Chồng muốn bán nhà để trả nợ cho em trai
Khi vợ chồng tôi làm nhà, em trai chồng giúp đỡ một nửa chi phí. Giờ chú ấy gặp nạn, chồng tôi muốn bán nhà để giúp đỡ …
Trở về sau vài ngày đi khắp nơi vay mượn, chồng tôi than thở: “Chắc mình phải bán nhà thôi em à, chứ tình hình thằng út như thế, nhắm mắt sao đành”. Tôi chỉ biết hỏi lại: “Chuyện nghiêm trọng vậy hả anh” chứ không biết nói gì hơn. Nếu bán căn nhà này, tôi lại phải về sống chung với ba mẹ chồng và trở về cuộc sống ngột ngạt như trước.
Nhà chồng có ba anh em, chồng tôi là con cả, em gái thứ hai lấy chồng xa còn em út chưa lập gia đình. Khi vợ chồng tôi lấy nhau được sáu năm thì em trai út đi xuất khẩu lao động ở Hàn Quốc. Chúng tôi dự định lúc nào em cưới vợ sẽ dành dụm ra riêng. Do công việc không thuận lợi, bốn năm sau em út về, vợ chồng vẫn chưa đủ tiền để làm nhà riêng. Em thấy vậy mới hỗ trợ một nửa để chúng tôi xây căn nhà tạm ở trên nền đất ba mẹ tôi cho.
Sau nhiều năm mơ ước, vợ chồng tôi mới có ngôi nhà nhỏ của riêng mình. Ảnh minh hoạ
Trở về từ nước ngoài, em trai chồng rơi vào tình cảnh thất nghiệp. Chú ấy cũng tập tành buôn bán nhưng đều thua lỗ. Cuối cùng, em quyết định đi học lái xe rồi dồn hết số vốn liếng còn lại mua một chiếc xe bán tải để chở hàng. Dự định cuối năm nay sẽ kết hôn với người yêu đã chờ đợi bao năm.
Nhưng vừa chạy xe được vài tháng, em đã gây tai nạn chết người. Người nhà nạn nhân yêu cầu một khoản tiền lớn mới làm đơn bãi nại nếu không sẽ kiện ra toà. Không có tiền đền bù chắc chắn em trai chồng sẽ phải đi tù.
Video đang HOT
Ba mẹ chồng tuổi đã cao, nghe tin con như thế lại đổ bệnh, bao nhiêu nỗi lo lắng dồn cả vào chồng tôi. Anh đã đi nhiều nơi vay mượn nhưng chẳng được bao nhiêu so với số tiền cần có.
Ba chồng tôi muốn bán căn nhà đang ở để cứu con nhưng chồng tôi không đồng ý. Vì đó là đất của ông bà để lại và nơi thờ tự tổ tiên nhiều đời. Sau khi gom góp được một số tiền, tính toán nếu bán nhà mình sẽ đủ đền bù nên chồng mới đề nghị như thế.
Thật tình mà nói, tôi không thoải mái trong chuyện này. Bao nhiêu năm sống chung với ba mẹ chồng, tôi đã phải chịu nhiều khổ cực. Ao ước có một ngôi nhà nhỏ của riêng mình, gần 10 năm mới thực hiện được mà giờ đây tôi phải bán đi.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ngôi nhà có một phần tiền của chú út giúp đỡ. Nếu không lo đủ tiền, em chồng phải đi tù thì tương lai sau này sẽ bị ảnh hưởng, tôi cũng không đành. Dù sao chúng tôi vẫn còn trẻ, vẫn có thể làm lại được tài sản.
Tôi không muốn bán nhà nhưng không thể thờ ơ trước biến cố của em trai chồng. Ảnh minh hoạ
Tuy nhiên, khi ba mẹ tôi biết chuyện, ông bà nhất định phản đối. Mẹ tôi bảo, không việc gì tôi phải hy sinh như thế cả, xưa nay anh em vốn “kiến giả nhất phận”. Vả lại, đất chúng tôi làm nhà là của nhà ngoại cho nên giờ bán phải hỏi qua ý kiến ông bà.
Mẹ tôi tức giận mắng tôi ngu ngốc, nghe lời chồng rồi sau này khổ ráng chịu. Mẹ nhắc lại chuyện ba mẹ chồng đã đối xử tồi tệ với tôi như thế nào, sao giờ lại muốn quay đầu vào rọ. Cũng vì thương tôi nên ông bà cho đất làm nhà, giờ tôi bán đi khác gì hất nước vào mặt ba mẹ.
Nghe những lời mẹ nói, tôi lại thấy băn khoăn, liệu rằng quyết định bán nhà để cứu em chồng có đúng không? Hay cứ phận ai nấy lo cho khoẻ, biết sau này có nhờ vả được gì. Chồng tôi biết chuyện rất buồn, bảo tùy tôi quyết định. Tôi phân vân quá. Ai có thể giúp tôi lời khuyên?
Hai lần bị vợ phản bội
Tôi 35 tuổi, vợ 30 tuổi, đến với nhau sau một năm tìm hiểu. Chúng tôi cưới được gần 7 năm, có một bé gái xinh xắn 5 tuổi.
