Chồng muốn bỏ mẹ con tôi để được chăm sóc đứa con rơi
Anh muốn mang đ.ứa b.é đó đi du lịch, khoe với đồng nghiệp, họ cùng đi dã ngoại một cách đàng hoàng. Còn giờ sống với tôi anh không làm được điều đó.
Ảnh minh họa
Tôi làm chung công ty với anh. Trước kia thích nhưng không đến được với anh, tôi nhiều lần muốn gần gũi anh nhưng bạn thân ngăn, nói chưa phải lúc. Rồi anh và bạn gái chia tay, tôi lúc đó hết sức vui mừng, nghe có vẻ xấu xa nhưng thật ra không hẳn. Trước kia tôi không rõ vì sao tình cũ không chấp nhận lấy anh dù lúc đó đã có thai, nói do gia đình anh thì không phải, vì tôi nghe gia đình anh cũng không cản họ. Khi anh và bạn gái chia tay chúng tôi vẫn chưa hẹn hò, chỉ đơn thuần là đồng nghiệp bình thường, nhưng rồi chúng tôi cũng kết hôn sau một thời gian do lỡ có thai.
Từ lúc mang thai cho đến khi sinh anh chăm lo cho tôi nhưng luôn tỏ vẻ không hài lòng. Đến khi sinh anh cũng không khoe con như người khác mà lặng im, ai hỏi con trai đâu anh chỉ gật đầu hoặc ừ ngắn gọn chứ không vui vẻ cười. Khác với con của tình cũ, anh luôn đến thăm họ, ảnh b.é g.ái cũng đầy trong máy rồi ví anh. Trong khi con chúng tôi từ khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ anh thể hiện tình cảm của bản thân, cảm giác như với anh con không quan trọng. Anh đưa t.iền cho tôi coi như là xong. Tôi nhiều khi bức xúc nhưng không dám nhắn tin cho chị ấy, cũng không có bằng chứng chị ấy níu kéo, than khổ, nhớ nhung anh để anh tới. Có vẻ do anh tự nguyện đến, tôi mà nhắn tin cho chị ghen tuông thì sẽ mang tiếng là bà vợ không bình thường. Chị có một lần gọi cho anh hình như kêu anh không đến nữa, tôi nghe thoáng qua anh hỏi tại sao không được đến thăm họ, có ai liên quan đến anh mà đến làm phiền hay sao?
Cũng chẳng biết ghét nhà anh đến đâu mà chị không muốn anh mang đ.ứa b.é về thăm nhà, nên từ hồi đó đến giờ đ.ứa t.rẻ đó chưa bao giờ được gặp ông bà nội. Tôi nhiều lần biết anh cầu xin chị nhưng cũng nhắm mắt cho qua, chấp nhận họ nhận cháu nên không thể nói vì tôi mà chị không cho đ.ứa b.é về. Rồi có một hôm cả nhà liên hoan tại nhà tôi, chồng uống say, lúc khách về không rõ vợ chồng tôi nói đến chủ đề gì mà lại đến đoạn anh đề nghị ly dị, nói không thích cuộc sống như bây giờ. Anh bảo muốn gặp chị và đ.ứa b.é kia thì lại phải lái xe đi chứ không thể muốn là nhìn thấy. Chị bây giờ nhìn vào không khác gì đang sống trong bóng tối của cuộc đời anh, anh không thích vậy. Anh muốn mang đ.ứa b.é đó đi du lịch, khoe với đồng nghiệp, họ cùng đi dã ngoại một cách đàng hoàng.
Hiện chị luôn ngăn cản cũng vì tôi, nên anh muốn ly dị. Sáng dậy tôi hỏi anh thì anh vẫn nhớ, anh hỏi nhưng tôi không đồng ý vì mấy năm trước anh thế nào thì giờ cũng phải vậy, chứ không phải lấy lý do liên quan đến họ mà ly dị. Tôi cũng nói anh mà chia tay thì tôi sẽ kiện anh tội ngoại tình và người mang tiếng nhất sẽ là chị. Tôi cũng nhắn cho chị, nên chị gọi cho anh kêu anh không nên, rồi còn muốn cắt đứt. Họ cãi nhau nảy lửa tôi ở ngoài vẫn còn nghe thấy, cuối cùng anh chấp nhận không đề cập chuyện ly dị nữa. Rồi chồng bảo thế thì tuỳ tôi nhưng sống thế nào cũng đừng có đổ cho anh này nọ, kêu tôi nhớ kỹ ngày hôm nay.
