Chồng máy móc lên lịch cả chuyện yêu, còn tôi phát ngán chỉ muốn… vượt rào
Chồng tôi là một người rất quy tắc, 17 năm sống chung lúc nào anh cũng làm việc theo giờ và kế hoạch đã định ngay cả chuyện… chăn gối của hai vợ chồng.
Chồng lên lịch cả chuyện yêu khiến tôi chán nản và chỉ muốn… ra ngoài.
Tôi năm nay 39 tuổi, lấy chồng từ năm 22 tuổi. Tôi có người chồng biết yêu thương gia đình, chăm lo kinh tế chu đáo cho vợ con. Nhưng nhược điểm lớn nhất của anh đó là quy tắc quá.
Anh lên thời gian biểu cho cả gia đình: giờ nào phải thức dậy, giờ nào đi ngủ. Cứ như thế ngày thường cũng như ngày đi là cả nhà dậy từ 6h ăn sáng tinh tươm rồi mới bắt đầu đi học, đi làm. Ngày cuối tuần cũng không ngoại lệ. Cả nhà cứ như doanh trại quân đội, khuôn thước và… khô cứng.
Do lo toan kinh tế nên cả nhà đành răm rắp theo lịch sắp xếp của anh ấy. Tôi biết anh ấy là người làm việc nguyên tắc, làm việc gì cũng theo lịch trình, nhưng việc gia đình anh ấy cũng làm như một cái máy khiến tôi… ngột ngạt.
Mệt mỏi hơn, ngay cả chuyện yêu anh ấy cũng… hẹn giờ. Không cần biết tôi đã ngủ hay chưa, chỉ cần anh bảo “đến giờ rồi” là tôi lại phăm phăm nghe theo anh và yêu trong… miễn cưỡng, như một cỗ máy.
Vài năm nay, các con lớn và chúng ngủ phòng riêng, chỉ còn hai vợ chồng. Tôi muốn hai vợ chồng có thời gian bên nhau lâu hơn, âu yếm nhiều hơn. Tôi muốn hâm nóng tình yêu, khi chúng tôi đang trong độ tuổi hồi xuân.
Không phải tôi là người đàn bà dâm đãng mà tôi nghĩ, ở tuổi của mình khi con cái đã trưởng thành thì nhu cầu cho chuyện ấy có thể cũng nhiều hơn. Ngày con cái còn nhỏ thì bận rộn lo toan, ai nghĩ tới cảm xúc của riêng mình.
Video đang HOT
Ấy vậy mà, chồng tôi lúc nào cũng bảo chưa đến giờ rồi lại quay sang hoài nghi. Nếu tôi chủ động chuyện ấy là y như rằng, anh lại nhìn tôi bằng ánh mắt hình viên đạn. Anh nhìn vợ mà như người đàn bà hư hỏng và đang có… vấn đề.
Có lần tôi tâm sự thẳng với chồng là việc gì anh cũng có thể máy móc nhưng việc vợ chồng thì không thể. Anh không thể khoa học theo sách báo rằng, tuổi chúng tôi 1 tuần 1 lần, hay 2 lần được mà nên theo nhu cầu của mình. Anh quay ra bảo tôi rằng, chuyện sinh hoạt khoa học theo giờ giấc là thói quen của anh và nó rất khó bỏ.
Tôi cảm nhận rõ sự lệch pha trong suy nghĩ của hai vợ chồng. Trong khi tôi đang hừng hực nhu cầu thì anh luôn lạnh nhạt. Lúc tôi mệt mỏi muốn ngủ thì anh lay lay người tôi, vì đã đến cái lịch “chết tiệt” anh đã sắp sẵn sau 23h khuya và hoàn tất trước 0h của mình.
Tôi ra ngoài rất nhiều bạn bè yêu quý và nhiều người buông lời tán tỉnh. Có lúc tôi cũng muốn vượt rào thử xem sao, nhưng vì yêu chồng và không muốn đi quá giới hạn nên tôi thấy thương mình khi chồng quá… cứng nhắc.
Phải chăng tôi đang nghĩ “bậy bạ” khi muốn vượt rào, hay tôi được voi đòi tiên và đang đòi hỏi quá nhiều chăng!?
Đào Thị Hòa (Nam Định)
Theo infonet.vn
Nhất quyết ly hôn sau khi bị chồng bắt dọn toilet, thế nhưng uẩn khúc đằng sau mới thật sự đáng sợ
Ánh cho hay, giây phút ấy trong lòng cô đã hạ quyết tâm. Cô không đáp lời chồng, lẳng lặng lên phòng thu dọn thêm đồ của mình, chẳng nhiều nhặn gì.
Có rất nhiều lý do dẫn đến sự tan vỡ của một cuộc hôn nhân. Song chỉ vì một cái toilet bẩn mà vợ chồng dẫn nhau ra tòa có lẽ là chuyện hy hữu. Sau khi Ánh đưa đơn ly hôn cho chồng, cả nhà chồng cô đi rêu rao làng trên xóm dưới rằng "sai nó cọ cái toilet bẩn nó liền khăng khăng bỏ chồng". Nhưng sự thật đâu hoàn toàn như thế, những giọt nước mắt đắng cay Ánh từng rơi có mấy ai hiểu thấu.
Ánh kể, bao nhiêu mơ mộng trong cô về "ngôi nhà và những đứa trẻ" phút chốc vỡ nát tan tành khi về chung sống với nhà chồng. Chồng và nhà chồng cô mặc định mọi việc trong nhà là của Ánh hết. Dù bố mẹ chồng cô đã nghỉ hưu rảnh rỗi, nhưng việc nhà từ lớn tới nhỏ không ai động tay giúp cô bất cứ việc gì.
