Chồng ‘mất trinh’ nghiến răng trả thù vợ ngoan
Lấy nhau được một tháng, một đêm, trước khi gần gũi, Thảo bất ngờ hỏi tôi: ‘ Sao anh lại nói dối tôi? Anh đâu còn trinh mà dám tráo trở lấy tôi làm vợ?’.
Vô phúc lấy phải gái ngoan
Tôi tên Phúc, năm nay 30 tuổ.i. Tôi kết hôn khi vừa 27 tuổ.i. Ba năm nay, tôi đã sống trong cuộc hôn nhân địa ngục của mình, nơi mà tôi và Thảo – vợ tôi, luôn tìm cách để trả thù nhau. Tôi học xây dựng; ra trường, để có thêm kinh nghiệm, tôi nhận các công trình ở xa. Bôn ba nhiều nơi nên tôi kết bạn, làm quen và có quan hệ yêu đương với khá nhiều cô gái.
Tôi chưa từng xác định chuyện dài lâu với bất kì cô người yêu nào cho tới khi gặp Thảo. Khác hoàn toàn với những người tôi đã qua lại trước đó, Thảo là con nhà gia giáo, ngoan ngoãn, mọi cử chỉ đều rất dịu dàng. Để lấy lòng Thảo, tôi cũng không dám bỗ bã mà phải cư xử lịch lãm, lời ăn tiếng nói phải để ý từng li từng tí một để cho Thảo và gia đình cô thấy tôi là người có học, đứng đắn, không chơi bời.
Kiên trì hơn một năm, tôi cũng có được tình yêu của Thảo. Khi yêu nhau, Thảo luôn tỉnh táo giữ mình để chúng tôi không “vượt rào”. Người yêu tôi nói: “Em muốn giữ cho đêm tân hôn, khi ấy, chúng mình sẽ trao cho nhau tất cả, phải không anh?”.
Tôi ậm ừ đồng ý vì tôi biết có cố thuyết phục, Thảo cũng sẽ không thay đổi ý kiến. Tôi cũng không kể cho cô nghe chuyện khi còn trai trẻ, tôi đã trải qua nhiều mối tình và tất nhiên, tôi không còn “nguyên” Đàn ông mới coi trọng chuyện trinh tiết của phụ nữ chứ phái đẹp mấy ai để tâm đến lịch sử tình trường của đối phương. Tự an ủi mình như vậy, tôi yên tâm yêu và cưới Thảo làm vợ.
Vào đêm tân hôn, tôi sung sướng thăng hoa cùng Thảo bởi vợ tôi là một cô gái còn trinh nguyên. Vợ tôi không bày tỏ nhiều cảm xúc. Khi ấy, tôi nghĩ rằng vì là lần đầu tiên nên cô còn nhiều bỡ ngỡ, e thẹn. Lúc chìm vào giấc ngủ, tôi ôm vợ thỏa mãn với ý nghĩ: “Thời này, có mấy gã đàn ông được may mắn như mình, lấy được vợ ngoan ngoãn, dịu hiền”.
Video đang HOT
Nhưng niềm sung sướng chưa được bao lâu thì tôi ngã ngửa khi vợ ngoan “lột xác” thành bà cô lắm điều, luôn miệng truy hỏi tôi về chuyện trinh tiết. Lấy nhau được một tháng, một đêm, trước khi gần gũi, Thảo bất ngờ hỏi tôi: “Sao anh lại nói dối tôi? Anh đâu còn trinh mà dám tráo trở lấy tôi làm vợ?”.
Tôi sững người trước câu hỏi của vợ. Thậm chí, phải mất mấy phút tôi mới định thần và hiểu được điều Thảo nói. Tưởng vợ giận dỗi chuyện gì mới gây sự nên tôi nhẹ nhàng nói lời ngọt ngào. Thế nhưng, Thảo gạt tay tôi ra, ôm gối ra phòng khách ngủ; trước khi đóng cửa phòng, cô không quên gằn giọng: “Sáng mai tôi sẽ nói chuyện tử tế với anh”.
