‘Chồng mất rồi, liệu mà thu xếp dắt nhau đi đâu thì đi’
Bà nói con trai bà mất rồi, tôi có chồng đâu nữa mà còn ở lì ở nhà chồng làm gì nữa. Rồi bà đuổi mẹ con tôi thẳng thừng .
ảnh minh họa
Gửi chị tác giả tâm sự: “Một tháng sau cưới, tôi hoảng hốt khi biết sự thật về chồng”!
Đọc những dòng tâm sự của chị mà tôi như nhìn thấy quá khứ của mình. Tôi cũng là người phụ nữ bất hạnh giống chị. Tôi đã khóc vì xót thương cho mình và cho cả chị.
Gia cảnh nhà tôi cũng rất khốn khó. Tôi bỏ học từ sớm để đi làm công nhân giúp bố mẹ nuôi 3 đứa em gái còn đang đi học, bản thân bà ngoài 40 tuổi vẫn cố mang thai. Bàn tay tôi quanh năm đen đủi, sần sùi vì chai sạn, nứt nẻ do phải làm việc nặng quanh năm suốt tháng.
Gia cảnh đã khốn khó như vậy, bố tôi lại nghiện rượu nặng và thường xuyên đánh đập vợ con. Tôi lấy chồng vội vàng vì muốn thoát khỏi những trận mắng chửi, đập bát đũa của bố. Anh khi ấy khỏe mạnh, nói chuyện có duyên và thường thề hứa sẽ đối tốt với tôi, vì thế tôi cũng mong anh sẽ làm được như những gì anh hứa.
Chồng tôi không có nghề nghiệp gì. Bởi thế, anh mở một trang trại chăn nuôi và thuê 3 nhân công làm thêm. Tiền thu nhập cũng khá nên nhà cửa chúng tôi rất khang trang. Anh là con thứ nhưng vợ chồng anh cả sống trong thành phố nên vợ chồng tôi ở với bố mẹ.
Cuộc sống sau khi kết hôn của tôi rất trầm lặng. Bố mẹ chồng tôi vô cùng khó tính. Ông bà thường thích chải chuốt, ăn mặc đẹp, đồ trang sức đầy người ngồi trong nhà hoặc đi chơi như thể tỏ ra họ rất giàu có. Thái độ đối xử của họ thì khinh bỉ người nghèo, xum xoe nịnh bợ người giàu. Vì gia cảnh nhà tôi nghèo nên ông bà vô cùng ghét bỏ con dâu. Bố mẹ chồng thường tìm cớ chỉ trích, mắng mỏ tôi.
Có lần bà cầm chổi lau bàn thờ vụt tôi tới tấp, liên tục chửi tôi ngu si dốt nát vì tôi để chế độ nước nóng trong máy giặt làm nhăn chiếc áo lụa của bà. Tất cả việc này không phải là lỗi của tôi. Lúc hướng dẫn tôi, chồng tôi vặn hết về một chế độ, bảo tôi sau thế mà dùng. Không ngờ bố chồng tôi lại thay đổi bảng điều khiển khiến tôi không biết.
Chuyện cơm nước cũng vậy, cứ ngồi vào bàn là bà chê hết món này đến món nọ. Bà còn dùng đũa đánh tôi ngay trên mâm cơm vì tội pha nước chấm không ra gì. Tôi cảm thấy mẹ chồng tôi đối xử với tôi như con ở, còn ông bà là địa chủ có đủ quyền hành đánh đập mắng mỏ.
Video đang HOT
Còn chồng tôi, từ ngày cưới về, tôi thấy anh uống rất nhiều thuốc. Khi tôi hỏi là thuốc gì, anh nói thuốc cảm cúm, nhức đầu thông thường và một ít thuốc bổ. Uống xong, anh vứt hết vào tủ rồi khóa lại. Thái độ giấu giếm của chồng khiến tôi nảy sinh nghi ngờ. Một lần anh đi chơi với bạn, tôi lục túi áo khoác của anh lấy chìa khóa mở tủ. Viết lại tên thuốc ra một tờ giấy rồi tới cửa hàng thuốc hỏi. Hỏi ra tôi giật mình, đây đều là thuốc chữa ung thư gan.
