Chồng mất, vợ đuổi mẹ chồng già ra khỏi nhà và cái kết
Cứ thế Trang lén lút hàng đêm đưa nhân tình về nhà hú hí, còn trước mặt bà mẹ chồng cô vẫn tỏ ra ngoan đạo. Vậy nhưng trên đời này giấy không giờ bọc được lửa…
ảnh minh họa
Vừa kết hôn chưa đầy 2 năm Hùng đã nằm liệt giường vì căn bệnh ung thư dạ dày của mình, khỏi phải nói anh lo lắng và khổ sở đến mức nào. Vì mải phấn đấu cho sự nghiệp nên Hùng lấy vợ muộn..chính vì thế mà giờ anh vẫn chưa có đứa con nối dõi tông đường. Giờ ở cái thời điểm gần đất xa trời mọi thứ hi vọng Hùng đều đặt cả vào Trang, cô vợ trẻ của mình.
- Anh biết mình không còn sống được bao lâu nữa. Sau khi anh chết đi em cứ đi lấy người mới…tài sản của anh cũng sẽ do em nắm giữ. Nhưng anh chỉ mong em có thể thay anh chăm sóc cho người mẹ già 80 tuổi….em có làm được không?
- Anh nói gì kỳ vậy chứ? Mẹ anh cũng là mẹ em cơ mà…em hứa sẽ thay anh chăm sóc cho bà. Em cũng sẽ không lấy chồng mới đâu..em sẽ ở vậy sống với mẹ.
Nghe những câu nói ấy của vợ mà Hùng an tâm hẳn, trong lòng anh vẫn vô cùng biết ơn cô vợ của mình. Vậy nhưng có một sự thật mà Hùng không hay biết đó là bề ngoài Trang giả vờ yêu chồng thương mẹ chồng như vậy nhưng thực chất kể từ khi biết tin Hùng bị bệnh sắp chết Trang hớn hở vô cùng. Ngày xưa cô gật đầu cưới Hùng làm chồng cũng chỉ vì khối tài sản lớn của anh, còn lại cô vẫn cặp kè hết người đàn ông này đến người đàn khác. Bây giờ chồng bị bệnh nặng Trang lại càng được thể tung hoành.
( ảnh minh họa )
Dù nhiều lúc cô muốn tống khứ ông chồng bệnh nặng hôi hám ra khỏi nhà nhưng sợ bị người đời xoi xét lại sợ mất đi quyền thừa kế khối tài sản nên Trang vẫn giả vờ làm một cô vợ ngoan hiền và chăm sóc chồng chu đáo hết mực. Ngày Hùng mất Trang khóc lóc thảm thiết như ai oán nhưng thực chất là cô hả hê trong lòng vô cùng. Vừa đưa tang chồng hôm nay thì ngay hôm sau cô ta đã đưa nhân tình về nhà hú hí…
Vậy nhưng điều khiến Trang hậm hực vô cùng đó là việc có bà mẹ chồng ở trong nhà, nhiều khi đang ân ái đến đoạn cao trào với nhân tình thì nghe tiếng bước chân của mẹ chồng khiến cô tức giận vô cùng.
- Sao em không đuổi quách bà già kia ra khỏi nhà đi. Tài sản thuộc về em hết rồi em còn lo gì nữa._ Nhân tình của Trang thúc giục
- Em cũng muốn đuổi lắm…nhưng dù sao con trai bà ta cũng mới chết đây. Có đuổi giờ thì em cũng bị mang tiếng lắm.
Cứ thế Trang lén lút hàng đêm đưa nhân tình về nhà hú hí, còn trước mặt bà mẹ chồng cô vẫn tỏ ra ngoan đạo. Vậy nhưng trên đời này giấy không giờ bọc được lửa, có một hôm sau khi xác minh được mẹ chồng đang ở trong phòng thờ Hùng sau ngày giỗ 49 ngày thì Trang vui vẻ gọi nhân tình đến để “thỏa mãn”. Nhưng đúng lúc cả cô và nhân tình đang điên cuồng cởi áo nhau ra thì mẹ chồng đẩy cửa bước vào hét lớn…
Video đang HOT
- Cô…cô đúng là con mất dạy. Thằng Hùng vừa mất chưa được bao lâu cô đã đem trai về nhà thế này sao? Trời đất ơi..đúng là con trai tôi mù mắt nên mới rước loại như cô về làm vợ mà. Sao cô có thể ác độc như vậy hả, cô có phải là người nữa không?
Nghe những lời mẹ chồng nói thay vì Trang sợ hãi thì lần này cô quyết định làm rõ mọi chuyện. Lâu nay cô nhẫn nhịn nhưng bây giờ mọi chuyện đã đến như này thì cô quyết đuổi bà mẹ chồng ra khỏi nhà.