Chồng cô đi làm về là nghỉ ngơi, bố mẹ chồng chỉ chờ cơm bưng nước rót và phục vụ tận tình, còn Ánh ngày đi làm trên công ty, tối về hùng hục nấu nướng, dọn dẹp. Chưa nói còn bị chê bai, bắt bẻ, xét nét và mắng mỏ.
Ảnh minh họa
Hễ cô mở lời nhờ chồng giúp là y như rằng anh ta trừng mắt: "Đó là việc của đàn bà, của người làm vợ!". Họa hoằn cô bận quá nhờ mẹ chồng chút việc thì bà cao giọng: "Đó là việc của con dâu. Cô đi lấy chồng mẹ cô không dạy cô phận làm dâu phải thế nào sao?".
Ánh bảo, kể cả cô ốm mệt cũng chẳng ai giúp đỡ gọi là có. Đến giờ cơm mẹ chồng sẽ gọi Ánh dậy nấu cơm, dù cô đầu váng mắt hoa đứng còn chả vững. Sốt cao đùng đùng vẫn phải lau dọn nhà cửa, vì "nhà này không ai chịu được bẩn, cô làm dâu thì phải làm".
Ánh khổ não bày tỏ, chồng cô lấy vợ về để cho có người làm việc, phục vụ, hầu hạ cả gia đình nhà anh ta thì phải. Bố mẹ chồng Ánh cũng thế, con dâu gọi ông bà một tiếng "bố mẹ" nhưng ông bà coi khác gì nô lệ. Bởi chỉ có nô lệ mới mất mọi quyền tự do, quyền phản kháng và làm việc theo sai bảo vô điều kiện như thế. Chứ ôsin còn được nghỉ nếu ốm, được trả lương, được tôn trọng nhé.
Ánh giãi bày, nhà chồng cô đã vin vào cái cớ cô phải "làm vợ, làm dâu" để đặt lên vai cô những gánh nặng quá sức, khiến cô héo úa dần trong ngôi nhà xa lạ ấy. Từ bao giờ mà làm vợ, làm dâu lại khủng khiếp đến nhường ấy? Về nhà chồng chả khác đi bán mình? Như vậy còn ai dám kết hôn nữa đây?
Ánh nói tiếp, thế rồi cô phát hiện mình mang bầu. Cô vừa vui vừa buồn, vui vì sắp được làm mẹ, nhưng lại buồn lòng khi nghĩ đến cuộc sống ngột ngạt ở nhà chồng, sinh con vào lúc này có thích hợp chăng? Khi bầu được 2 tháng cô bị động thai, phải nằm viện mất 2 tuần, nghỉ làm một mình tự lo trong bệnh viện.
Sau 2 tuần xuất viện về nhà, cô sững sờ khi thấy cảnh tượng bừa bộn, bẩn thỉu trong nhà chồng như thể từ hôm cô đi chưa ai mó tay vào dọn. Cô đã ngờ ngợ, nhưng vẫn hỏi chồng để nhận được câu trả lời chính xác: "Về rồi thì dọn dẹp đi còn gì. Đấy đâu phải việc của bố mẹ. 2 tuần cô nằm viện mẹ phải chợ búa, cơm nước rồi kia kìa".
Ánh bước vào toilet thấy toilet vàng ố mất vệ sinh vô cùng. Vừa hay tiếng chồng cô vọng đến: "Cọ luôn cái toilet đi cái, bốc mùi không chịu nổi, rồi ra nấu cơm đi. Nhà cửa để ăn cơm xong dọn cũng được". Đồ đạc mang ở viện về Ánh còn chưa kịp sắp xếp lại, bản thân thậm chí chưa ngồi nghỉ nổi 5 phút.
Trong lòng Ánh trào dâng sự chán chường tới tột độ. Cô muốn sống cuộc sống thế này tới bao giờ? Nơi những con người mang tiếng người một nhà nhưng đối xử với nhau vô cảm tới tàn nhẫn, chẳng có mảy may chút tình cảm nào với cô, chỉ coi cô là công cụ làm việc. Và họ sẽ chẳng bao giờ thay đổi đâu mà.
Ảnh minh họa
Ánh cho hay, giây phút ấy trong lòng cô đã hạ quyết tâm. Cô không đáp lời chồng, lẳng lặng lên phòng thu dọn thêm đồ của mình, chẳng nhiều nhặn gì. Rồi chậm rãi viết đơn ly hôn, xuống đưa cho chồng, sau đó xách hành lý quay người đi thẳng. Mặc kệ những lời gào thét, chửi mắng của chồng ở sau lưng.
Ánh bảo, chồng cô nhùng nhằng mãi chưa chịu ly hôn, song cô không vội. Khi nào anh ta có người khác, chắc chắn anh ta sẽ là người đầu tiên muốn giải quyết thật nhanh thủ tục ly hôn. Ánh chiêm nghiệm, rằng cuộc đời đâu dài gì, phụ nữ nên sống cho bản thân mình trước tiên. Mình có sống tốt mới chăm sóc được cho bố mẹ và đứa con mình dứt ruột sinh ra. Hi sinh vì những kẻ không thương mình, thật chẳng gì ngu dại hơn.
Thược Dược
Theo toquoc.vn
Mẹ chồng khôn đừng xưng "tao" gọi "mày" với con dâu Đừng nghĩ mẹ chồng thì gọi con dâu là gì cũng được, cứ gọi con dâu bằng mày - tao rồi tới khi con dâu bảo mẹ chồng không thương mình thì lại đổ lỗi do con dâu trước. Đã là mẹ chồng thì phải là tấm gương cho con dâu soi vào để học hỏi. Mẹ chồng - nàng dâu, câu chuyện...