Chồng mình không ngoại tình, chỉ là anh yêu người khác..
Cách đây khoảng 1 tháng, chú mình – một người đàn ông 60 tuổi đã nói với mình rằng: “Bây giờ người ta không dùng từ ngoại tình nữa cháu ạ, hãy dùng từ yêu người khác”.
Sáng nay, trong một cuộc trò chuyện, cô em đồng nghiệp với mình bỗng dưng thốt lên: “ Em không nghĩ một chuyện tình yêu đẹp như thế, lại có thể kết thúc”. Có lẽ, đây là lần thứ n mình nghe câu nói này. Mọi khi, mình chỉ mỉm cười vì nghĩ rằng đã “ hết duyên”. Hôm nay, bất giác ngẫm về câu nói kia của chú. Thì ra không phải hết duyên, không phải ngoại tình mà đơn giản là…chồng mình yêu người khác.
Hình minh họa
Chỉ những ai ở vào hoàn cảnh người mình yêu thương đi yêu người khác mới thấm được cái cảm giác ấy. Đau đớn và mất hết lý trí. Càng đau, càng mất lý trí lại càng làm đối phương hết yêu, hết cả thương. Bởi lẽ, khi tim người ta đang đập bởi một người đủ xinh đẹp, đủ đê tiện (à nhầm đủ thánh thiện), đủ các thứ các thứ… thì một con mụ điên loạn, gào khóc, chửi bới sẽ càng làm người ta chán ghét mà thôi.
Khi mọi chuyện qua đi, nhiều người vẫn thắc mắc hỏi mình: “Tại sao không tha thứ? Tại sao không quay lại”. Thật ra thì người ta có làm gì sai đâu mà mình được quyền tha thứ? Người ta không yêu mình nữa, làm sao có quyền trách? Trách người ta không chung thủy ư?
Trách người ta không nghĩ cho những đứa con ư? Vậy thì bạn hãy thử nghĩ đi. Khi bạn ở cạnh một người bạn không còn yêu thương, mọi cử chỉ lời nói của người ta làm bạn chán ghét thì cuộc sống sẽ trở nên thế nào? Đáng thương cho cả hai. Mà bản thân mình, vốn sinh ra trên đời là để người khác yêu thương. Vậy nên dại gì mà ở cạnh người chán ghét mình?
Dạo này, nhiều người gặp mình vẫn hay khen mình xinh hơn, trẻ hơn, tươi hơn… và sự thật là như vậy. Nhưng không phải “xinh hơn để nó thấy, xinh hơn để nó tiếc”, xin lỗi đời đi, đợi đến lúc người ta thấy, người ta tiếc chắc mình đã già mất rồi. Sống cho mình là điều quan trọng nhất. Với cả “nó tiếc” thì được cái gì đây? Người ta đã đi yêu người khác, thì tức là trong tim người ta không còn có bạn. Dù người ta có quay lại, thì có đảm bảo chắc chắn rằng “cốc nước hất đi còn có thể đầy”?
Video đang HOT
Trước đây, mình cũng hận thù lắm, cũng trách cứ lắm! Nhưng khi tim mình đập loạn vì một người khác, nói đúng hơn là biết yêu người khác ( sau ly hôn) thì mới hiểu và cảm thông cho người đi yêu người khác trước mình. Hiểu một cách sâu sắc.
Khi yêu mắt thường bị mù, nhìn thấy đâu là đúng sai nữa đâu. Chỉ có điều, người có bản lĩnh, người có phần “nhân” nhiều hơn thường biết cách chế ngự cảm xúc, ko để lún sâu hơn, không vì “dục” mà mất đi “nhân”. Tóm lại là mình bản lĩnh.
Trong tình yêu, mỗi người có một nỗi sợ riêng. Riêng mình, có một nỗi sợ hơi quái gở. Là sợ cái cảm giác nhận ra bản thân không còn yêu ai đó nữa. Nuối tiếc, vô định, thương cho tình yêu, với mình, đã từng là rất đẹp…
* Bài viết thể hiện quan điểm của độc giả.
