Chồng mang nhân tình về làm ô sin cho vợ
Chồng tôi mang nhân tình về làm ô sin cho vợ. Tôi đã vô cùng đau đớn khi biết được bí mật mà chồng tôi cùng với cô gái đó đã giấu tôi bao nhiêu lâu nay. Tôi hoang mang không biết sẽ phải chấp nhận sự thật này thế nào và phải đối diện với chồng tôi thế nào bây giờ.
Ảnh minh họa
Chúng tôi cưới nhau về chúng sống một nhà chóng vánh sau gần một năm quen biết, yêu nhau. Lúc ấy, tôi cũng đã 30 tuổi rồi nên thực sự là cũng không mấy quan trọng việc kén chọn chồng nữa. Gia đinh, bố mẹ rồi bạn bè đồng nghiệp khuyên tôi nhanh chóng lấy chồng, con gái có thì, cứ kén chọn mãi rồi kẻo “già kén kẹn hom”. Với lại, quả thật là tôi cũng không có nhiều thời gian để dành cho việc hẹn hò, yêu đương. Công việc ở cơ quan đã chiếm quá nhiều thời gian mỗi ngày của tôi. Do đặc thù công việc nên tôi với anh rất ít khi có nhiều cơ hội, thời gian để gặp gỡ, hẹn hò. Cả hai đều cũng đã có tuổi nên đều thông cảm cho nhau trong chuyện ít đi chơi, hẹn hò. Chuyện yêu đương của chúng tôi chủ yếu qua điện thoại, yahoo lúc rảnh rỗi trong giờ làm việc hoặc khi đã kết thúc tất cả công việc của một ngày.
Tôi chẳng bao giờ hỏi về quá khứ của anh, anh cũng chẳng bao giờ đòi hỏi tôi kể về quá khứ của tôi thế nào. Chuyện của chúng tôi chỉ là những câu hỏi quen thuộc “ăn cơm chưa?” “đang làm gì”, ” ngày mai đi đâu?…”. Nhiều lúc tôi cũng cảm thấy nhàm chán với cái kiểu hẹn hò như thế. Thế nhưng rồi lại chột dạ, nếu bây giờ bỏ lỡ cơ hội thì biết bao giờ mới lấy được chồng. Vả lại cả hai cũng đều “già” rồi, chỉ cần sau này chồng mình đối xử tốt với mình, yêu mình là được rồi, còn mọi chuyện khác là chuyện vặt.
Suy nghĩ ngu xuẩn đó đã khiến tôi nhanh chóng đi đến cuộc hôn nhân với người đàn ông là chồng tôi bây giờ.
Sau khi cưới nhau, anh đối xử với tôi rất tốt. Bạn bè tôi nhiều khi nói bóng nói gió nên cẩn thận với chồng đi ngoại tình mà lại không biết. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó vì anh vẫn là người chồng có trách nhiệm và yêu thương vợ con. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng anh sẽ phụ tình thôi bởi tôi chẳng bao giờ làm điều gì có lỗi với chồng. Mặc dù công việc của tôi bận rộn nhưng thời gian tôi dành cho gia đình, chăm sóc chồng, con vẫn chu đáo mà tôi nghĩ rằng ít ai làm được như tôi. Mỗi ngày, tôi kết thúc công việc và đi ngủ chưa bao giờ trước 12 giờ đêm.
Video đang HOT
Nhiều lần chồng tôi đề nghị thuê thêm người giúp việc để bớt phần cực nhọc, vất vả cho tôi. Nhưng tôi tiếc tiền và cũng không yên tâm khi người giúp việc chăm sóc con mình nên vẫn cố gắng chu toàn để chồng tôi yên tâm.