Video đang HOT
Cũng có một thời gian anh chỉ ở nhà, không thấy đi đâu, tôi tưởng họ cắt đứt nhưng ai ngờ là do chị ra nước ngoài thăm người thân 5 tháng. Mặc dù vậy, 5 tháng không đi đâu chồng vẫn không thay đổi, không quan tâm con trai bằng đứa con riêng ngoài luồng của anh. Hôm đồng nghiệp anh mời đi ăn, họ mời tất cả, mang theo vợ con càng tốt, mà riêng anh đi một mình, không nói gì với tôi hay ngỏ ý muốn mang con trai đi theo, dù tôi chẳng phải xấu hay vô công rồi nghề ở nhà ăn bám chồng.
Chị nhiều lần ngăn anh không đến gặp họ nữa thì chồng đ.âm ra nghi ngờ tôi là người bắt chị nói vậy. Thật tình tôi rất ít nói chuyện với chị, có nói cũng chỉ qua điện thoại, tin nhắn chứ chưa gặp mặt bao giờ từ khi kết hôn. Chị nói tôi không phải người quen mà chị cần gặp. Giờ đây tôi thật sự khó chịu với chồng, nói gì là anh lại kêu tôi “nhớ lại hôm đó” rồi bơ tôi đi.
Theo VNE
Chồng mất, mẹ chồng vu tôi ngoại tình đuổi mẹ con tôi đi, cướp trắng tài sản...
Bà nhẫn tâm đuổi tôi và đứa cháu nội còn chưa biết đi ra đường. Khi ấy, vừa đoạn 49 ngày của anh.
Giờ một mình thân già, bà phải sống trong cảnh nghèo khó. (Ảnh minh họa)
Tôi về làm dâu nhà anh trong sự ghét bỏ, khinh con dâu như mẻ của mẹ anh. Lúc đầu tôi cũng do dự lắm, không biết có nên tiến đến hôn nhân với anh hay không vì cuộc sống chung với mẹ chồng không thoải mái như vậy, tôi sợ tôi chịu không nổi. Nhưng anh đã giúp tôi vượt qua tất cả, tình yêu của anh đã cho tôi thêm động lực để tôi có thể vững tin bước vào cuộc hôn nhân mới bắt đầu đã thấy đầy sóng gió này.
Nhớ ngày đầu tiên về làm dâu, mới 4 giờ sáng, mẹ chồng đã đ.ập cửa phòng tôi ầm ầm:
- Mọc đâu ra cái thứ con dâu ngủ đến nửa ngày chưa thèm dậy như thế!
Tôi nhẹ nhàng mở cửa phòng thì mẹ chồng ném thẳng chiếc giẻ lau vào mặt tôi, kêu tôi đi lau dọn nhà cửa, nấu ăn sáng trước 6 giờ. Sau đám cưới mệt mỏi, chưa được nghỉ lấy sức đã phải dậy sớm làm bao nhiêu việc, người tôi mệt mỏi rã rời nhưng vẫn không dám than vãn lời nào.
Tôi cũng đi làm như chồng vậy mà trăm công nghìn việc lúc nào cũng đổ lên đầu. Việc nhà tôi luôn cố gắng hoàn thành thật tốt, ai cũng không ngớt lời khen ngợi tôi giỏi giang, tháo vát nhưng mẹ chồng tôi vẫn cứ mắng tôi là kẻ vô dụng. Tôi không phải khoe mình tài nhưng hoàn cảnh gia đình chồng tôi cũng không phải thuộc hàng khá giả lắm. Các vật dụng trong nhà vẫn còn thiếu thốn, sơ sài. Vì thế mà tôi đã chẳng ngần ngại, cố gắng k.iếm t.iền rồi mang số t.iền đó mua sắm đồ đạc, phục vụ cho cuộc sống chung. Mẹ chồng tôi thay vì cảm động thì lại mỉa mai:
- Cô đang cố khoe khoang điều gì ấy. Nhà này không cần mấy thứ nhơ bẩn đó đâu.
Tôi khóc hết nước mắt, van nài, cầu xin bà hãy cho tôi ở lại để hương khói cho anh nhưng mẹ chồng tôi không nghe. (Ảnh minh họa)
Ngay cả khi tôi đã sinh cho mẹ chồng một đứa cháu nội kháu khỉnh thì bà vẫn cứ giữ cái sự cáu kỉnh đó với tôi. Thực lòng tôi không biết phải làm sao để mẹ chồng vừa ý. Những lúc tủi thân, yếu lòng, nếu như không có anh bên cạnh, động viên, an ủi thì chắc tôi đã không thể vượt qua được rồi. Anh thương tôi, nhiều lần góp ý với mẹ nhưng tôi ngăn lại. Tôi không muốn giữa mẹ và anh xảy ra xô xát, mâu thuẫn. Đau đớn hơn, anh chưa kịp làm gì hơn nữa thì lại vĩnh viễn ra đi sau một vụ tai nạn.