Theo danviet.vn
Chia sao cho đẹp?
Không vui gì ở chốn pháp đình, phải thấy "cố nhân" lần nữa, nhưng vẫn phải gặp, để mà... chia.
Nhiều cặp ly hôn vội vã do hôn nhân có yếu tố bạo hành, ngoại tình... hai bên chưa chuẩn bị ổn thỏa mọi mặt để rời nhau. Vợ chồng "ly hôn" nhưng chưa dứt, còn dính líu nhiều mặt, nhất là tài sản. Không vui gì ở chốn pháp đình, phải thấy "cố nhân" lần nữa, nhưng vẫn phải gặp, để mà... chia.
Nguyện vọng khiêm nhường
Bảy năm sau ngày dắt con ra khỏi nhà và ly hôn, chị Nguyễn L. (Q.Bình Thạnh, TP.HCM) mới được chia tài sản từ vụ tranh chấp dằng dai. Với tài sản chung là căn nhà của chị và anh T. (chồng cũ, ở Q.7, TP.HCM), chị muốn để lại cho đứa con trai duy nhất của hai người, nhưng anh T. không chấp thuận, cũng không tự nguyện chia tài sản, dù hai người cùng đứng tên sổ hồng.
Ảnh minh họa
Mấy năm rời khỏi nhà sau trận đòn của chồng, chị L. ở trọ, làm đủ nghề - từ may gia công đến giúp việc nhà; anh T. vẫn độc chiếm tài sản, đưa vợ mới về, sinh con mới, ngang nhiên cho thuê một phần căn nhà. Cuộc sống túng quẫn, bế tắc vì bệnh tật triền miên, trải qua nhiều lần phẫu thuật và con học hành tốn kém, chị L. yêu cầu tòa án phân chia tài sản sau ly hôn. Con ngăn: "Mẹ đừng thèm chia nhà với ba, ráng đợi con lớn, con đi làm kiếm tiền lo cho mẹ con mình". Xót cho con, chị gạt nước mắt, âm thầm đi nộp đơn.
Căn nhà chung của chị và anh T. khá lớn, địa thế tốt, định giá trên 3,6 tỷ đồng, trừ phần nợ chung vẫn còn khoảng 3 tỷ đồng, nhưng anh T. chỉ đồng ý chia cho chị... 400 triệu đồng. Chị L. từ chối, không phải vì con số quá "bọt bèo" so với giá trị tài sản chung, mà vì cầm số tiền ấy, chị không thể mua nổi một căn nhà ở TP.HCM để mẹ con ổn định cuộc sống. Sau nhiều lần "mặc cả" tại tòa, anh T. vẫn "chắc giá".
Nỗ lực hòa giải phút cuối trước khi phiên tòa chính thức diễn ra vào cuối tháng 10, thẩm phán Lê Thuần Phong (Tòa án nhân dân Q.7) hướng về bị đơn - anh T. - phân tích: "Đã 7 năm, chị L. thuê nhà nuôi con, chịu bao thiệt thòi, ảnh hưởng tâm lý, sức khỏe... Chị không đòi hỏi ngăn nhà, chị chấp nhận ra đi để anh không phải khó xử.
Dù đã ly hôn, trong tình cảnh chị L. khó khăn, bệnh nặng, vì tính nhân đạo, nghĩa tình, đáng lẽ anh còn phải cấp dưỡng cho chị. Anh chị có con chung, phải cùng nhau dạy dỗ, quan tâm, chăm sóc nên giữ được cái nghĩa là cần thiết và quý giá. Luật Hôn nhân và Gia đình bao lần thay đổi, vẫn xuyên suốt nguyên tắc chia đôi tài sản chung, xem xét hoàn cảnh và công sức đóng góp của các bên. Người ở nhà nội trợ cũng được chia chứ không phải chỉ người ra ngoài đi làm, tạo lập tài sản. Không khó để hội đồng xét xử dựa vào luật định mà đưa ra phán quyết, nhưng vẫn động viên anh chị mở lòng, cân nhắc và thỏa thuận, sau đó căn nhà là của anh. Nếu anh có phải vay mượn để đủ số tiền đó thì khó khăn của anh chỉ mới xuất hiện, còn chị L. đã nhiều năm chật vật. Đổi lại, nếu anh đứng ở vị trí của chị thì sao?". Với lời động viên có tình có lý ấy, trước mức đề nghị 600 triệu đồng từ chị L., anh T. đã gật đầu.
