Chồng mất, mẹ chồng nhất quyết đuổi tôi về ngoại, tôi phải làm sao?
Từ ngày chồng tôi mất, mẹ chồng cũng đổ bệnh ốm triền miên. Nhiều hôm đang ngủ, tôi nghe tiếng mẹ chồng thở dài, rồi những tiếng khóc thầm, khi đó tôi xót lắm.
Sau khi tốt nghiệp Đại học, tôi cưới anh, người đàn ông mà tôi yêu thương suốt 4 năm ngồi trên ghế giảng đường. Anh hiền lành, trầm tính và là giảng viên một trường Cao đẳng gần khu nhà trọ tôi ở. Ngày đó, khi anh mới tỏ tình, tôi không dám nhận lời. Với một cô gái quê, chân ướt chân ráo ra đây để mưu sinh, được ai đó yêu thương là điều rất viển vông, huống chi anh là trai Hà Nội.
Chưa kể, ngày đó, tôi luôn mặc cảm với hoàn cảnh bản thân mình. Bố mẹ tôi mất từ bé, mình tôi sống với bà ngoại. Ngoại tôi cũng đã già, ngày ngày vẫn phải ra chợ bán rau nuôi cháu ăn học. Khi đó, tôi chỉ nghĩ mau chóng ổn định chỗ ở, rồi tìm công việc làm thêm để có thêm tiền học hành, một phần hỗ trợ Ngoại.
Phải hơn 3 tháng anh nhiệt tình theo đuổi, tôi mới dám nhận lời. Từ đó, anh chính thức bước vào cuộc đời tôi không chút do dự. Bài vở trên lớp, tôi kém môn nào anh đều kèm tôi học, còn công việc làm thêm để có thêm tiền trang trải cuộc sống anh cũng xin cho tôi. Cứ thế, tôi dần trưởng thành nhờ có anh ở bên cạnh.
Mẹ đã hơn 70 tuổi tóc đã bạc hết rồi, mẹ cũng đâu có ai thân thích, tôi đi rồi ai sẽ chăm mẹ? (Ảnh minh họa)
Gia cảnh của anh cũng khá thương tâm khi mẹ anh sinh con ở tuổi xế chiều, nhưng chẳng lâu sau đó bố anh qua đời vì tai nạn. Từ ngày đó, mình mẹ anh tần tảo nuôi con trai khôn lớn. Thương mẹ, nên anh học rất giỏi, ra trường anh sớm có việc làm ổn định, nay cũng đã được biên chế nhà nước.
Ngày còn yêu, tôi cũng nhiều lần tới nhà anh chơi, mẹ anh cũng thương tôi, quý tôi và coi tôi như con cái trong nhà. Sau khi tôi ra trường, theo nguyện vọng của mẹ anh chúng tôi sớm làm đám cưới. Sau tuần trăng mật, tôi cũng xin được việc làm, lương bổng khá, mẹ chồng tôi mừng lắm.
Video đang HOT
Chúng tôi cũng tính chuyện sẽ sinh con vào năm 2018, theo mẹ chồng tôi nói bé sinh năm đó hợp cả tuổi bố, tuổi mẹ. Nhưng rồi tai ương ập đến khiến tôi đau đớn vô cùng. Cuối năm 2016, sau chuyến công tác ngắn ngày ở Đà Nẵng, trên đường từ sân bay về nhà, chồng tôi bị tai nạn và qua đời. Mẹ chồng tôi hay tin sốc quá, nên ốm nặng từ ngày đó.
Từ ngày anh mất, đêm nào mẹ cũng khóc, mẹ than khổ, mẹ kêu ông trời cay nghiệt khi lấy đi của mẹ tất cả. Mẹ nói rồi cứ ôm tôi nước mắt nghẹn ngào. Nhìn mẹ thế tôi càng đau lòng hơn, anh đối với mẹ là cả cuộc đời, với tôi anh là người quan trọng nhất.
Tôi từ 56 kg xuống còn hơn 40 kg, gương mặt hốc hác. Nhiều khi, tôi định chết đi để vĩnh viễn được ở bên anh, nhưng tôi nghĩ tới mẹ chồng, tới Ngoại ở quê tôi không đành lòng.
Hai tuần nay, mẹ chồng bỗng dưng không còn khóc nữa, mẹ dậy sớm đi thể dục, mẹ ăn uống điều độ hơn. Rồi mẹ tỏ thái độ khó chịu với tôi và có ý “đuổi khéo” tôi ra khỏi nhà. Mẹ nói: “Con trai mẹ đã không còn, nay mẹ không cần con nữa, con còn trẻ, con cũng có cuộc sống mới của con. Vì thế, mẹ trả tự do cho con, con muốn đi đâu tùy con”.
Bà nói rồi nhìn tôi ánh mắt lạnh lùng, khi tôi khóc, tôi cầu xin mẹ cho tôi được ở lại chăm sóc mẹ hết cuộc đời, mẹ lại gạt tôi ra: “Con đi tìm cuộc sống mới, không thì con về sống với bà ngoại cũng được, mẹ không muốn thấy con nữa. Nhìn con, mẹ càng nhớ nó”.
Tôi biết mẹ thương tôi, mẹ muốn tôi tìm bến đỗ mới, nên mẹ mới làm thế nhưng tôi đâu nỡ. Mẹ càng đối xử tệ với tôi, càng lạnh lùng tôi càng thương mẹ hơn. Giờ mẹ cứ nhất quyết đuổi tôi đi, tôi biết làm sao đây? Mẹ đã hơn 70 tuổi tóc đã bạc hết rồi, mẹ cũng đâu có ai thân thích, tôi đi rồi ai sẽ chăm mẹ? Tôi thật sự hoang mang quá, xin hãy giúp tôi.