Thế nhưng, khi sinh đứa con thức 2 thì tôi thực sự cần đến người giúp việc. Người giúp việc mà chồng tôi đưa về là một người phụ nữ cũng không còn trẻ, cô ta kém tôi 5 tuổi. Ban đầu tôi cũng áy náy vì cũng nghe nhiều chuyện ô sin với chủ nhà tằng tịu với nhau. Nhưng sau khi chồng tôi nói cô ấy là em họ ở quê đi làm giúp việc đã mấy năm nay ở trên thành phố. Thôi thì thuê người nhà cho yên tâm, đằng nào cũng vẫn phải mất tiền thuê. Tôi nghe cũng xuôi tai nên chẳng bận tâm nữa vì tôi vẫn đinh ninh đó là người nhà.
Vả lại, mọi viêc nội trợ trong nhà cô ta đều làm rất tốt nên tôi cũng thêm phần yên tâm. Từ ngày có giúp việc, chồng tôi cũng thường xuyên về nhà ăn cơm tối hơn nên tôi cũng thêm phần vui.
Vì mới sinh em bé nên “chuyện ấy” của vợ chồng tôi bị gián đoạn. Với lại, việc chăm sóc con cái đã khiến tôi mệt nhoài nên cũng chẳng đoái hoài gì đến chuyện ân ái nữa. Vì đã trải qua giai đoạn này khi sinh đứa con thứ nhất rồi nên tôi cũng không mảy may lo lắng chồng sẽ “bóc bánh trả tiền” bên ngoài.
Từ ngày sinh thêm em bé, chồng tôi với cậu con trai 5 tuổi của chúng tôi ngủ ở phòng con trai để cho tôi với em bé ngủ riêng một phòng. Mọi chuyện sẽ chẳng bị bại lộ nếu như đêm hôm đó, khi cả nhà đã ngủ say, tôi nghe thấy tiếng khóc thét của con trai tôi trong phòng, tôi đoán chắc cu cậu lại vừa mơ thấy điều gì đó đáng sợ. Tôi vội chạy sang thì chỉ thấy có một mình con trai tôi đang khóc mà không thấy chồng tôi đâu. Tôi vừa dỗ con, ôm con ra ngoài xem chồng tôi đâu thì cũng đúng lúc cửa phòng ô sin mở ra, chồng tôi trong bộ dạng vừa đi vừa cài cúc áo chạy vội ra. Lúc ấy, tôi đã không tin vào mắt mình. Trước những câu hỏi dồn dập của tôi thì chồng tôi đã thú nhận, cô gái ấy chẳng phải là họ hàng gì. Cô ta là nhân tình của chồng tôi, chồng tôi đưa cô ta về đây để dễ bề “chim chuột” với nhau trong thời gian tôi ở cữ.
Tôi chưa biết sẽ phải làm thế nào, sẽ tha thứ cho anh hay chấm dứt cuộc hôn nhân ở đây khi 2 đứa con của tôi vẫn còn quá nhỏ.
Theo VNE
Khoảng cách anh và em
Em đã từng mơ về một ngày mai có anh và em hạnh phúc trong một mái nhà. Cảm ơn anh về tất cả trong 4 năm qua, từ cái ngày đầu gặp anh.
Cảm ơn những gì anh dành cho em, yêu thương chăm sóc lo lắng, quan tâm... giúp đỡ động viên em trong thời gian em chưa có nơi ở việc làm ổn định. Rồi cả những khi anh không còn bên cạnh nhưng anh vẫn ân cần quan tâm, dặn dò em ăn uống thuốc thang những lúc không may bị bệnh. Em không thể nào nói hết ra những gì anh đã dành cho em nhưng từ trong thâm tâm em vẫn luôn nhận biết tình yêu mà trước đây anh dành cho em như thế nào. Em luôn khắc ghi niềm hạnh phúc ấy. Cảm ơn anh là người cho em biết tình yêu đầu tiên là gì và biết cả cái việc thiêng liêng nhất trong tình yêu .
