Chồng mang nhẫn cưới của tôi cho bồ, tôi phải làm sao?
Hiện tại, tôi đang hoài nghi liệu tình yêu thề non hẹn biển của anh ta có mấy phần là thật, hay từ đầu đến cuối anh ta chỉ lợi dụng tôi?
Ảnh minh họa
Nhiều người nói 5 năm đầu là những ngày tháng hạnh phúc, ngọt ngào nhất của một cuộc hôn nhân, còn sau đó tình yêu cũng dần dần phai nhạt. Tôi và chồng cũng đã kết hôn được hơn 5 năm, phải chăng tình cảm của chúng tôi cũng đang đến hồi lụi tàn?
Tôi vốn là con gái một trong một gia đình khá giả, từ bé đến lớn được nuông chiều như một cô công chúa, còn chồng tôi lại là con lớn thứ hai trong một gia đình bình thường có đến 4 anh chị em. Dù có không ít người theo đuổi, nhưng tôi vẫn chọn anh, không chỉ vì vẻ ngoài cao lớn đẹp trai của anh mà còn vì anh đối với tôi hết mực che chở, chiều chuộng. Anh luôn cho tôi thấy anh yêu tôi nhiều như thế nào, ở bên anh, tôi luôn có cảm giác cả thế giới của anh chỉ vây quanh tôi.
Gia đình tôi có công ty riêng, làm ăn rất tốt, bản thân tôi cũng có một công việc không tồi, xét về điều kiện kinh tế, giữa tôi và anh chênh lệch rất lớn. Vì thế, sau nửa năm yêu nhau, chúng tôi bàn tính chuyện cưới xin thì bị bố mẹ tôi phản đối gay gắt. Mẹ tôi nói gia đình anh còn nhiều gánh nặng như vậy, chẳng biết tình yêu của anh có là thật lòng hay không? Mà kể cả là thật, chỉ sợ lấy anh tôi cũng phải chịu khổ nhiều, một người lớn lên trong nhung lụa như tôi liệu có chịu được không?
Khi đó, tôi cảm động vì tấm chân tình của anh, kiên quyết đòi cưới bằng được. Bố mẹ tôi vẫn quen chiều tôi nên cuối cùng đành phải nhượng bộ. Sau khi kết hôn, chúng tôi vẫn sống ở nhà bố mẹ tôi, còn căn nhà bố mẹ tôi tặng hai vợ chồng làm quà cưới, chúng tôi cho thuê lại. Tiền cho thuê nhà mỗi tháng cũng là một khoản không nhỏ, nhưng trong suốt mấy năm trời luôn bị anh đưa về nhà anh với đủ lý do: anh cả kết hôn, em út mới vào đại học, em ba đi làm cần mua xe,… Tôi cảm thấy anh chỉ nghe lời mẹ, không tính toán gì cho tương lai sau này của chúng tôi. Không chỉ số tiền thuê nhà, mà cả tiền chúng tôi cố gắng kiếm để lo chuyện sinh em bé sau này cũng bị mẹ anh lấy đủ các loại có để “mượn”.
Đầu năm nay, tôi mang thai, cả người mệt mỏi nên không muốn đi làm. Chồng tôi lại nói ai mang thai cũng đều vẫn đi làm, tại sao tôi lại không? Thật sự, sau khi kết hôn, tôi đã nhận thấy chồng ngày càng thay đổi. Trước đây yêu chiều tôi bao nhiêu thì bây giờ thờ ơ với tôi bấy nhiêu. Anh ta không còn quan tâm đến suy nghĩ của tôi, cũng không còn chu đáo lo lắng cho tôi. Nhưng đâm lao phải theo lao, ngày trước tôi sống chết đòi lấy anh ta, giờ con cũng có rồi, tôi chỉ đành nín nhịn uất ức một mình, không dám nửa câu than vãn với ai.
Chồng tôi còn ngày càng quá đáng, chê tôi lùn, chê tôi lười, còn trách tôi lấy cớ mang thai đùn đẩy hết việc nhà cho anh ta. Chúng tôi vì chuyện này cãi nhau một trận lớn, đến nỗi bị động thai phải nhập viện. Anh ta cũng bị một phen sợ hết hồn, từ đó cũng không còn gây sự với tôi.