Chiều hôm ấy trở về nhà, chồng hỏi có phải tôi đã biết gì rồi không? Tôi gật đầu. Anh nói, bệnh của anh đi khám ở nhiều nơi rồi, hết hi vọng. Giờ anh sống được bao nhiêu ngày nữa cũng không biết. Anh bảo tôi biết điều chăm sóc anh thêm thời gian, tử tế thì anh di chúc cho chút tài sản rồi ly hôn mà đi lấy chồng khác.
Từ đó, vợ chồng tôi cũng ít nói chuyện với nhau. Tôi vẫn chịu những trận chửi mắng vô lý từ mẹ chồng và chỉ biết ngồi khóc trong bếp. Dần dà tôi hiểu, mẹ chồng tôi sở dĩ hay chửi mắng, thậm chí đánh tôi vì bà thương cậu con trai bệnh tật, oán trách đời và chỉ biết trút giận lên đầu con dâu. Nhiều lần bà vừa đánh tôi vừa kêu “ Sao mày không chết thay cho nó!!!”.
Vài tháng sau, chồng tôi suy yếu phải nằm một chỗ. Anh bắt đầu khó tính, hoạch họe tôi. (Ảnh minh họa)
Vài tháng sau cưới, chồng tôi suy yếu phải nằm một chỗ. Anh bắt đầu khó tính, hoạch họe tôi đủ thứ. Có lần tôi đưa anh bát cháo, do hơi nóng nên vừa cầm, anh liền đổ thẳng vào chân tôi, mắng tôi muốn anh bỏng chết để lấy chồng khác.
Mẹ chồng tôi nghe được, liền lao vào giật tóc tôi, dúi đầu tôi xuống chỗ cháo rơi dưới sàn nhà. Bà mắng tôi rằng chồng vừa ốm đã coi thường, đối đãi tệ bạc với chồng. Tôi chỉ biết khóc xin tha. Tay tôi vết chai nhiều, tôi bưng bát không có cảm giác nóng lắm. Chì chiết chán, bà ôm lấy anh mà khóc thương.
1 tháng kể từ khi anh phải nằm một chỗ, tôi phát hiện ra mình mang bầu. Cả nhà rất mừng vì anh để lại được giọt máu rồi. Bố mẹ chồng không bắt tôi làm việc nặng nhọc nữa. Bà bảo tôi ở nhà trông nom anh, còn trang trại bố chồng tôi sẽ quản lý.
Chăm sóc anh khá mệt mỏi. Tôi mang bầu nghén rất khổ, lại vì mang song thai nên người càng nặng nề ì ạch. Vậy mà ngày nào tôi cũng bưng nước lau rửa cho anh, giúp anh làm vệ sinh, giặt giũ quần áo, chăn màn. Trong khi mẹ chồng tôi thì rất khiếp sợ những việc đó.
Tôi mang bầu đến tháng thứ 8 thì chồng tôi mất. Trước khi mất, anh dặn mẹ chồng tôi rằng 3 năm sau sang nhà cho anh xong thì cho tôi đi lấy chồng khác. Mấy ngày đầu chìm trong đau buồn nên bà quên mất tôi. Một tuần sau bà mới sực nhớ ra chuyện anh dặn. Bà bắt đầu đay nghiến mắng mỏ tôi không biết chăm sóc để chồng bệnh nặng thêm rồi chết. Bà vừa đánh tôi vừa kêu than tôi trả lại đứa con trai ngoan cho bà.
Chưa đầy nửa tháng sau, tôi sinh non. Hai bé một trai một gái ra đời không được khỏe mạnh lắm. Có lẽ do thời gian mang bầu tôi mệt nhọc lại không được bồi dưỡng đầy đủ lại sinh thiếu tháng. Nhưng bất hạnh chưa dừng ở đó.
Khi sinh con được 3 ngày, do con sinh ra quá yếu nên con gái nhỏ của tôi đã qua đời. Bao đau đớn vì mất chồng, giờ lại mất thêm con khiến tôi gần như muốn chết theo con luôn. Song còn con trai nhỏ của chúng tôi nữa. Bởi thế, vì con nên tôi vẫn cố gắng gượng sống và nuôi con.
