Chống mê tín dị đoan, thật như đùa
Chỉ cách đây 4, 5 năm thôi, cả khu chúng tôi còn hoang sơ và tinh khiết. Thế rồi đùng một cái chúng tôi từ xóm lên tổ, từ xã lên phường và không khí thành thị tràn về lấn hết vườn rau ao cá. Hầu như nhà nào cũng bán đất lấy tiền xây nhà, mua sắm.
Nhiều tiền mà không biết tiêu vào đâu nên việc mua sắm cũng không như xưa, bây giờ không mua vì mình cần mà mua vì thấy người ta quảng cáo, mua vì thấy hàng xóm mua, sẵn tiền nên chơi cũng không cần suy nghĩ. Hết mua sắm lại đến chuyện ăn chơi, xưa cố gắng làm lụng để ăn no mặc ấm thì nay cần ăn ngon mặc đẹp, không những thế lại còn sinh ra chuyện đi đền này chùa kia miếu nọ khấn vái.
Ngày trước chuyện cúng viếng cũng có nhiều, cũng nhiều thủ tục nhưng không hao tiền tốn của như bây giờ. Giờ thì nhà nào cũng mua bàn thờ to đẹp, đắt tiền, đồ trên bàn thờ trông cũng hoành tráng không khác gì đồ trong cung đình của vua chúa, vàng rộm hết cả. Mỗi dịp đầu tháng, giữa tháng là cả khu mùi hương khói bay nghi ngút, cửa nhà nào cũng đầy tro của vàng mã và đồ hàng mã.
Cúng hôm rằm, mùng 1 và những ngày lễ tết hình như thấy chưa đủ, bà con khu phố tôi đua nhau nghĩ ra dịp này dịp kia để cúng. Thôi thì cúng hết tất thảy các ngày lễ của quê mình lại cúng luôn nhân dịp ngày lễ của phường bên cạnh, cúng luôn cả những dịp lễ của Tây, đến nỗi ngày 14-2 cũng có nhà cúng… Thần Tình yêu!!!
Thấy dân trong tổ mình quá nhiều người mê tín dị đoan, ông trưởng thôn lấy làm bực, thỉnh thoảng ông lại phàn nàn với tôi chuyện này. Ông day dứt lắm, ông lo tình trạng này kéo dài khéo người ta bỏ hết cả mọi việc để chỉ lo cho việc cúng bái. Một hôm, nhân cuộc họp đại diện dân trong tổ dân phố vào cuối tuần, ông tổ trưởng tổ dân phố dành thời gian dài để phát biểu đại ý rằng cần chấm dứt vấn nạn mê tín dị đoan trong tổ của mình.
Ai ai cũng nhất trí cao với ông tổ trưởng, bây giờ là thời đại nào rồi chứ, sắp đi du lịch mặt trăng rồi mà còn mê tín, còn tin vào thần thánh, tất cả mọi người trong cuộc họp đều thi nhau hăng hái phát biểu phê phán mạnh mẽ tệ nạn này. Cần phải dẹp bỏ, dẹp bỏ ngay lập tức, không thể để tổ mình thua kém các tổ dân phố khác được.
Tất nhiên bức xúc nhất chính là ông tổ trưởng tổ dân phố. Bức xúc là phải thôi, đời thủa nhà ai mà đã qua thời kỳ phong kiến cổ hủ lạc hậu rồi, vậy tại sao ở trong tổ dân phố này vẫn còn tình trạng quá tin vào chuyện mê tín dị đoan? Chúng ta thờ ông bà tổ tiên để tỏ lòng tôn kính, nhớ tới tổ tông, chứ không phải để suốt ngày trông chờ vào thánh vào thần, quê lên đời thành phố rồi thì phải càng hiểu biết mới đúng chứ, ai dè lại càng thấy tụt hậu. Chúng ta phải xoá bỏ những gì là cổ hủ lạc hậu đi càng sớm càng tốt… Ông phát biểu hăng lắm, vừa nói vừa đập đập tay xuống bàn, chỉ ngừng nói khi làm điếu thuốc lào lấy giọng.
Video đang HOT
Thế rồi một nghị quyết được thông qua, tất cả mọi nhà đều tham gia xây dựng phong trào chống mê tín dị đoan, góp phần làm trong sạch môi trường văn hóa, quyết tâm đưa tổ mình lên thành Tổ văn hóa hàng đầu của phường. Nghị quyết được đánh vi tính, in ra phát cho từng nhà, dán kín cả bảng tin của thôn. Ông tổ trưởng tổ dân phố còn nhấn mạnh trong mỗi cuộc họp bình bầu Gia đình văn hóa, trước tiên phải xem các thành viên trong gia đình có thuộc bản nghị quyết hay không.