- Bây giờ con trai mẹ chết rồi thì mẹ có kêu than anh ta cũng không nghe nổi nữa đâu. Trước khi mất anh ta có căn dặn con là phải chăm sóc cho mẹ….nếu mẹ biết điều thì con sẽ vẫn là con dâu của mẹ. Nhưng nếu mẹ cứ làm ầm mọi chuyện lên thì đừng trách vì sao con đuổi mẹ ra khỏi nhà.
- Cô…cô đúng là không có tính người. Cô không sợ quả báo sao, thằng Hùng đã yêu thương cô như vậy…tại sao cô nỡ đối xử với nó như vậy. Nếu cô muốn đi bước nữa thì đợi giỗ hết khó nó đã chứ.
- Suốt mấy tháng con trai mẹ nằm liệt giường con hầu hạ như thế cũng là đủ nhân nghĩa lắm rồi. Mẹ đừng mong mỏi gì thêm ở con….Nếu mẹ không biết điều thì mẹ hãy ra khỏi căn nhà này.
- Nhà này là của con trai tôi…sao cô dám chứ?
- Đúng là của con trai mẹ, nhưng anh ta đã sang tên cho con rồi.
Nói rồi Trang hả hê kéo nhân tình ra nhà nghỉ để vui vẻ, sáng hôm sau cô trở về thu dọn quần áo của mẹ chồng rồi đuổi bà ra khỏi nhà. Mặc kệ thị phi, mặc kệ người ta đàm tiếu Trang vẫn ung dung vì với cô nắm trong tay tài sản lớn như này cô không còn gì nữa. Đuổi được mẹ chồng đi Trang hả dạ vô cùng vì cô không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng đến như vậy.
Vậy nhưng ở đời nhiều khi không ai nói trước được gì, ngày hôm đó khi Trang đang vui vẻ với nhân tình thì cô thấy người mẹ chồng già bị mình đuổi đi xuất hiện với một nhóm người đến tịch thu tài sản.
- Các người đang làm gì trong nhà của tôi thế hả?
- Nhà của cô ư? Có vẻ cô đã quá hả dạ rồi. Để tôi nói cho cô biết, vì sợ cô lật lẹo nên trước khi mất con trai tôi đã đưa tờ di chúc thật cho tôi giữ. Tôi đã định sau khi mất sẽ giao lại mọi thứ cho đứa con dâu như cô. Vậy nhưng thật không ngờ cô lại tàn nhẫn đến mức như vậy. Cũng may con trai tôi nó sáng suốt…bây giờ toàn bộ tài sản này tôi sẽ bán và đem đi từ thiện. Cô sẽ không có dù chỉ một xu đâu
Mẹ chồng vừa dứt lời thì Trang như chết đứng tại chỗ, cô thật không ngờ cả chồng lẫn mẹ chồng mình lại có giao hẹn từ trước. Đúng là quả báo đến muộn chứ không phải không có…
Theo blogtamsu
Thấy cậu bé nghèo trộm đồ ăn, ông chủ giấu một thứ bên trong hộp cơm và cái kết
Bất ngờ ông thấy chóng mặt, người run rẩy, mọi thứ cứ mờ dần rồi ông ngã gục. Trước khi lịm hẳn đi, ông vẫn kịp nhìn thấy một người thanh niên trẻ đang lao đến.
Nhìn ông và cậu thanh niên ăn trộm cơm năm đó ôm nhau, ai cũng nghẹn ngào. (Ảnh minh họa)
Ông không vợ không con, chỉ có một thân một mình. Vết thương chiến tranh đã khiến cho ông không thể mang lại hạnh phúc cho bất cứ người phụ nào. Nhưng ông không gục gã, tinh thần người lính trong ông không cho phép bản thân ông gục ngã. Ông tự lập cho mình một cuộc sống khác. Bố mẹ đã có em trai ông lo nên ông rời lên phố, mở một quán ăn nhỏ và kiếm tiền gửi về quê cho bố mẹ, cho em trai. Giờ, ông chỉ còn có họ.
Chắc ông buôn bán có duyên nên quán đông khách lắm. Tính ông sởi lởi, nhiệt tình nên mọi người yêu quý. Thậm chí có người còn mai mối cho ông hoặc chủ động tìm đến với ông nhưng ông lại từ chối. Ông thấy cuộc sống của mình hiện tại rất ổn và nếu họ muốn, ông và họ vẫn có thể làm bạn tâm giao. Cách cử xử của ông như vậy, luôn đúng mực nên rất được mọi người tôn trọng.
Quán cơm của ông thường xuyên giúp đỡ những người nghèo. Chỉ cần họ nói họ không có tiền là ông sẽ giúp đỡ họ vài xuất cơm ngay. Mọi người toàn nói với ông:
- Ông cứ làm như vậy thì cụt hết vốn, rồi chẳng có vốn đâu mà buôn bán nữa, lời lãi đã không được bao nhiêu rồi!
