Chồng mất đã 2 năm, giờ tôi phân vân trước một lời cầu hôn rất hứa hẹn
Sau khi chồng tôi mất, áp lực tài chính của gia đình dồn hết lên vai tôi. Mẹ chồng bị liệt cần tôi chăm sóc…
Tôi cảm thấy mình là một người phụ nữ tội nghiệp. Chồng tôi mất trong một vụ tai nạn xe cách đây 2 năm. Tôi đã nói với anh ấy hàng trăm lần rằng đã nhậu thì không được lái xe, nhưng anh ấy không nghe, kết quả là chồng tôi ra đi vĩnh viễn.
Tôi băn khoăn không hiểu mình có gì tốt mà lại nhận được một lời cầu hôn đầy hứa hẹn như vậy (Ảnh minh họa” Sohu).
Sau khi chồng tôi mất, áp lực tài chính của gia đình dồn hết lên vai tôi. Mẹ chồng bị liệt cần tôi chăm sóc. Tiền thuốc của bà hàng tháng vài triệu, tôi phải trả. Bố chồng tôi chỉ lo được cho bản thân đã là tốt lắm rồi. Con tôi thì nhỏ, đang học tiểu học, hàng tháng cũng cần đóng tiền ăn, tiền học. Ngoài ra, vợ chồng tôi còn đang nợ tiền mua nhà, bây giờ chồng mất, mình tôi gánh nợ.
Bố mẹ tôi bảo tôi phải ôm con mà bỏ đi thôi, nhưng tôi có thể bỏ đi sao? Những trách nhiệm này có thể để lại cho bố mẹ chồng tôi không? Những trách nhiệm này do chồng tôi để lại, tôi nên gánh vác thay anh ấy.
Tôi là một bà nội trợ ở nhà nhiều năm, giờ đột ngột cần đi làm, tôi không biết phải làm gì. Tôi được một người bạn giới thiệu vào làm nhân viên bán hàng, lương chỉ có vài triệu mỗi tháng, nhưng có thêm đồng ra đồng vào còn hơn không. Bố mẹ đẻ tôi phải hỗ trợ tôi rất nhiều, bố mẹ chồng tôi cũng biết điều đó. Nên hai ông bà bảo tôi tái hôn đi cho đỡ khổ.
Ông bà mai mối cho tôi một người, nhưng tôi từ chối. Tôi không muốn đi thêm bước nữa, biết người ta có thương con tôi như tôi thương nó hay không. Vả lại bố mẹ chồng tôi đã già rồi, nếu tôi đi lấy chồng khác thì lại phải theo chồng, ai sẽ ở lại đây chăm sóc cho họ? Bởi vậy tôi từ chối không chút đắn đo.
Video đang HOT
Nhưng một thời gian trôi qua, bố mẹ chồng tôi nói rằng người đàn ông đó vẫn thích tôi, và lại hỏi tôi có muốn ở bên anh ấy không. Người đàn ông đó hiện đang sống khá tốt, và tính cách cũng rất ổn, là người có trách nhiệm và ấm áp. Tôi từng nhìn thấy người đàn ông đó đưa một bà cụ qua đường nên bản thân cảm thấy khá thiện cảm. Chỉ có điều, anh ấy thấp, còn chưa cao bằng tôi, trong khi tôi cao hơn 1m6.
Xét cho cùng, tôi vẫn còn rất trẻ, và tôi có thể lại sống hạnh phúc nếu tái hôn, nhưng cũng có thể rơi vào bất hạnh chồng chất nếu lựa chọn không đúng. Bố mẹ chồng tôi nói họ tôn trọng sự lựa chọn của tôi, nhưng tôi không muốn bỏ họ lại trong tuổi già cô quạnh.
Người đàn ông đó gần đây lại xuất hiện ở nhà tôi. Biết được những lo lắng của tôi, anh ấy đưa ra 3 lời cam kết:
- Sẽ vẫn để tôi yêu thương và cùng tôi qua lại chăm sóc bố mẹ chồng cũ như bố mẹ đẻ của tôi nếu chúng tôi kết hôn.
- Sẽ yêu thương con tôi như con đẻ của anh ấy. Ngay cả sau này chúng tôi có thêm con, anh ấy cũng không phân biệt đối xử hay để con tôi phải chịu thiệt thòi.