Vợ là mối tình đầu của tôi, từ khi trưởng thành tôi đã xác định đã yêu ai là xác định lập gia đình, ở cùng trọn đời. Gia đình vợ rất nề nếp. Bố mẹ vợ thương yêu và quý trọng tôi. Tôi cũng coi bố mẹ vợ như bố mẹ mình.
Bố mất khi tôi còn bé, mình mẹ làm ruộng vất vả nuôi tôi ăn học. Bước chân vào đại học, tôi gần như tự chủ được cuộc sống, giành được xuất học bổng toàn phần, học đại học ở nước ngoài. Vợ được bố mẹ chiều từ bé, đến khi ra trường vẫn được lo lắng.
Với cuộc sống vợ chồng, tôi là người hiểu chuyện, làm việc nhà cùng vợ. Hàng ngày tôi phải về sớm đón con, vợ nấu cơm thì tôi giặt phơi quần áo, rửa bát, trừ khi mệt mỏi tôi mới không làm. Tôi không hề có các thói hư tật xấu, sức khỏe hoàn toàn bình thường. Tôi nghĩ mình không hoàn hảo nhưng đủ tự tin là người chồng, người cha tốt. Vợ là người biết trước sau, chăm sóc gia đình hai bên nội ngoại. Cô ấy được mọi người nhận xét tốt, biết đối xử. Nhà cửa gần như do chúng tôi xây dựng nên, nhu cầu sinh hoạt đủ, không phải vay mượn gì. 2 năm gần đây, khi nhà cửa ổn định, tôi giao hết tiền cho vợ tự lo chi tiêu, chỉ lấy vài đồng xăng xe, giữ tiền bạc chẳng để làm gì, có sức khỏe là tốt rồi, gia đình hạnh phúc là đủ.
Hơn 2 tháng trước tôi phát hiện vợ ngoại tình với người cùng công ty. Chuyện này diễn ra hơn một năm trước. Đọc tin nhắn, email, tôi biết cô ấy cố gắng chấm dứt nhưng người kia cứ nhắn tin hàng ngày đến khi tôi phát hiện. Vợ của anh ta cũng nói chuyện với chồng và vợ tôi từ cách đây hơn năm, chỉ tôi không biết. Sau khi tôi biết chuyện, cô ấy thú nhận tất cả, họ đã vào nhà nghỉ một lần theo lời vợ nói. Tôi đã nói chuyện với vợ chồng người kia, nói cả với anh trai vợ. Tôi nhận thấy sự hối lỗi của cô ấy và đã chấp nhận tha thứ. Từ đó đến nay tôi không hề trách móc hay nói lại chuyện cũ, luôn dành thời gian để an ủi, động viên và mong chờ vợ sớm quên. Cô ấy đã nghỉ việc ngay sau khi tôi biết chuyện.
Vợ tôi đã chuyển sang công việc mới được nửa tháng. Cách đây mấy hôm, tôi phát hiện trong cốp xe có điện thoại lạ. Tôi hỏi thì cô ấy nói của người công ty mới, có lẽ họ bỏ quên (do điện thoại cài mật khẩu). Sau khi tôi lấy được lịch sử cuộc gọi, vợ đã thú nhận vẫn tiếp tục với người kia. Họ đã gọi điện cho nhau và đi ăn một lần, giờ muốn trả lại điện thoại. Vợ thú nhận đã nhận điện thoại trong vô thức sau vài lần kẻ kia đứng chờ đợi. Tôi tự hỏi, sao vợ lại ngu ngốc và thiếu suy nghĩ như thế, không hiểu cô ấy nghĩ gì. Sự việc lần này, bố mẹ vợ đã biết, họ rất đau lòng.
Tôi không biết tâm trạng mình ra sao nữa, thương cảm cho bố mẹ vợ không biết chuyện ly hôn của chúng tôi, ông bà mà có chuyện gì tôi cũng cảm thấy day dứt trong lòng sau này. Họ không có lỗi trong chuyện này mà phải nhận kết cục đau buồn do con cái gây ra. Tôi hoàn toàn có thể chăm sóc cho con gái tốt, cũng nghĩ không phải không có mẹ thì bé không thể phát triển bình thường, bé sẽ hiểu tình cảm của cha dành cho.
Vợ cầu xin cơ hội lần cuối cùng để chuộc lại lỗi lầm. Mẹ vợ cũng mong tôi tha thứ. Nhiều lúc tôi nghĩ cho vợ cơ hội nhưng không dám chắc cô ấy có tái phạm không, có đủ mạnh mẽ đứng lên không? Nếu tha thứ mà lại có lần tiếp theo, tôi phải làm sao?
Khang
Người cũ gõ cửa lúc nửa đêm và mảnh giấy 8 chữ để lại: Bài học "tuyệt đối đừng quên" cho phụ nữ khi quá khứ hỏi thăm! Đừng vội mừng nếu người cũ bỗng gõ cửa, cùng với đó là tiếng thì thầm: "Anh không thể quên được em". Bạn sẽ làm gì khi trái tim lại loạn nhịp? Ồ hóa ra mình vốn rất quan trọng với anh ấy nhưng anh ấy trước đó đã chẳng nhận ra thôi. Hoặc hóa ra, cô nàng mà xưa kia anh ta...