Đúng như lời vợ tôi nói, sáng hôm sau, cả hai chúng tôi cùng xin nghỉ việc để nói chuyện “tử tế” với nhau. Thảo yêu cầu tôi viết lại tất cả những mối tình, những phụ nữ tôi đã từng có quan hệ giường chiếu. Thấy tình hình có vẻ căng thẳng, tôi viết đại ba cái tên, kể qua loa chuyện tình của tôi với họ cho Thảo nghe. Thảo cầm “lý lịch tình trường” của tôi, nghiêm giọng: “Nếu anh nói dối thì đừng trách tôi”. Từ giờ phút ấy, vợ ngoan của tôi biến mất hoàn toàn và thay thế vào đó là một mụ vợ lắm điều và vô lý.
Sự đay nghiến của vợ sau cánh cửa phòng ngủ
“Tưởng rằng sau khi đã khai ra một bản lý lịch các mối tình của mình, Thảo sẽ cho tôi được yên thân vì sau hôm đó, cô đối xử với tôi vẫn rất bình thường, vẫn quan tâm và dịu dàng chăm sóc. Thế nhưng, hễ tôi tỏ ý muốn gần gũi vợ thì thái độ của cô lại quay ngoắt 180 độ.
Thảo yêu cầu tôi phải đọc lại lý lịch yêu đương của mình, tuyên thệ sẽ không bao giờ phản bội vợ, xong đâu đấy mới cho tôi gần gũi. Những thủ tục kia chiếm mất của tôi gần 30 phút và quan trọng hơn là nó khiến cảm xúc yêu đương trong tôi biến mất. Thành ra, mấy tháng trời ròng rã, tôi và vợ hoàn toàn không có quan hệ giường chiếu.
Thực tình, tôi cũng cảm thấy mình có lỗi vì trước Thảo, tôi đã yêu đương, chơi bời quá nhiều. Nhưng quả thật, khi xác định lấy Thảo làm vợ, tôi đã tuyệt đối chung thủy với cô, khước từ mọi lời mời chào ở bên ngoài. Vậy mà bây giờ, vợ tôi lại cứ đào bới chuyện quá khứ để dằn vặt tôi. Tuy nhiên, Thảo chỉ dằn vặt khi tôi muốn gần gũi cô, còn những lúc khác, vợ tôi vẫn là một người vợ rất tốt.
Chuyện chăn gối của hai vợ chồng không hòa hợp, tôi không biết làm sao để hóa giải nên tâm lý rất chán nản. Lúc ấy, qua bạn thân, tôi có quen được một cô sinh viên tên Vân. Qua vài buổi gặp mặt, hẹn hò, Vân đã chính thức nói lời yêu tôi và chúng tôi qua lại với nhau dù Vân biết rất rõ tôi đã có vợ. Tôi không yêu Vân, tất cả chỉ vì nhu cầu sinh lý.
Tôi không dám thử “tình một đêm”, “bóc bánh trả tiề.n” vì sợ rước bệnh vào người nhưng Vân thì yêu tôi thực sự. Cô tính đến đủ mọi chuyện nào là tôi sẽ li hôn, chúng tôi sẽ lấy nhau, tổ chức đám cưới ra sao, sinh con đầu lòng là con trai thì đặt tên thế nào, con gái thì đặt tên ra sao…
Sự hào hứng của Vân khiến tôi phát sợ nên sau 2 tháng, tôi tìm cách chia tay. Vậy mà trời tính không bằng người tính, Vân cho rằng tôi chia tay cô là vì vợ tôi ép buộc nên đã hùng hồn đến tận nhà tôi để gặp Thảo. Vân yêu cầu vợ tôi “giải phóng” cho tôi để tôi được đến với hạnh phúc đích thực của đời mình. Trời ơi! Có nằm mơ tôi cũng chẳng nghĩ đến chuyện có ngày tôi lại gặp phải tình huống trớ trêu như thế này.
Hai người phụ nữ gân cổ lên cãi nhau trong phòng khách. Vợ tôi nói: “Cô mang đơn đây, tôi kí luôn. Tôi biếu không cô loại đàn ông lăn.g loà.n, đã “mất trinh” lại còn lừa dối vợ. Mỗi lần anh ta động vào người tôi là tôi lại thấy kinh tởm, bẩn thỉu. Mời cô rước ngay của nợ này đi cho tôi”. Từng lời, từng lời Thảo nói ra xộc thẳng vào não tôi.