Dù hôm nay anh nghĩ em thế nào đi nữa thì em cũng muốn nói ra mong để nhẹ lòng và mong anh hiểu. Anh à, có tình yêu nào khi xa cách mà không nhớ thương chờ đợi, với em thì sao! Đã không ít lần phát khóc vì nhớ thương anh, cũng không biết bao lần thấy mình bơ vơ lạc lõng nhưng rồi vẫn tinrằng dù chưa có điều kiện ở bên nhau nhưng ngoài đó anh vẫn yêu thương em. Nhớ ngày trước anh cũng hay nói với em có người họ sống với nhau chưa chắc họ vui vẻ hạnh phúc như anh với em, hay nhiều người cưới nhau nhưng có khi chưa được sống với nhau được thời gian như mình. Những lúc buồn không anh bên cạnh em luôn nhớ điều đó để làm niềm vui, nhưng đó có phải là mình ngộ nhận không anh, cố như vậy để luôn tỏ ra vui vẻ hạnh phúc .
Cuộc sống hàng ngày vẫn cứ trôi qua, trôi qua theo quy luật của thời gian. Với ai khác có lẽ đó là điều bình thường, nhưng còn với em đó là một niềm vui. Vui là vì đã đi qua cái ngày không anh, và có nghĩa cái lúc được bên anh cũng đến gần hơn. Vui là vì trải qua một ngày, khi đêm về em có được thời gian tâm sự với người em yêu. Cái niềm vui lớn lao ấy em cũng đa từng nói với anh cách đây không lâu. Em cứ nghĩ đâu nghư vậy thì anh biết được giờ em ở trong này xa gia đình xa người yêu em đang cần lắm anh quan tâm chia sẻ. Anh mà thương em, hiểu em thì chắc không để cho em chờ đợi và khát khao anh đến bật khóc thế này đâu.
Em biết mình cũng không hoàn hảo, chưa làm gì để anh tự hào về em, nhưng đổi lại em cũng không như người khác. Em yêu anh, em không dám làm anh buồn, em không muốn anh lo lắng cho em mà ảnh hưởng đến công việc hay gia đình, em không đòi hỏi anh phải thế này, thế kia cho em. Chỉ trong thời gian không anh bên cạnh em yếu đuối em cần cần chút yêu thương quan tâm của anh nên mới hay nói ra điều này điều kia như vậy mà thôi. Thật lòng thì em đây muốn tâm sự để cả anh và em thấy vui vẻ hơn, đỡ chút mệt mỏi chứ không phải muốn làm phiền để anh không vui đâu.
Khoảng cách không bao giờ làm chia cách tình yêu nếu ta thực sự yêu thương nhau! (Ảnh minh họa)
Không phải em muốn nhắc chuyện không vui nhưng đôi lúc cái sự vô tình đã làm em rất buồn. Em nói với anh ở trong này buồn anh ơi! Tưởng đâu sẽ được nghe điều gì đó an ủi từ anh, thế nhưng anh đáp lại là gì? Buồn thì tìm người để mà giải quyết... lúc đó em hụt hẫng lắm nhưng vẫn chỉ lên mail và nói rằng em không muốn anh có ý nghĩ đó, không muốn anh nói vậy nữa em buồn lắm đó. Chỉ vậy thôi thì chắc hẳn lòng em không nặng trĩu như hôm nay đâu. Anh có biết ngày qua tòi tệ với em lắm không buổi trưa hớn hở giờ nghỉ trưa gọi cho anh nhưng chút niềm vui ấy vụt tắt khi anh không nghe máy, không biết anh bận việc gì hay thế nào. Đi làm về đợi đến hơn 9h tối gọi lại cho anh, lúc đó mới biết anh không khỏe, em nhận ra qua giọng nói hơi mệt mỏi của anh và cái cảm giác như em đã làm phiền anh, em quá rắc rối với những câu hỏi chân thành nhưng hơi chút vụng về. Anh biết không câu trả lời "Đã bảo là mệt rồi mà" của anh làm em tủi vô cùng, giọt nước mắt không biết từ khi nào đã lăn xuống