Thế là từ hôm ấy đâu đâu cũng thấy bàn tán chuyện chống mê tín dị đoan. Từ mấy cụ hưu trí đến các bác bác trà đá cho khách vãng lai đi săn đất ngoại ô, từ các bà giúp việc suốt ngày quấn mấy đứa trẻ nhỏ thò lò nước mũi cho đến các cô gái mặc váy ngắn ban ngày dắt chó dạo công viên mới xây, ban đêm ngồi quán cà phê trầm tư để… không nghĩ về chuyện gì ngoài chuyện lấy chồng.
Khoảng một tuần sau, buổi sáng nọ thức dậy, mọi người thấy khắp đường ngõ của cả tổ dân phố băng rôn treo đỏ rực, những câu khẩu hiệu ấn tượng với cỡ chữ to tướng: “Toàn tổ dân phố quyết tâm bài trừ tệ nạn mê tín dị đoan”, “Mê tín dị đoan là có tội với khoa học”, “Mê tín đẩy lùi văn hóa của tổ ta”, “Không quay lại thời kỳ mông muội”, “Ai mê tín dị đoan sẽ phạt nặng”… Khách đi ngang qua con đường này cứ ngỡ như tổ dân phố chúng tôi đang trong tháng chống mê tín dị đoan vậy. Mà thực ra cũng đúng như thế còn gì.
Mọi người xôn xao hỏi nhau, hóa ra hôm trước mấy bà trung tuổi đi tập thể thao đã tỉ tê vào tai vợ ông tổ trưởng tổ dân phố. Bà thì cho rằng: “Mà phải quán triệt việc xoá bỏ hủ tục này, phải bỏ hẳn những ý nghĩ dù là nhỏ nhất vào việc tin vào thánh thần”. Bà khác lại ý kiến ý cò: “Hiện nay tình trạng tổ ta vẫn còn nhiều người mê tín đó là lý do từ thời bao cấp để lại. Bà nói với ông nhà là cần phải có một kế hoạch tuyên truyền thật nghiêm túc, thật rầm rộ. Không tuyên truyền hàng ngày thì không thấm vào đầu được. Đến sản phẩm tiêu dùng người ta còn đưa lên ti vi mỗi buổi tối mà còn không ăn thua nữa là”.
Thế là chiều hôm ấy bà vợ ông tổ trưởng về tỉ tê với chồng, bà vốn làm bên Hội phụ nữ phường nên ông tín nhiệm lắm, việc gì khó đều hỏi qua ý kiến bà. Sáng hôm sau băng rôn đỏ rực đã treo hết cây bằng lăng nọ đến cột điện kia.
Một buổi tối, vợ chồng con cái tôi vừa ở quê ngoại lên, vợ tôi đang nấu ăn còn tôi đang ngồi xem ti vi chợt thấy bà hàng xóm gọi ơi ới từ ngoài sân: “Nhà chú đã mua thêm bàn thờ chưa đấy?”. Tôi ngạc nhiên, không hiểu bây giờ đang là giữa năm chẳng có lễ hội gì thì mua bàn thờ làm gì? Mà có lễ hội hay cúng bái gì thì đâu cần mua thêm bàn thờ? Tôi mời bà hàng xóm vào nhà xơi nước, nhân tiện hỏi cho ra môn ra khoai. Cứ như chờ tôi hỏi là có lý do để được nói, bà hàng xóm nhiệt tình nhấp ngụm trà rồi nói liền một mạch. Rằng thì là sao chú kém thế, không biết thông tin gì cả, bây giờ cả tổ dân phố đang hừng hực khí thế chống mê tín dị đoan, vậy mà nhà chú cứ im ỉm như người giời. Rằng thì là đã chống mê tín là phải chống cho đến đầu đến đũa, phải làm cho dứt khoát, phải có nhiều sáng kiến cho phong trào.