Theo Phununews
Chồng nghe lời thầy bói, 'lập phòng nhì' mong phất về hậu vận
"Mợ hai" là một cô gái tuổi chừng 23-24, son phấn như trát, váy áo lòe xòe diêm dúa cứ quấn lấy chồng tôi không rời. Còn chồng tôi đon đả giới thiệu rằng theo lời thầy bói phán...
Ảnh minh hoạ: Internet
Từ khi yêu nhau đến lúc thành vợ, thành chồng rồi con cái đủ nếp, đủ tẻ, đến nay chồng 38, vợ 32 tuổi mà chưa bao giờ tôi thấy chồng đi xem thầy, hay tin vào môt quẻ bói, một lời phán nào của họ...
Vợ chồng tôi lấy nhau, nhờ sự giúp đỡ của đôi bên cha, mẹ chúng tôi có được một cửa hàng bán đồ gia dụng cho thu nhập đủ sống ở thị xã sát vùng biên này. Tưởng yên ổn làm ăn, tích lũy tiền bạc để 2 con ăn học nào ngờ thời gian gần đây chồng bỏ bê công việc để theo bạn, theo bè đi xem bó
Chuyện tín ngưỡng tự do, tôi không dám cản chồng, vả lại chồng tôi tính gia trưởng, anh đã quyết là làm, đã làm thì tốt xấu gì vợ con cũng phải chấp nhận. Tôi hay các con có ý kiến, có góp ý gì nhẹ thì nghe chồng chửi, nặng có lúc ăn bạt tai, vì vậy chuyện anh đam mê đi xem bói toán tôi nhủ mình tốt nhất giả điếc, giả mù cho yên cửa, yên nhà.
Thế nhưng hình như tôi càng nhịn, chồng càng được nước lấn tới. Thời gian đầu anh còn đi xem bói, lấy quẻ gần nhà, thỉnh thoảng mới qua đêm ở nhà bạn vì thầy bói đông khách xem cho anh muộn. Sau thì chồng đi tận các tỉnh xa, đâu có thầy bà bói giỏi, phán đúng là anh tìm đến, bất chấp cách trở, nắng mưa.
Không biết mỗi quẻ bói chồng đặt lễ bao nhiêu, mỗi lần tàu xe đến nhà thầy bói chồng tốn bao nhiêu mà càng ngày tiền vốn buôn bán của cửa hàng càng thâm hụt.
Lo lắng, không nhịn được nhân hôm chồng vui vẻ vì được quẻ tốt, tôi nhẹ nhàng hỏi chồng thì anh đổi mặt cáu giận ngay. Anh bảo tôi đàn bà con gái không qua ngọn cỏ biết gì mà tham gia, mà hoạnh họe, tra vấn chồng!
Anh có bỏ công sức, tiền bạc ra cho các thầy, các bà thì họ mới giúp anh khai sáng đầu óc để làm ăn tấn tới chứ! Biết phận mình, biết tính chồng tôi im không dám nhắc lại chuyện này một lần nào nữa.
Thế rồi cách đây một tháng, chồng tôi hớn hở về nhà bảo tôi chuẩn bị giết gà, đi chợ mua đồ ăn ngon về làm cơm để đón "mợ hai" về ra mắt tôi và các con.
"Mợ hai" là một cô gái tuổi chừng 23-24, son phấn như trát, váy áo lòe xòe diêm dúa cứ quấn lấy chồng tôi không rời. Còn chồng tôi đon đả giới thiệu rằng theo lời thầy bói phán, chồng tôi đã mất rất nhiều tiền mới có được "mợ hai" về "nâng khăn sửa túi", "mợ hai" là bùa hộ mệnh, là lộc cho nhà tôi làm ăn phất lên về hậu vận!
Mặc tôi tỏ thái độ không đồng ý nhưng chồng tôi chẳng đoái hoài, anh còn nói thẳng rằng nếu tôi "biết điều" chấp thuận thì anh còn ở với mẹ con tôi, nếu không sẽ "đường ai nấy đi"...
Nhưng lộc ở đâu chẳng thấy, phất ở đâu chẳng hay mà từ ngày chồng rước "mợ hai" về tiền trong nhà ngày một đội nón ra đi, cửa hàng ngày trước đông khách là thế nay do không có tiền lấy thêm hàng hóa nên chẳng mấy người ghé mua.
Tôi còn phải nuôi 2 đứa con, không lẽ nay lại gánh thêm "mợ hai" của chồng? Mà sau ngần ấy ngày tháng phải nhịn nhục để chịu cảnh chung chồng, tôi thấy cuộc sống của mình đau đớn và bế tắc vô cùng. Tôi đã quyết định sẽ nói rõ quan điểm của mình để chồng hoặc sống với mẹ con tôi, hoặc sống với cô nhân tình trẻ cùng mộng đổi đời, phất lên về hậu vận theo lời thầy bói phán...
Theo Phununews
Vợ chồng ly hôn nhưng vẫn ở chung nhà, đòi hỏi không được anh cấm không cho tôi gặp con Tôi không biết nên làm thế nào bây giờ nữa, tôi rất muốn cùng đưa con ra khỏi căn nhà này những không thể. Vợ chồng tôi cưới nhau 6 năm, có một con trai gần 5 tuổi. Trước đây khi còn độc thân, tôi cũng rất xinh đẹp, anh phải trồng cây si, theo đuổi tôi rất lâu mới khiến tôi cảm...