đôi gò mà, cổ họng nghẹn cứng lại không nói thêm được gì, chỉ cố gượng gạo "Thôi anh nghỉ đi" rồi vội vàng tắt máy. Dù có khổ mấy thì em làm được nhưng cái cảm giác như vậy em không chịu nổi anh à. Anh có biết với em mỗi ngày dù có bận rộn hay mệt mỏi em cũng mong anh không! Anh có biết từ ngày nào tới hôm nay niềm vui lớn nhất với em ngoài có ba, má, hai đứa em là anh không! Chẳng lẽ anh không còn muốn quan tâm gì đến em nữa? Chẳng lẽ em không có chút gì quan trọng với anh? Chẳng lẽ em đã vô tình cứ mãi yêu anh làm anh khổ? Chẳng lẽ em chỉ đáng để nhận bấy nhiêu tình cảm của anh như vậy thôi? Em không được phép biết mong muốn của anh là gì, em không được phép nghĩ đến tương lai của anh và em. Em đã từng mơ về một ngày mai có anh và em hạnh phúc trong một mái nhà. Nhớ anh cũng từng nói sau này em làm mẹ của các con anh, nghĩ đến đó hạnh phúc lắm anh à. Nhưng còn đâu khi mà mọi thứ có thể thay đổi, còn đâu khi mà anh không muốn nó vô tư thơ mộng như ngày xưa. Có thể chắc cũng chỉ em nhớ những điều đó mà tự cho mình cái niềm tin để chờ đợi thôi.
Em cũng chẳng vui gì khi mang trong lòng những tâm sự này rồi ngồi viết ra đâu, nhưng thôi cứ kệ mong được nhẹ lòng hơn khi mà không anh để ngồi tựa vào vai mà chia sẻ. Dù sao thì lâu nay mỗi khi buồn muốn nói chuyện với anh nhưng không dùng điện thoại trực tiếp là em vào cái mail này để nói chuyện một mình mà! Cho dù anh có đọc thư thì cũng không đáp trả một lời nào .
Em hiểu thời gian qua cuộc sống gia đình anh ngoài đó việc này việc kia nên không nhiều thời gian, anh còn nhiều việc riêng nữa nên không thể như em mong muốn... nhưng anh à em nghĩ cũng không khó gì đâu một chút thời gian cho người mình yêu ở nơi xa dù là có bận rộn đến mấy đi chăng nữa. Nếu còn yêu còn quan tâm nhau thì đó cũng là niềm vui trong cuộc sống mà phải không anh. Thôi thì dù muốn hay không thì em cũng tự bước đi một mình thôi. Trước đây có đi đâu hay làm gì một mình nhưng lòng em vẫn tin là có anh bên cạnh. Em phải sống khác thôi, cố mà khác với cái suy nghĩ về tình yêu trước đây! Dù không muốn chút nào cả nhưng tự đặt ra để thực hiện. Trong tuần tới em không gọi điện hay nhắn tin gì đến anh, anh có gọi thì có thể em cũng không trả lời đâu. Cho dù thư hôm nay anh đã đọc hay chưa đừng trách gì em anh nhé. Em muốn như vậy để nếu anh bận việc thì lo cho ổn, không mất thời gian cho em. Em làm như vậy để anh thấy em có còn quan trọng với cuộc sống của anh không? Em làm như vậy để em tự mạnh mẽ hơn mà thôi.
Em biết những ngày tới em sẽ như thế nào rồi nhưng đành có cách thế này thôi. Sau 1 tuần hãy cho em biết em có thực sự còn ý nghĩa với anh không. Em cần câu nói thật lòng từ trái tim anh.
Em đợi tin anh - Người em yêu!
Theo VNE
Ám ảnh đêm tân hôn của người cũ Tôi đau đớn khi nghĩ đến đêm tân hôn hạnh phúc của anh và người phụ nữ khác. Đã gần 4 năm kể từ ngày em kết hôn cho đến bây giờ, chưa một ngày nào em thôi nhớ đến anh. Em nhớ những lần chúng ta đi chơi với nhau thật vui và hạnh phúc, nhớ những lúc anh chăm sóc, vỗ...