Thì ra mấy bà hàng xóm nhà tôi đã có nhiều cuộc “hội nghị cạnh bờ rào, hội nghị bên bờ tường, hội nghị rỉ tai” về vấn đề chống mê tín dị đoan, tất nhiên là không thể thiếu bà vợ ông tổ trưởng tổ dân phố. Có bà muốn đưa thêm môn “Không mê tín dị đoan” vào dạy các cháu học sinh, có bà lại nói rằng nên mở cuộc thi đua với những câu hỏi kiểm tra kiến thức về việc chống tệ nạn này, bà khác thì nói rằng dứt khoát ai có người thân hay bản thân có biểu hiện mê tín dị đoan thì không được giữ bất cứ chức vụ gì kể từ tổ trở lên đến phường đến quận…
Chính bà béo nhiệt tình với phong trào đang ngồi kể chuyện cho tôi nghe đây đã có sáng kiến rất độc đáo, bà đã thuyết phục được các bà hàng xóm trong tổ dân phố rằng trước hết muốn mọi người không mê tín thì phải bắt đầu từ cái… tâm của họ. Như dân buôn bán đồng nghiệp của bà vậy, có thể không mê tín, nhưng ai cũng làm một cái bàn thờ con con để yên tâm. Thế là vợ ông tổ trưởng lại về thuyết phục chồng, đầu tiên ông gạt phắt, nhưng rồi nghe bà nói nhiều ông thấy cũng… có lý nên cuối cùng ông cũng gật đầu cái rụp.
Đó là lý do mà cả chiều nay nhà ai cũng đi mua một cái bàn thờ để cầu cho tâm linh mỗi người đều hướng về việc chống mê tín dị đoan, bà hàng xóm nhà tôi cam đoan rằng với việc lập bàn thờ ấy ai ai cũng chuyên tâm vào những phong trào này, chắc chắn phong trào sẽ đạt kết quả như mong muốn.
Trước khi về, bà còn bàn thêm:
- Chú ạ! Theo tôi, nên làm một bàn thờ ở ngay đầu đường đi vào tổ mình, để mỗi người đi qua thắp hương cầu cho phong trào của chúng ta. Việc lập bàn thờ này không phải là việc mê tín, mà là để cầu khấn thần linh phù hộ để mọi người yên tâm xây dựng phong trào chống mê tín dị đoan. Rồi thì mỗi lần phong trào đạt kết quả ta cúng cảm ơn thần linh, những lúc phong trào gặp trắc trở chúng ta lại cúng cầu may mắn. Đấy là chưa kể xung quanh bàn thờ ta phải cúng thần “văn hoá mới” này, thần “chống mê tín dị đoan” này, rồi lập bàn thờ thần “thanh niên sống lành mạnh” này, hội phụ nữ cũng nên thờ thần “ba đảm đang”… Đảm bảo với chú khí thế chống mê tín dị đoan của tổ dân phố mình cứ gọi là bốc lên ngùn ngụt như khói hương từ các bàn thờ trên vậy.
Cho đến hôm nay, phong trào chống mê tín dị đoan ở tổ dân phố chúng tôi vẫn rất mạnh mẽ. Nếu bạn có dịp đi ngang sẽ thấy khí thế quyết tâm bài trừ tệ nạn này của cả khu phố thể hiện tới từng gốc cây, bây giờ người ta thờ cả thần cây để cầu chúc cho phong trào. Cầu trời khấn phật phù hộ cho phong trào phòng chống mê tín dị đoan của tổ dân phố chúng tôi thành công!
Theo Bưu Điện VN
Tin vịt: Bị "triệt sản" vì cúp điện!
Tuần qua Điện lực Việt Nam đã bị một bác sỹ phẫu thuật đâm đơn kiện. Lý do là hôm đó ông đang điều trị cho một nam bệnh nhân mắc bệnh trĩ ngoại, bác sỹ chỉ định dùng một loại biệt dược đặc trị của Pháp bôi vào chỗ lồi của hậu môn để nó tự teo đi sau ít hôm.
Lúc bệnh nhân đang nằm úp sấp để chờ bôi thuốc thì bất ngờ cúp điện. Bệnh nhân khi đó lại tưởng đã xong bèn trở mình nằm ngửa và hậu quả là anh ta đã bị bôi thuốc để làm teo chỗ không đáng teo. Người vợ trẻ của bệnh nhân đã đau khổ phát đơn kiện bác sỹ ngay sau đó ít hôm. Còn vị bác sỹ kia cũng đâm đơn khiếu kiện về sự tắc trách của sở điện như đã biết.
*
* *
Ngậm bóng cạo râu
Ở một quốc gia vùng Tây Á có một tập tục kỳ lạ đó là khi cạo râu đàn ông tuyệt đối không được phồng má, do đó việc này thực hiện rất khó khăn. Các tiệm cạo râu, cắt tóc ở quốc gia này đã nghĩ ra cách cho khách hàng ngậm vào mồm một trái bóng nhỏ hơn bóng bàn chút ít, như vậy việc cạo râu ria trở nên dễ dàng hơn mà vẫn không vi phạm điều cấm kỵ. Tuy nhiên việc ngậm bóng để cạo râu như vậy cũng có đôi chút phiền toái, đó là có khá nhiều vị khách do ngủ gật mà nuốt cả trái bóng và họ sẽ phải mang trả lại tiệm vào hôm sau. Thật là vô phúc cho vị nào ngậm lại phải trái bóng đó.