Đau đớn chồng chất đớn đau khi mẹ chồng tôi sau đám tang của anh, đã dàn cảnh vu cho tôi tội ngoại tình. Bà thuê một người đàn ông đến hỏi đường tôi rồi bỗng từ đâu ập ra, bắt quả tang tôi tình tứ với trai lạ. Bà nhẫn tâm đuổi tôi và đứa cháu nội còn chưa biết đi ra đường. Khi ấy, vừa đoạn 49 ngày của anh. Tôi khóc hết nước mắt, van nài, cầu xin bà hãy cho tôi ở lại để hương khói cho anh nhưng mẹ chồng tôi không nghe, bà liên tục dùng những lời lẽ khó nghe nhất để nhiếc móc tôi:
- Đồ sao chổi, con tôi ngu dại nó mới rước cô về để bây giờ phải c.hết oan mạng.
Mẹ chồng tôi còn không cho phép tôi cầm theo bất cứ một vật gì có giá trị khi ra khỏi nhà. Bà nói rằng tôi đã phản bội thì chẳng có quyền gì trong ngôi nhà này hết. Lẽ nào bà không nghĩ đến con tôi, đến cháu nội của bà. Mẹ con tôi bị dồn vào bước đường cùng không đi không được. Mẹ con tôi bái lạy trước di ảnh anh, nuốt nước mắt vào trong đưa nhau đi trong lặng lẽ.
Hai bàn tay trắng, tôi không dám về nhà vì sợ làm bố mẹ đẻ mang tiếng. Chỉ còn biết tự mình cố gắng. Những tháng ngày đói khổ đó, thật cực không để đâu cho hết. Tôi phải bán đi chiếc nhẫn cưới với chồng, thứ duy nhất có giá trị trên người tôi mà mẹ chồng không để ý tới để lo cho hai mẹ con. Tôi không khóc lóc, không yếu lòng vì tôi biết mình phải mạnh mẽ để lo cho con và rằng, anh đang dõi theo mẹ con tôi, luôn bên cạnh chúng tôi.
3 năm sau...
Cuộc sống của mẹ con tôi giờ đây đã ổn hơn trước. Con trai tôi cũng được hơn ba t.uổi, nhanh nhẹn và ngoan ngoãn. Càng lớn con càng giống anh khiến tôi cũng thấy bớt tủi thân phần nào. Tôi càng không dám quay về nhà chồng vì sợ mẹ anh nhìn thấy sẽ lại đ.ánh đuổi mẹ con tôi. Tôi chỉ biết lén nghe ngóng thì được biết mẹ anh bao năm nay, từ ngày đuổi mẹ con tôi đi là lao vào l.ô đ.ề cờ bạc. Nghe đâu thắng chẳng có mấy chỉ thấy thua là nhiều. Giờ một mình thân già, bà phải sống trong cảnh nghèo khó. Tôi cũng muốn đưa con về lắm nhưng cứ nghĩ tới cảnh mẹ chồng nhẫn tâm đ.ánh đuổi mẹ con tôi là nỗi uất hận lại dâng lên. Hơn nữa, mẹ chồng tôi vẫn còn hai cô con gái sống gần đó kia mà. Chắc gì bà đã cần đến sự giúp đỡ của tôi. Ai ngờ...
Mẹ chồng tôi bệnh nặng. Hình như là bị chủ nợ đ.ánh. Sợ bà không qua khỏi, nghĩa tử là nghĩa tận, tôi đưa con trai về cho cháu gặp bà. Mẹ chồng tôi thấy mẹ con tôi liền với tay ra đòi nắm tay rồi khóc lóc xin lỗi. Bà nói bà ân hận vô cùng khi đã đối xử tệ bạc với mẹ con tôi. Và những gì 3 năm qua bà nhận được, chính là báo ứng mà bà phải chịu. Mẹ chồng tôi ra đi mà không nhắm được mắt. Có lẽ bà ăn năn và hối hận nhiều lắm. Còn tôi, tôi chẳng oán trách gì bà. Nghe lời khuyên của mọi người, tôi dọn về nhà cũ để tiện hương khói cho chồng và bố mẹ chồng. Và luôn tâm niệm, dạy con "ở hiền thì ắt sẽ gặp lành".
Theo blogtamsu
Sau 4 năm tôi phải cảm ơn bố mẹ chồng cũ vì năm xưa đã đuổi mẹ con tôi ra đường Tôi cứ ngồi trơ ra giữa nhà cho bố mẹ chồng đ.ánh, khi bị đ.ánh đến bầm tím rồi tôi lết xác lên nhà cho con bú. Rồi 1 ngày mưa bão họ ném mẹ con tôi ra khỏi nhà khi chồng tôi c.hết còn chưa xanh cỏ và rồi... ảnh minh họa Tôi theo Đức về làm dâu sau 2 năm yêu...