Chồng mất chưa lâu đêm nào cũng có người lạ leo lên giường, khi nhìn rõ mặt tôi hoảng hốt vì chính là người quen
Người lạ bí ẩn kia bước chân vào phòng tôi. Nói thật là tôi cực kỳ hoảng hốt, nước mắt chảy ra vì sợ mà chẳng dám nhúc nhích.
Tưởng là hắn sẽ nhẹ nhàng lấy cắp đồ có giá trị, ngờ đâu gã lại leo lên giường và ôm tôi từ đằng sau.
Chồng tôi mất sớm do căn bệnh ung thư quái ác. Anh ra đi ngay đúng những ngày tháng 1 của năm 2020, tới nay cũng đã qua giỗ đầu. Giữa tôi với chồng quá cố có đứa con gái chung năm nay cũng lớp 6 rồi. Nhờ tôi làm chỗ dựa vững chắc mà con bé cũng đã vượt qua phần nào nỗi đau mất bố.
Trong gia đình, chồng tôi là con út, lúc còn sống các thành viên khác rất yêu quý anh vì thế tôi cũng thường xuyên được quan tâm, hỏi han. Tuy nhiên, trong đó chỉ riêng có chị dâu là hay săm soi vào những chuyện tế nhị, ví dụ như việc chồng tôi để lại bao nhiêu tiền, mảnh đất…
Mỗi khi gặp những câu hỏi như vậy, tôi chỉ biết cười nhẹ rồi đáp: “Chồng em mất đột ngột, tuy có nhiều của nả nhưng đều dồn hết chữa bệnh cho anh ấy rồi. Bây giờ dư ra một ít thì để đóng tiền học phí cho con gái em sau này. Còn lại thì em vẫn phải đi làm đều thì hai mẹ con mới sống được chứ!” Nói vậy nhưng thực ra số tiền mà chồng tôi để lại gửi ngân hàng cũng đủ cho hai mẹ con sung túc vô lo nghĩ.
Tôi biết đây là điều tốt nhưng cũng sẽ là điểm yếu khiến người khác dòm ngó nhiều hơn. Vậy nên dù được đằng nhà chồng hỏi han cỡ nào, tôi cũng giữ khoảng cách và cẩn trọng trong từng hành động của mình.
Ngặt nỗi, tôi cũng thể khước từ mọi lòng tốt của các bác ấy được. Mỗi tuần tầm 1-2 lần, sẽ có gia đình bác cả hoặc các anh chị khác ghé qua nhà tôi chơi, hỏi han chuyện học hành của con gái và tình hình sinh hoạt hai mẹ con.
Vài tháng trở lại đây, tôi để ý chị dâu trưởng bắt đầu đề cập tới chuyện tôi đi bước nữa. Thú thật là tôi cho rằng mình còn trẻ, việc tái hôn là điều hiển nhiên song bây giờ chưa phải thời điểm thích hợp. Chắc phải qua 2 lần giỗ chồng mới thảnh thơi tìm một người đàn ông khác.
Mặc dù đã nói suy nghĩ của bản thân nhưng chị dâu vẫn tiếp tục khơi gợi bằng đủ kiểu. Khi thì “Cô phải mau chóng tìm người đàn ông khác đi thôi kẻo để muộn không đẻ được nữa” hay “Gái già xấu sau này trai cũng chê thì lấy ai được?”. Thậm chí, chị dâu cũng không ngần ngại bảo thẳng trước mặt cả gia đình nhà chồng: “Chú ấy ở trên kia chắc cũng ủng hộ cô đi bước nữa thôi!”. Thi thoảng, lúc chị dâu và anh cả qua nhà tôi chơi còn đi cùng một người đàn ông nữa với tư cách “mai mối”. Anh ta đã ly dị vợ, không phải nuôi con chung, kinh tế khá giả. Tuy nhiên tôi vẫn cương quyết cho dù chị dâu có tác thành tới đâu.
Tôi nghi ngờ, chị dâu có mục đích gì đó mờ ám thì ả mới kiên trì đến vậy.
Video đang HOT
Đêm hôm trước, tôi đang ngủ, con gái cũng đã say giấc trong phòng riêng thì bỗng có tiếng mở cửa sắt khiến tôi lạnh sống lưng. Vì ở nhà chung cư nên dù đóng cửa trong phòng thì tôi cũng nghe thấy hết. Trong đầu tôi nghĩ ngay là trộm. Nhưng chung cư này vốn từ trước tới nay an ninh rất tốt cơ mà? Vả lại, trước khi đi ngủ, lúc nào tôi cũng kiểm tra cổng cửa cẩn thận.