- Sau khi kết hôn chúng tôi sẽ chăm chỉ làm ăn, tiền bạc là của chung và sẽ cùng nhau cố gắng vì hạnh phúc gia đình.
Tôi thật không tin nổi mình có gì mà lại khiến người đàn ông đó đưa ra những cam kết như vậy chỉ để cưới được tôi về làm vợ. Thực lòng thì anh ấy khiến tôi rất cảm động. Hiện tại tôi còn đang nợ nần nhiều, có một người chồng như vậy rõ ràng là giảm được gánh nặng rất lớn cho tôi. Tôi có nên đồng ý hôn sự này hay không trong khi nếu để nói là yêu thì tôi chưa yêu anh ấy.
Tôi sợ việc mình đồng ý chỉ là vì dựa trên những toan tính, rồi sẽ lại khổ sở về sau. Tôi muốn đưa ra một lựa chọn mà không phải cân nhắc đến chuyện người khác sẽ nghĩ gì, nhưng thực sự vẫn là quá khó… Tôi nên lựa chọn thế nào?
Bố mẹ tôi bỏ ra 3 tỷ để mua một ngôi nhà hưu trí, không ngờ vì thế mà vợ chồng tôi nảy sinh mâu thuẫn rồi ly hôn
Tôi và chồng gặp nhau trong bữa tiệc sinh nhật một người bạn. Sau đó chúng tôi đến với nhau một cách tự nhiên và được lòng cả 2 bên gia đình.
Có điều nhà tôi ở trung tâm thành phố, còn anh ở vùng ngoại ô kém phát triển hơn. Khi chúng tôi quyết định kết hôn, bố mẹ tôi đề nghị anh sau đám cưới sẽ đến nhà tôi ở cùng. Tôi là con một, được cha mẹ cưng chiều từ nhỏ nên họ không muốn tôi phải vất vả khi sống chung với mẹ chồng và đi làm xa, hơn nữa căn nhà sau này sớm muộn cũng sẽ để lại cho tôi.
Tuy nhiên chồng tôi cũng là người khái tính, anh không muốn ở rể nên đã thuyết phục bố mẹ tôi bằng cách lên phương án mua một căn nhà riêng ở khoảng giữa 2 gia đình. Như vậy tôi không phải ở chung với bố mẹ chồng, anh cũng không phải ở rể mà khi cần đến thăm bố mẹ 2 bên cũng tiện, không phải đi lại quá xa.
Bố mẹ tôi thấy vậy cũng hợp lý nên đồng ý, ông bà còn hứa sẽ tặng tôi một chiếc ô tô làm của hồi môn để đi lại cho tiện. Về phía nhà chồng tôi, sau khi thống nhất phương án, họ đã vội vã dồn tiền mua nhà trước đám cưới và chỉ đứng tên chồng tôi vì lo sợ căn nhà sẽ trở thành tài sản chung sau khi kết hôn.
Mặc dù chúng tôi sống khá thoải mái sau kết hôn nhưng được một thời gian thì xảy ra mâu thuẫn lớn với hàng xóm. Nguyên nhân là do trong gia đình đó có một cô con gái ngày nào cũng tập đàn, cuối tuần rất ồn ào khiến vợ chồng tôi không thể ngủ nghỉ được.
Dù chúng tôi đã vài lần góp ý nhẹ nhàng nhưng họ không có thiện chí thay đổi nên 2 bên đã cãi nhau to. Cảm thấy khó chịu và mệt mỏi khi sống với hàng xóm bất hòa, hơn nữa căn nhà cũng hơi nhỏ nên chúng tôi muốn bán đi để tìm căn khác rộng hơn, dễ chịu hơn.
Việc bán nhà diễn ra khá nhanh chóng nhưng để tìm mua được căn mới ưng ý phù hợp với tài chính không dễ dàng, thế nên tôi thuyết phục chồng về nhà bố mẹ đẻ tôi ở tạm một thời gian. Cũng trong thời gian này, tôi mang thai và được bố mẹ đẻ chăm sóc vô cùng chu đáo, lâu dần tôi không quan tâm đến việc mua nhà nữa, mà muốn sống cùng v ới bố mẹ lâu dài. Tuy nhiên, chồng tôi càng ngày càng trở nên nóng nảy, có lẽ vì ngày nào anh cũng phải sống ý tứ với bố mẹ vợ, không mời được bạn bè cũng như để bố mẹ qua nhà thoải mái như trước khi nên sinh ra chán nản.