Ông nghe xong chỉ cười hiền. Ông biết chuyện ấy chứ, nhưng giúp được người là ông thấy vui rồi. Ông còn may mắn hơn họ khi ít nhất có việc làm, có cơm ăn, được nhiều người quý mến. Còn họ, trong số họ nhiều người còn chẳng có được thứ gì mà ông đang có. Để rồi ngày hôm đó...
- Ai cho phép mày vào đây ăn trộm hả thằng ranh này!
Bất ngờ ông thấy chóng mặt, người run rẩy, mọi thứ cứ mờ dần rồi ông ngã gục. (Ảnh minh họa)
Cậu nhân viên của ông tóm được một thằng bé lẻn vào quán trộm hộp cơm. Mọi người nhanh chóng xúm xít lại, mắng chửi thằng bé thậm tệ, rằng mới nứt mắt ra đã là phường trộm cắp. Ông lại gần, nhìn thằng bé. Nó gầy guộc, xanh xao, thay vì sợ hãi, khuôn mặt của nó hiện lên vẻ lì lợm. Nó còn đứng yên cho mọi người đánh, có vẻ như, nó đã quá quen với chuyện này. Nhưng ánh mắt nó, sáng lên cái gì đó rất lạ khiến ông muốn giúp đỡ nó.
Ông kêu mọi người giải tán để ông tự giải quyết chuyện này. Ông kêu thằng bé đứng đợi ông. Ông vào lấy một hộp cơm khác rồi cắm cúi viết thứ gì đó, bỏ vào trong hộp cơm đưa tận tay cho nó. Cầm hộp cơm trên tay, nó chạy mất luôn. Mọi người lại trách ông thương người quá đáng, thả nó đi lần sau nó lại ăn trộm của người khác. Ông nghe xong chỉ mỉm cười:
- Thằng bé nó sẽ không ăn trộm của ai nữa đâu. Tôi tin nó!
20 năm sau...
Ông mái tóc đã điểm bạc và cuộc sống vẫn quanh quẩn quanh quán cơm. Nhưng sức khỏe của ông yếu đi nhiều nên quán chẳng còn đông khách như trước nữa. Nhưng ông không đóng cửa, ông muốn giữ nó lại để giúp đỡ nhiều người khác nữa. Và rồi...
Đêm đó, ông đóng cửa hàng khá sớm vì gió lớn quá, còn mưa rét. Bất ngờ ông thấy chóng mặt, người run rẩy, mọi thứ cứ mờ dần rồi ông ngã gục. Trước khi lịm hẳn đi, ông vẫn kịp nhìn thấy một người thanh niên trẻ đang lao đến.
Mở mắt khó nhọc, ông thấy ông đang nằm trong viện. Bên cạnh giường, có một người con trai trẻ đang gục bên tay ông. Thấy ông cựa mình, cậu ta nhanh chóng tỉnh lại. Khuôn mặt của cậu ta khiến ông nheo mắt mãi:
- Cảm ơn cậu đã cứu tôi nhé!
- Không, là bác đã cứu cuộc đời cháu chứ. Bác không nhớ cháu hay sao ạ! Năm đó, chính hộp cơm của bác đã khiến cháu thay đổi. Bác còn nhớ mảnh giấy này chứ ạ!
Cầm mảnh giấy trên tay, ông vẫn nhớ đó là chữ của ông: "Con người phải sống ngay thẳng, không được ăn trộm dù cho có lâm vào hoàn cảnh khó khăn thế nào đi nữa con nhé!".
Ông sững sờ:
- Là con ư?
- Vâng ạ! Là con, nhờ có bác con mới có được ngày hôm nay. Giờ con về đây, con muốn xin phép được nhận bác làm bố nuôi. Con muốn được chăm sóc cho bác hết cuộc đời này.
- Còn bố mẹ con! - Ông ngập ngừng
- Con là trẻ mồ côi bác ạ! Xin bác hãy cho con được thực hiện tâm nguyện này. Bác đồng ý đi bác! - Cậu thanh niên nắm chặt tay ông
Mọi người xung quanh vỗ tay trước tình cảm thiêng liêng, chân thành này. Ông rơi nước mắt vì quá cảm động. Nhìn ông và cậu thanh niên ăn trộm cơm năm đó ôm nhau, ai cũng nghẹn ngào. Ở hiền như ông rồi cũng gặp lành là đúng thôi!
Theo blogtamsu
"Hôm nay bà bán được có 10 nghìn tiền tăm thì nhịn đói nhé" và quả báo cho... Tư ngay chông mât vi điên giât, ba Tam vât va 1 minh nuôi 2 con khôn lơn. Khi ây ba con tre ngươi ta bao sao ba không chiu đi bươc nưa, ba cươi lăc đâu: Tôi đi lây chông thi ai nuôi 2 thăng nho, chông mât me con sông nương tưa vao nhau la vui rôi, viêc gi phai đi...