Chị L. chia sẻ: "Con số này, với tôi là đủ rồi. Dừng ở đó để còn có khả năng được chấp thuận, để không kéo dài căng thẳng, mệt mỏi. Vả lại, nguồn gốc đất là do cha mẹ chồng cho, khi xưa là một cái ao, vợ chồng tôi ròng rã đổ đất lấp nền, xây nhà. Đất đó không phải tôi mua, nên chia vậy cũng đúng. Mẹ con tôi sẽ tìm một căn nhà nhỏ, vay thêm rồi đi làm trả dần, sống giản dị, tiết kiệm rồi cũng qua. Cầu trời cho mẹ con tôi sức khỏe".
"Lộc trời" chung hưởng?
Còn một năm nữa nghỉ hưu, nhưng ông Trần Ngọc M. (Q.Gò Vấp, TP.HCM) không yên, vì hậu phương tan nát. Ông đã ly hôn 4 năm trước, giờ đang "đáo tụng đình" chia tài sản chung với vợ cũ. Tài sản chung gồm ba căn nhà giá trị tương đương; trong đó, hai căn do vợ chồng tạo dựng, một căn do cha mẹ cho ông sau khi kết hôn, nhưng sổ hồng đứng tên vợ chồng. Ngoài ra, trong thời kỳ hôn nhân, ông có trúng số, giải đặc biệt 1,5 tỷ đồng, sau khi đóng thuế, cho người thân và giữ lại một ít chi xài, ông đưa bà một tỷ đồng, mở tiết kiệm tại ngân hàng.
Ảnh minh họa
Vợ ông M. lý luận: "Hai căn nhà vợ chồng tạo lập thì mỗi người một căn, tòa án đã ghi nhận. Căn nhà ông đang ở là tài sản chung, hoặc bán chia tiền, hoặc ông giữ lại thì chia nửa giá trị cho tôi để tôi làm ăn và cho thằng lớn, còn ông thì cho thằng út. Sổ tiết kiệm tôi rút hết rồi, vì phải lo cho con ăn học, chi tiêu gia đình, nên không còn tiền để chia lại cho ông". Ông M. tức mình, tìm luật sư mới... té ngửa, vì căn nhà tranh chấp, tuy của cha mẹ ông, nhưng cho ông sau khi cưới vợ - tức tài sản chung. Đối với số tiền một tỷ đồng tiết kiệm, theo luật, cũng là tài sản chung, vì là thu nhập có trong thời kỳ hôn nhân. Vả lại, từ khi mở sổ tiết kiệm cho đến khi tranh chấp, ông M. không thể chứng minh vợ xài tiền cho mục đích riêng. Ông chấp nhận, ngồi lại hòa giải với vợ, thống nhất phân chia tài sản chung.
Nhiều người, thay vì tận dụng cơ hội hòa giải, lại lao vào cuộc chiến tranh giành tài sản, hao tốn chi phí, thời gian, công sức mà chút nghĩa còn lại cũng "văng" sau phán quyết của tòa. Giải pháp dung hòa với vợ/chồng cũ luôn tốt hơn quyết liệt tranh chấp, để rồi mất tất cả.
Theo phunuonline.com.vn
Chồng hét vào mặt vợ: 'Tôi với cái Mây chỉ là chơi bời thôi!' Tôi năm nay 35 tuổi và đang chung sống với người chồng thứ hai. Ban đầu, tôi nghĩ rằng sau khi ly hôn, tôi sẽ ở vậy nuôi con gái. Trước khi nên duyên với Nam- người chồng thứ hai của tôi. Tôi từng là vợ của Cường. ảnh minh họa Tôi với Cường yêu nhau từ những năm hai đứa còn học...