Từ khi con trai mất, mẹ chồng tôi dường như cũng chẳng cần quan tâm đến mẹ con tôi cũng như nỗi đau tôi đang mang thế nào. Đến cháu gái của bà vừa sinh ra đã vội qua đời, bà cũng chẳng tỏ sự xót thương. Cháu trai nhỏ thì bà luôn bảo nó không giống bố, rồi chê suốt ngày ốm đau quặt quẹo. Bà bảo có cháu như vậy cũng coi như chẳng có cháu còn hơn.
Hôm qua, khi bà vào phòng tôi tìm một vật dụng gì đó ở dưới bếp. Tôi bảo trong phòng không có thì mẹ chồng lại khó chịu sẵng giọng với tôi luôn. Bà bảo nhà này là của bà, của con trai bà. Bà cũng nói, con trai bà mất rồi, tôi có chồng đâu nữa mà còn ở lì ở nhà chồng làm gì nữa. Rồi bà đuổi mẹ con tôi thẳng thằng rằng: “Chồng mất rồi, liệu mà thu xếp dắt nhau đi đâu thì đi. Tao không muốn chứa chấp đứa con dâu nghèo hèn và đứa cháu chả giống con trai tao, lại ốm đau như thế”.
Thật sự, ở nhà chồng, tôi biết sớm muộn gì cũng đến cái ngày này. Nhưng con tôi còn quá nhỏ. Cháu còn 3 ngày nữa mới đầy tháng mà mẹ chồng đã nhẫn tâm đuổi con dâu và cháu ra khỏi nhà rồi. Tôi có nên nhín nhịn mà ở lại nhà chồng hay đem con về ngoại ở đây, coi nhà chồng có cũng như không?
Theo Afamily
Đến giờ em vẫn chưa biết "lên đỉnh" nó ra làm sao...
Chúng em cưới nhau được gần 1 năm. Ông xã 25 tuổi, trước cũng làm giáo viên như em nhưng giờ làm nông. Chúng em rất yêu nhau và lúc nào cũng thấy nhớ, mong được ở bên nhau.
Đặc biệt ông xã em hầu như hôm nào cũng có nhu cầu gần gũi vợ. Thông thường anh ấy hay "phát tín hiệu" ngay từ khi vợ chồng chưa đi ngủ. Nhìn cách anh ấy nháy mắt, cố ý đụng chạm khi ra vào hoặc nói bóng gió xa gần là em hiểu anh ấy muốn gì...
Tuy nhiên, có một điều rất khó nói mà em không biết tỏ bày cùng ai. Đó là ông xã em hầu như không biết dạo đầu. Anh ấy cứ lên giường là tác chiến luôn. Thời gian từ khi vào cuộc đến khi kết thúc cũng nhanh, có khi em chưa kịp cảm nhận niềm vui thì anh ấy đã xong việc và lăn ra cười hì hì như một đứa bé vừa được bú no. Thật sự là đến giờ em vẫn chưa biết "lên đỉnh" nó ra làm sao...
Nhiều lần em muốn nói với ông xã về chuyện dạo đầu và "phối hợp tác chiến" nhưng em thấy ngại quá. Mình làm nghề giáo mà nói mấy chuyện đó em thấy sao sao ấy... Có cách gì để ông xã em "làm đúng quy trình" mà em không cần phải nói thẳng ra với anh ấy hay không?
diemphuong...@gmail.com
Bạn trẻ thân mến,
Cái chuyện ông xã "hôm nào cũng có nhu cầu gần gũi vợ" là rất đáng mừng. Điều đó chứng tỏ anh ấy rất yêu vợ và... rất khỏe. Ở độ tuổi và thời gian thành hôn như các bạn thì chuyện vợ chồng gần gũi đều đều mỗi ngày là bình thường, thậm chí nên phát huy vì điều đó sẽ làm cho vợ chồng thêm gắn bó, yêu thương. Hơn nữa, các bạn còn rảnh rang, chưa vướng bận con mọn thì cũng nên... tranh thủ, chứ để mai mốt có em bé rồi thì mọi việc sẽ không còn được như vậy.