Một ngày nọ, bố mẹ nói chuyện với chúng tôi rằng họ đã bỏ ra 3 tỷ đồng để mua một căn nhà rộng lớn ở quê gốc của bố, nơi có khí hậu mát mẻ và rất thích hợp cho người già nghỉ ngơi khi về hưu. Tôi cũng mừng lây cho bố mẹ nhưng chồng tôi nghe vậy thì có vẻ không vui.
Đêm hôm đó, anh tâm sự phàn nàn rằng bố mẹ tôi thừa biết rằng anh đang tìm mua nhà mới mà chưa được vì thiếu tiền, ông bà có tiền mà không giúp đỡ chúng tôi một chút lại còn âm thầm mua cả căn nhà rộng lớn ở nơi xa xôi như thế, thật chẳng thiết thực tí nào trong thời điểm này. Thậm chí anh còn nói bố mẹ tôi ích kỷ chỉ biết lo cho bản thân mà không nghĩ đến con cái.
Tôi khá tức giận trước những lời quy chụp của chồng, tôi nói rằng bố mẹ tôi lo xa thì có gì sai, họ cũng không có trách nhiệm phải lo cho chúng tôi, trong khi gia đình anh cũng không hề có động thái nào giúp đỡ... Lời qua tiếng lại khiến chúng tôi cãi vã căng thẳng, đỉnh điểm còn tính đến chuyện chia tay. Cuối cùng nghĩ đến đứa con còn chưa trào đời, vợ chồng tôi làm hòa và chuyện nhà cửa trở thành điều cấm kỵ không bao giờ được nhắc lại nữa.
Sau khi tôi sinh con trai, cả gia đình 3 người vẫn sống trong nhà bố mẹ tôi, vì giá nhà ngày càng tăng cao, khả năng mua đc căn nhà ưng ý càng trở nên xa vời. Hơn nữa tôi đi làm lại cũng cần nhờ ông bà ngoại trông cháu, nên cũng không quan tâm đến việc mua nhà nữa.
Thế nhưng cũng vì đã có con nhưng lại ở nhà ngoại, bố mẹ chồng tôi muốn gặp cháu cũng ngại đến thăm mà chỉ có thể yêu cầu con trai đưa cháu về bên nội. Sự bất tiện này khiến chồng tôi lại trở nên khó chịu, anh bàn với tôi vay tiền bố mẹ đẻ hoặc vay thêm ngân hàng để thêm tiền mua nhà mới sớm.
Tôi phản đối vì tôi không muốn phải đi vay mượn, hơn nữa khu vực này rất tiện việc học hành cho bọn trẻ về sau. Tôi cũng không muốn phiền bố mẹ tôi thêm, trong khi bố mẹ chồng cũng chẳng có động thái gì giúp đỡ. Nếu đằng nội đã không có thiện chí thì tại sao bên ngoại phải gánh vác?
Kết quả, cả tôi và chồng ngày càng không hài lòng với cha mẹ của nhau, những mâu thuẫn theo đó cứ nảy sinh thêm khiến tôi cảm thấy vô cùng ngột ngạt. Cuối cùng, tôi quyết định đệ đơn ly hôn để giải thoát. Số tiền bán nhà khi xưa chồng tôi vẫn luôn là người giữ, tôi cũng không có ý định đòi hỏi gì ngoài việc con trai phải theo mẹ.
Có lẽ vì cảm thấy không thể thay đổi được tình thế, chồng tôi cũng nhanh chóng đồng ý ly hôn. Khi bước ra khỏi tòa án, quả thật có những điều tiếc nuối nhưng trên hết, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm.
(Độc giả giấu tên)
Tự nhận là giúp việc với bạn con dâu để dò thử, ai ngờ nghe được bí mật động trời Cô ấy hỏi tôi là gì với Thoa - con dâu tôi, tôi ậm ừ bảo mình là giúp việc để thử dò xem bạn bè con dâu nói gì vì cô ấy giới thiệu là đồng nghiệp. Tôi năm nay 62 tuổi, có 3 đứa con, 1 trai 2 gái. Hai đứa con gái tôi lập gia đình sớm có con đi...