôi đã nói là tôi sẽ không tới.
Tuấn không nói thêm gì nữa mà bỏ đi. Trước khi đi anh ta không quen hôn vào má cô như cái cách cô vẫn hay làm với Thạc. Như có một luồng điện chạy qua người cô khiến cô tê dại.
Anh ta hiểu cơ thể của cô!
...
Nhưng sáng hôm sau, Thạc đã nói ông ta muốn nghỉ ngơi một ngày, cô không thể tới Thiên Đường. Ngân tự nhiên thấy buồn bực và khó chịu. Vì cô muốn biết câu trả lời.
- Em sao thế? Cứ đi đi lại lại chóng hết cả mặt. - Thạc hỏi.
- Em...có mấy người hẹn em đi làm nail mà em không biết từ chối thế nào.
- Cứ từ chối đại đi, ai quan tâm em không đi được đâu.
- Tại em hứa với họ rồi.
- Kệ họ thôi. Đôi khi em không cần phải cả nể ai cả đâu.
Thạc vừa nói xong thì điện thoại của cô đổ chuông, một số lạ gọi đến. Ngân vừa nghe thì đã thấy giọng của Tuấn nói đầy vẻ mong chờ:
- Hai phút nữa anh sẽ ngồi đối diện với chồng em và em.
Ngân vội vàng vén rèm lên xem. Quả nhiên đã thấy Tuấn ở trong sân.
- Tại sao anh...
- Anh đã nói rồi, hôm nay em sẽ biết được lý do vì sao.
- Anh không được vào đây. Anh không được làm thế.
Không biết sao mà tự nhiên Ngân sợ hãi như thế. Anh ta sẽ nói gì với Thạc? Rằng cô đã đến Thiên Đường, dù chưa làm gì sao?
Tuấn khẽ cười, anh vẫn không dừng bước và nói:
- Sẽ thế nào nếu anh phải nói cho em biết, anh là em trai của chồng em? Một người em cùng cha khác mẹ.
Đúng lúc đó Tuấn đã vào nhà, anh ta giang tay ra và nói lớn với Thạc:
- Anh trai, em về rồi đây. Em nhớ anh quá chừng.
Còn Thạc thì nhíu mày, không có vẻ gì là chào đón người em trai ấy cả.
Theo Eva
Nhiều lần nhìn thấy cậu em chồng cưng nựng con gái mình quá đà mà tôi hoang mang không biết phải làm sao Là do tôi đa nghi hay là do cậu em chồng tôi quá vô tư nên không suy nghĩ gì về hành động của mình? Tôi đã kết hôn được 3 năm, có một con gái nhỏ 2 t.uổi, tên gọi của con ở nhà là Min. Sau khi cưới chúng tôi không ở chung với bố mẹ chồng nhưng lại sống chung...