*
* *
Vợ và thời sự quốc tế
Một nhà ngoại giao kỳ cựu khi về hưu đã đúc kết được sự tương quan giữa các vấn đề thời sự quốc tế và... vợ như sau:
Nộp lương cho vợ: Viện trợ không hoàn lại!
Vợ hết tiền tiêu: Khủng hoảng tài chính toàn cầu!
Vợ phát tiền cho chồng tiêu vặt: Gói kích cầu!
Vợ chồng tranh cãi: Vòng đàm phán DOHA!
Vợ giận chồng: Trái đất nóng lên!
Vợ thất thường về tâm sinh lý: Đối phó với biến đổi khí hậu!
Vợ bận "tám" với hàng xóm: Hội nghị G8!
Khi vợ chồng kéo con cái vào cuộc cãi vã: Vòng đàm phán đa phương!
Vợ chồng đóng cửa bảo nhau: Đàm phán song phương!
Chồng bị vợ... cấm vận: Quan hệ bị đóng băng!
Vợ giận chồng: Chiến tranh lạnh!
Vợ từ chối "abc": Cấm vận!
Bị vợ thu hết quỹ đen, không chi tiền tiêu vặt: Biện pháp trừng phạt kinh tế!
*
* *
Vỏ quýt dày có móng tay nhọn
Tại một bãi biển ở Mỹ, người ta cắm một tấm biển: "Cứu được người đuối nước thưởng 1000 USD".
Tuy nhiên sau khi bản quản lý cắm tấm biển thì người chết đuối đâu chưa thấy, chỉ thấy đại đa số là người ta giả chết đuối rồi cứu để lấy 1000 đô chia nhau. Sau chừng chục vụ thưởng "oan" ban quan lý đã cho nhổ biển cũ, cắm biển mới có nội dung: "Vớt được xác người chết đuối thưởng 2000USD".
Quả nhiên tình hình rất khả quan, trong vòng 2 tháng chưa thấy ai được lĩnh thưởng. Tuy nhiên người ta vẫn e ngại rằng liệu trong tương lai có ai đó sắp chết đuối vẫn không được cứu bởi người ta còn chờ đến khi nạn nhân "die" hẳn rồi mới vớt hay không!
*
* *
Dục cầm cố tung
Trích Blog:
... Nhiều anh chàng sau khi cưới vợ một thời gian thường có tâm lý muốn vợ về nhà ông bà ngoại hoặc đi công tác xa để tìm lại cảm giác "tự do" thuở nào. Nhưng nhiều anh không khéo, cứ gợi ý chuyện này ra mặt, làm vợ sinh nghi mà ở nhà riết. Theo kinh nghiệm của tôi, trước mỗi lần vợ đi công tác xa hoặc về ông bà ngoại, mặc dù trong bụng ta có vui như mở cờ thì ta cũng nên ra vẻ buồn thê thảm, thậm chí còn tỏ ý: "Em nhanh về với anh nhé!" thì vợ ta sẽ rất yên tâm mà lên đường. Ngược lại thấy vợ sắp đi vắng nhiều ngày mà mặt mày ta cứ hơn hớn thì nhất định vợ sẽ đổi ý ở nhà hoặc rút ngắn thời gian vắng mặt...
Vậy mới có chuyện rằng:
Đến nhà bạn chơi thấy vẻ mặt buồn như đưa đám của chủ nhà, khách hỏi: "Sao cậu buồn vậy?". "Vợ tớ sắp đi công tác!". "Làm gì mà như vợ chồng son thế?". "(Hic) Nhưng nếu tớ không tỏ ra như vậy thì vợ tớ nhất định sẽ không đi nữa".
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hình ảnh lạ về những cô nàng đỏm dáng Có thể bạn sẽ tự thay đổi khái niệm "đỏm dáng" trong từ điển của mình khi xem những hình ảnh dưới đây: Mất công trang điểm má hồng Ông họa sĩ ấy thì trông mong gì * Tự tin em sải bước đi Bao chàng lác mắt tại vì... khỏa thân * Cố công đỏm dáng chi nàng Cái hồn con cọp...