Tôi bàng hoàng và cảm thấy nhụ.c nh.ã. Tôi đuổi Vân ra khỏi nhà và cương quyết không li hôn với Thảo. Hóa ra, bấy lâu nay Thảo vẫn nghĩ về tôi là một gã chồng tởm lợm. Bề ngoài cô thơn thớt nói cười nhưng trong lòng lại chỉ toàn là sự dè bỉu, khin.h b.ỉ. Tôi không li hôn vì tôi muốn giày vò Thảo.
Từ hôm đó trở đi, tôi dẹp hết lý lịch tình trường, không tuyên thệ trước khi “lâm trận” nữa mà hễ muốn, tôi sẽ gần gũi vợ ngay, dù cô có thuận tình hay không. Thảo có khóc, tôi cũng mặc kệ. Giờ tôi không còn quan tâm tới cảm xúc của vợ nữa mà quan trọng hơn là cảm xúc của tôi. Chúng tôi chỉ còn là vợ chồng trên danh nghĩa và ông chồng đã “mất trinh” là tôi đây sẽ hàn.h h.ạ vợ mình cho tới khi nào hả dạ mới thôi.
Theo VNE
Đạp lên nhau chỉ để... chụp ảnh cưới?
Giá kể mỗi cô dâu chú rể có tí tẹo ý thức để dành cảnh sắc cho người sau đẹp cùng thì có phải ai ai cũng vui vẻ, lên ảnh tự khắc thần thái sẽ thoải mái, tươi xinh.
Mỗi năm mùa cưới tới, hàng chục nghìn cặp đôi chính thức dọn nhà về ở chung và hàng nghìn các cơ sở làm ăn liên quan tới dịch vụ cưới được dịp cười hả hê sung sướng. Nhưng đồng thời cũng có nhiều thứ và nhiều người méo mặt trước niềm hạnh phúc lứa đôi này.
Hôm trước tôi tháp tùng đứa bạn thân đi chụp ảnh cưới ngoại cảnh, cũng không xa xôi gì mà ngay tại nội thành Hà Nội. Vẫn những địa điểm quen thuộc như khu vực Nhà Hát Lớn, vườn hoa Lý Thái Tổ, quanh hồ Gươm với vườn hoa Quảng Bá, Nhật Tân,...nhưng đã được... cày nát trong hàng triệu bức ảnh cưới. Các cặp đôi cô dâu chú rể phải xếp hàng để được đứng chụp ở một góc đặc trưng mà ai ai cũng phải làm một kiểu. Xung quanh một cái đài phun nước mà tôi thấy phải có đến 6 cặp đôi chia nhau đủ các tư thế. Giữa trưa, trời không nắng nhưng oi bức, đến người quần đùi áo phông như tôi cũng thấy khó chịu nữa là cô dâu chú rể toàn xúng xính quần áo đến mấy lớp; chưa kể mặt mũi còn bự phấn trang điểm. Phải cố lắm mới tạo nổi kiểu cười, may không thành mếu.
Các bác chụp ảnh không hiểu có phải được đào tạo từ cùng một thầy không mà gặp hoa là cô dâu cứ phải tựa vào, giả vờ đang khoan khoái ngửi mùi thơm. Trong khi sự thật trần trụi hoa thì chẳng có mùi mà mùi có khi toàn từ những "sản vật thiên nhiên" còn sót lại. Chú rể thì cứ phải để áo khoác vắt lên tay cùng cô dâu mặt buồn buồn nhìn mông lung về phía trước. Trăm người như một vừa giả vừa buồn cười. Thấy tôi ch.ê ba.i nhiều quá, đứa bạn tôi phải gắt: "Tiề.n ít thì chỉ thế thôi. Trọn gói vừa chụp ảnh cưới vừa cho mượn váy hôm cưới có 5 - 7 triệu, mày còn muốn gì hơn". Nó nói cũng có lý nhưng tôi thấy chụp ảnh cứ tự nhiên một chút, cô dâu chú rể thoải mái vui vẻ là ảnh sẽ sinh động, đẹp đẽ.