Tim đập càng lúc càng nhanh, tôi sợ tới nỗi không dám hô hoán. Ngộ nhỡ hắn ta làm ảnh hưởng đến con gái tôi và “xử” luôn cả hai mẹ con thì sao? Từng đọc trên mạng, mọi người nói hãy cứ ngủ yên, tài sản bị trộm cũng được còn hơn là mất mạng.
Người lạ bí ẩn kia bước chân vào phòng tôi. Nói thật là tôi cực kỳ hoảng hốt, nước mắt chảy ra vì sợ mà chẳng dám nhúc nhích.
Tưởng là hắn sẽ nhẹ nhàng lấy cắp đồ có giá trị, ngờ đâu gã lại leo lên giường và ôm tôi từ đằng sau.
Tôi khẽ nói trong yếu ớt “Ai đấy” thì sốc óc bởi giọng đáp đầy tính ve vãn: “Anh là K – bạn chị dâu em giới thiệu đây!”
Lúc này tôi mới chợt bừng tỉnh. Tôi đã biết vì sao gã có thể lẻn vào nhà tôi dễ dàng như thế. Trước đây, tôi có bí mật đưa anh trai cả của chồng một chùm chìa khóa để khi có việc gấp bất khả kháng thì anh ấy có thể vào nhà. Tôi nghĩ hoặc là anh cả, hoặc là chị dâu đã cố tình đưa chìa khóa cho gã đàn ông này.
Sau khi chắc chắn gã không phải trộm, tôi thở phào nhẹ nhõm rồi quay lại nhìn cho rõ. Đúng là K rồi. Nói đến đây thì tôi cũng xin thú nhận, rằng đêm đó tôi với anh ta cũng đã vượt giới hạn. Nhưng giờ nghĩ lại thấy thật xấu hổ và lo lắng. Liệu rằng sau này gã ta còn đến tìm tôi quấy rối và làm phiền nữa không?
Tôi chưa muốn đi thêm bước nữa, nhất là với người đàn ông này. Hi vọng rằng việc thay đổi chìa khóa nhà sẽ là quyết định sáng suốt và chị dâu cũng như anh trai chồng không còn gây áp lực với tôi nữa…
Cô đồng nghiệp "kém duyên" đến nỗi cả công ty không ai ưa nổi
Vẫn biết ở cái chốn văn phòng này khó mà tránh được kiểu người này kia, thế nhưng vô duyên đến mức ấy thì đúng là chẳng ai chịu nổi.
Tôi tự nhận mình là một người rất tốt nhịn, tính lại hay dĩ hòa vi quý nên tôi hay nhận xíu phần thiệt về mình, miễn sao không có chuyện gì ầm ĩ lên là được.
Cái tính này theo tôi từ nhà đến trường, từ trường đến nơi làm việc. Tôi ứng xử như vậy với cả người lạ lẫn người quen. Người có địa vị cao hơn hay thấp hơn tôi, lớn tuổi hơn hay nhỏ hơn tôi cũng đều đối đáp như vậy.
Cái được của tính cách này là thường thì tôi ít khi mâu thuẫn với ai, cũng không cãi cọ, ầm ĩ hay có xích mích với ai. Tôi cũng khá là hòa đồng và được lòng người khác nữa.
Tuy nhiên đã là con người thì ai chẳng có cảm xúc. Bên cạnh những người tế nhị, sống biết điều, có trước có sau thì cũng không ít người họ coi mình là trung tâm của vũ trụ và muốn mọi thứ phải xoay quanh họ, đúng theo ý họ.
Khi con người ta đến tuổi trưởng thì thì ai cũng phải đi làm, môi trường làm việc cũng chính là một xã hội thu nhỏ mà ở đó có những kiểu người như tôi nhưng cũng không ít kiểu người sẽ khiến cho cộng đồng xung quanh người ta thật sự không thể thoải mái được.
Và cô em đồng nghiệp nhưng khác phòng ban ở trên công ty tôi là một ví dụ điển hình nhất cho kiểu người luôn luôn khiến cho người xung quanh cảm thấy mệt mỏi và không thể nào vừa mắt với mình cho được.
Công ty tôi có tổng cộng 12 phòng ban, bên cạnh phòng quản lý nội dung của tôi là phòng hành chính nhân sự. Thường thì tuy cùng một công ty nhưng vì mỗi phòng ban đảm nhận một nhiệm vụ khác nhau và rất ít khi có liên quan đến nhau về mặt công việc nên các nhân sự thuộc các phòng cũng ít giao du qua lại.
Phòng tôi và phòng hành chính nhân sự thậm chí còn chung cửa ra vào với nhau nên việc phải xã giao, chào hỏi đôi ba câu là chuyện khó mà tránh được, thế nhưng mối quan hệ cũng chỉ dừng lại ở mức gật đầu cười cười như vậy mà thôi.