Như bạn nói, ông xã biết "phát tín hiệu" từ xa để hai vợ chồng có thời gian và tâm lý chuẩn bị cho cuộc yêu thì xem ra anh ấy cũng là người biết chuyện chứ không phải hoàn toàn... cù lần trong chuyện vợ chồng. Có lẽ do anh ấy trẻ, khỏe, sung sức quá nên "lên giường là tác chiến luôn", không cần giai đoạn chuẩn bị.
Đàn ông khác phụ nữ chỗ này. Bạn cần tìm cách cho ông xã hiểu mình nhập cuộc chậm hơn nên về đích cũng sẽ muộn hơn. Thông thường, trong mọi cuộc yêu đều phải trãi qua 3 giai đoạn: dạo đầu, chiến đấu, về đích. Cả 3 giai đoạn đều quan trọng như nhau nên nhất thiết không nên đốt cháy giai đoạn nào!
"Lên đỉnh" là từ dùng để chỉ trạng thái... đỉnh điểm của một cuộc yêu. Đối với đàn ông thì đó là khi xuất tinh; còn với phụ nữ thì đó là cảm giác thỏa mãn hoàn toàn. Bạn hãy hình dung giống như leo núi, khi chinh phục được đỉnh núi thì cảm giác lúc đó thật sung sướng, hạnh phúc, ngất ngây rất khó tả mà chỉ người trong cuộc mới cảm nhận hết được. Đặc biệt, sau trạng thái "lên đỉnh" thì sự háo hức, khát khao, ham muốn quan hệ tình dục sẽ nguội dần rồi rồi mất hẳn, phải mất một thời gian sau đó mọi thứ mới lại phục hồi.
Bạn là giáo viên, anh ấy cũng từng là giáo viên nên nói thế nào cho nhau hiểu phụ thuộc vào... khả năng sư phạm của bạn. Nếu ngôn ngữ hình thể không diễn tả hết được nỗi lòng thì bạn nên sử dụng ngôn ngữ lời nói để diễn đạt điều mình mong muốn. Không có gì phải xấu hổ, ngại ngùng trong chuyện này cả. Nếu bạn không mạnh dạn chia sẻ tâm trạng với người bạn đời thì nỗi ấm ức lâu ngày dài tháng sẽ giết dần mòn sự thi vị, ý nghĩa của tình dục trong hôn nhân.
Mách nhỏ bạn điều này, có thể làm chậm cuộc "đổ bộ" của ông xã bằng cách hãy để anh ấy tự cởi xiêm áo cho bạn (cố tình gây khó khăn cho anh ấy chút đỉnh khi làm chuyện này), đề nghị anh ấy ôm thật chặt và hôn thật nhiều rồi mới "cấp phép" cho vào vùng cấm địa; đã vào vùng cấm rồi thì cũng phải đi trinh sát thật kỹ trước khi khai cuộc...
Bạn cũng nên nửa đùa nửa thật với anh ấy rằng "anh hãy từ từ, chờ em theo với" hoặc "đừng chạy nhanh quá, em theo không kịp"... Chắc chắn với phương cách này, cậu học trò nào cũng sẽ hiểu ý cô giáo và lĩnh hôi trọn vẹn.
Nhắc lại, chẳng có gì phải xấu hổ khi thổ lộ tâm tư với người bạn đời của mình. Thậm chí, các anh còn rất thích được nghe vợ phát biểu cảm tưởng về "chiến tích" của mình. Muốn anh ấy "làm đúng quy trình" thì phải nói để anh ấy hiểu chứ không nên giữ kín trong lòng để rồi ấm ức, khó chịu. Nên nhớ, bạn chỉ là giáo viên khi lên lớp chứ còn khi... lên giường thì hãy quên điều đó đi để "tập trung chuyên môn" vào "chuyện của hai người", có như vậy thì tình cảm vợ chồng mới bền chặt, gắn bó.
Theo VNE
Em là người vợ đầu tiên Nhớ hồi hai đứa dắt nhau ra tòa, anh còn thách thức em: "Thử rồi coi sau này em có tìm được ai hơn anh không? Có của quý trong nhà mà không biết giữ...". Em cũng không kém cạnh: "Nếu lấy trúng thằng chồng như anh thì thà ở vậy cho sướng. Đàn ông gì đâu mà lười biếng...". Anh đáp trả:...