Các bác chụp ảnh không hiểu có phải được đào tạo từ cùng một thầy không mà cứ gặp hoa là bắt cô dâu phải tựa vào, giả vờ đang khoan khoái ngửi mùi thơm. (Ảnh minh họa)
Bình thường, sống với nhau như nào mà lên ảnh lại phải tạo dáng thành minh tinh, siêu sao với người mẫu sang chảnh làm gì. Dù tiề.n ít hay nhiều thì cũng là tiề.n của mình bỏ ra, người ta làm dịch vụ cũng cần phải tham khảo ý khách hàng, chứ đâu nhất nhất do một người quyết hết. Ảnh cưới về sau mang về nhà mình ngắm, chứ có treo ở nhà họ đâu, bản thân cũng phải có ý kiến riêng xem thế nào là đẹp, là xấu chứ.
Cãi nhau với nó một hồi, tôi bực mình bỏ ra hàng nước ngồi; thế là lại có dịp ngắm nghía quân đoàn chụp ảnh cưới. Thôi thì, ai cũng biết lên ảnh xấu đẹp như thế nào đã có photoshop phần mềm sửa ảnh ra tay. Nhưng ở ngoài, nhìn cảnh thực thấy hơi bị đáng thương cho cây cối, bãi cỏ, cảnh quan vốn dĩ rất long lanh khi lên ảnh kia. Bãi cỏ thì tơi tả vì hàng trăm người giẫm lên để tác nghiệp "bắt" con ảnh đẹp; ghế đá, tượng đài, đài phun nước đầy vết chân người leo lên leo xuống; hoa tươi thì rũ rượi, xơ xác vì suốt ngày bị vít cành, vặt bông.
Những chỗ người ta thu phí dịch vụ hoặc làm ra chuyên để chụp ảnh như ở vườn hoa Quảng Bá, Nhật Tân thì không nói làm gì. Thôi thì ai giẫm hỏng hoa là phải đền, hoặc có bỏ tiề.n ra thì giẫm tí cũng chẳng sao. Nhưng những địa điểm công cộng kia, lại toàn ở trung tâm thành phố, mà cảnh váy áo lố nhố, lộn xộn, thì còn đẹp đẽ nỗi gì. Chẳng trách ở Hà Nội, cứ chỗ nào đẹp đẹp một tí là lại phải treo biển cấm. Ở vườn hoa thì cấm hái hoa; bãi cỏ thì cấm đi lên cỏ; tượng đài thì cấm leo, cấm sờ...
Tại ý thức tự thân người dân, nhất là thanh niên trẻ quá kém nên cứ phải có lệnh cấm thì (may ra) mới mong quản được. Một số công viên mới ở Cầu Giấy bây giờ còn cấm mang máy chụp ảnh, quay phim ngay từ cửa vào. Có lẽ một phần bởi họ sợ những bãi cỏ đẹp đẽ, những vườn hoa tươi tắn kia, chỉ sau một vài hôm phục vụ các đội quân chụp ảnh (nhất là mùa cưới) sẽ như nhà hoang sau bão. Ngồi ở hàng nước, tôi còn hóng được bà chủ quán buôn chuyện hôm trước có hai nhóm chụp ảnh cưới cạnh tranh nhau; gây sự cãi cọ ở ngay góc vườn hoa này. Cô dâu chú rể hai bên ngơ ngác đứng giữa, cô dâu thì nước mắt ngắn dài, chú rể thì bực bội cáu gắt ầm lên xong kéo nhau về, bỏ luôn chụp ảnh. Đúng là, chuyện chụp ảnh cưới không hề đơn giản như một đứa độc thân như tôi nghĩ thật.
Cũng biết hạnh phúc lứa đôi với mỗi người là quan trọng như thế nào, việc chụp ảnh cưới cũng không thể quá xuề xòa được. Nhưng giá kể mỗi cô dâu chú rể có tí tẹo ý thức để dành cảnh sắc cho người sau đẹp cùng. Hương hoa mỗi người hưởng một tí thì có phải ai ai cũng vui vẻ, lên ảnh tự khắc thần thái sẽ thoải mái, tươi xinh.
Theo VNE
Gái ngoan giờ lại khó... lấy chồng Được cái, các cô "gái ngoan" này rất chi là tự tin, cho rằng mình là tốt, là hoàn hảo. Nhiều chị em lớn tuổ.i tự hỏi: Mình ngoan ngoãn, công việc ổn định, không chơi bời, buông thả mà sao lại không có ai dòm ngó nhỉ; trong khi mấy đứa lẳng lơ, suốt ngày má phấn, môi hồng thì bao nhiêu...