Ở phòng hành chính nhân sự có một cô em thuộc nhóm tuyển dụng nhân sự tên là Liên, cũng là nhân sự ít tuổi nhất ở cả 2 phòng gần nhau này. Mới đầu khi Liên mới về làm, tôi thấy cô bé này cũng có vẻ quảng giao, hòa đồng nên cũng khá có cảm tình. Thế nhưng càng về sau, cái sự quảng giao và hòa đồng đó của Liên đã đạt lên một tầm cao mới. Đó là vô duyên. Cực kỳ vô duyên!
Bắt đầu từ việc buổi trưa thường thì mọi người sẽ ăn uống xong rồi ngủ một giấc trước khi bắt đầu một buổi chiều đầy công việc bộn bề. Giấc ngủ trưa đặc biệt được phòng tôi chú trọng vì chúng tôi làm cần sự tỉnh táo và sáng tạo nên không thể để thần kinh và cơ thể rơi vào trạng thái căng thẳng được.
Thế nhưng từ ngày Liên về làm việc tại phòng hành chính nhân sự, không có một buổi trưa nào chúng tôi được ngủ yên ổn một giấc. Có bữa thì Liên bật nhạc to hết công suất và hát hết công lực với giọng hát không được vào tai cho lắm. Có hôm thì Liên rủ nhân sự cùng phòng ra khu vực phòng tôi chơi nhảy dây. Mỗi lần nhảy là sàn văn phòng rung chuyển, giấc ngủ của chúng tôi cũng lao đao theo...
Có bận phòng tôi nhắc nhở thì Liên không những không rút kinh nghiệm còn vênh mặt lên nói lại là "các chị thích thì các chị ngủ, em thích thì em hát, em có làm gì các chị đâu". Chúng tôi thấy sự ngang ngược này nên cũng đành nhún vai, người lớn cả rồi, đi đôi co với người không có thiện chí để mà làm gì đâu.
Tiếp đến phải nói đến chuyện chai nước hoa của tôi. Tôi có sở thích sưu tập nước hoa. Tôi sẵn sàng trích một khoản từ tiền lương mỗi tháng để mua về cho mình một chai nước hoa chính hãng. Đặc biệt với những chai nước hoa hiếm có khó tìm, tôi lại càng phải tìm mọi cách săn lùng cho bằng được.
Hồi đó tôi săn được một chai nước hoa bản giới hạn, thậm chí tôi còn phải mua lại của một người đã dùng hết nửa chai rồi, nhưng vì quá mê mẩn nên tôi vẫn quyết tâm xuống một khoản tiền không hề nhỏ cho em nước hoa ấy.
Tôi để chai nước hoa ở trên bàn làm việc, vì tiếc nên chẳng mấy khi tôi xịt đâu, chỉ yếu là để ngắm cho vui mắt, giảm căng thẳng mà thôi. Ấy vậy mà một lần vừa mới đến văn phòng, tôi ngửi thấy mùi chai nước hoa của tôi thoang thoảng đâu đấy. Lúc đó tôi hốt hoảng chạy về chỗ mình ngồi vì sợ lỡ đâu chai nước hoa của mình đã vỡ. Nhưng đến nơi thì nó vẫn an toàn trên bàn, vậy chứng tỏ có người đã xịt nước hoa của tôi.
Lát sau, Liên qua bàn tôi để xin chữ ký, tôi thấy mùi nước hoa của mình nồng nặc tỏa ra từ người Liên. Không thoải mái nên tôi đã quyết định hỏi thẳng.
- Em xịt nước hoa của chị à?
- Vâng! Sao thế chị?
- Sao em xịt mà không hỏi chị một câu?
- Ôi dời! Có chai nước hoa thôi sao phải hỏi làm gì mất thời gian ra ạ. Mà ai bảo chị để trên văn phòng, để đấy em thấy thì xịt thôi.
Lúc này tôi bị bàng hoàng bị độ vô duyên và tự tung tự tác của Liên. Dù tôi là một người cực kỳ dễ tính cũng không thể nào chấp nhận nổi hành động và cách nói chuyện của cô bé này.
Lúc này ở phòng tôi ai cũng lắc đầu ngao ngán. Đúng là đi làm kiểu người gì cũng có thể gặp được mà!
Đồng nghiệp đưa con đến nhà chơi, vừa gặp chồng tôi đứa trẻ liền gọi "bố", tôi xúc động bật khóc Mắt đứa trẻ sáng trưng, hạnh phúc ngay vào khoảnh khắc nhìn thấy chồng tôi. Tôi cảm thấy bản thân thật may mắn khi có được một gia đình hạnh phúc, ông xã là người tâm lý, yêu gia đình và cậu con trai thừa hưởng những ưu điểm của bố. Dù không quá giàu có nhưng nhiều người đều nhận xét gia...