Video đang HOT
Sau khi mang thai, chân tay tôi bị phù nề nên không thể đeo các loại trang sức nữa, tất cả đều để trong ngăn tủ, nửa năm qua tôi cũng không động đến. Một lần, chồng tôi đi tắm thì điện thoại của anh báo có tin nhắn đến. Tôi tò mò mở ra xem, mới bàng hoàng phát hiện chồng lại ngang nhiên ngoại tình trong lúc tôi mang thai. Lật xem lại lịch sử tin nhắn, thấy hai người nói với nhau những lời lẽ yêu đương rất mùi mẫn, còn có rất nhiều ảnh cô ta gửi cho chồng tôi. Trong đó, có một bức ảnh khiến tôi phải lưu ý nhất: Ảnh cô ta khoe chiếc nhẫn trên ngón áp út, với dòng nhắn: Nhẫn “chồng” cầu hôn, em rất cảm động!
Tôi sững sờ vì chiếc nhẫn trên tay cô ta lại giống nhẫn cưới của tôi như đúc, vội vàng mở ngăn kéo tìm thì không thấy nhẫn đâu nữa. Đúng lúc đó thì chồng tôi bước ra, vội giật điện thoại trên tay tôi, còn quát tôi vì “xâm phạm đời tư” của anh ta. Tôi chất vấn anh ta về cô “bồ” kia, về chiếc nhẫn kia thì anh ta còn già mồm cãi cố. Anh ta nói cô gái kia chỉ là bạn trên mạng, chưa gặp mặt bao giờ. Còn cái nhẫn chỉ là trùng hợp giống nhau, chứ kiên quyết không chịu thừa nhận anh ta đã lấy chiếc nhẫn cưới của tôi. Tôi đòi ly hôn, anh ta không chịu, còn dùng những lời lẽ ghê tởm, nói phải biết nghĩ cho đứa bé trong bụng.
Tôi quá đau lòng khi nhận ra bộ mặt thật của anh ta. Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc nhẫn cưới của tôi trên bàn tay cô “bồ” kia, lòng tôi đã hoàn toàn nguội lạnh. Nhưng còn con tôi, tôi không muốn con mình chưa ra đời đã không có bố. Tôi phải làm sao?
Theo DanViet
Người tình trẻ mãi không già
Từ khi bố tôi bị bệnh Parkinson, tôi cảm thấy mọi thứ trong nhà bỗng nhiên bị đảo lộn hết cả. Trí nhớ của ông không tốt, thỉnh thoảng lại có những phát ngôn vô cùng kỳ lạ. Ví dụ, hôm nọ, khi tôi về nhà thăm ông, ông hỏi tôi đã làm xong bài tập về nhà chưa, tại sao tối hôm trước mải mê chơi điện tử không chịu học bài...
Tôi nghĩ bụng, may mà có mẹ ở đây, nhờ có bà tận tình chăm sóc bố thì tôi mới có thể yên tâm công tác ở thành phố, cuối tuần lại về đây thăm ông.
Nhưng, lại có một vấn đề mới phát sinh. Một hôm, tôi về thăm bố, ông nhân lúc mẹ tôi không chú ý, lén gọi tôi ra một chỗ khuất, nói: "Bố thích cô gái nhà bên cạnh, cô ấy rất xinh đẹp, bố muốn lấy cô ấy!"
Lời nói của ông khiến tôi ngây người ngạc nhiên, bố tôi năm nay đã 80 tuổi rồi, sao sao có thể nói ra những câu như vậy chứ? Nhưng tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, "Có thể bố chỉ hồ đồ trong chốc lát, đây chỉ là lời nói đùa mà thôi." Tôi tự an ủi mình.
Nhưng sự việc đã đi xa hơn dự liệu của tôi. Một tuần sau, bố gọi điện cho tôi, nói: "Con chọn giúp bố một chiếc nhẫn cưới thật tốt, kim cương phải thật to, bố muốn cầu hôn cô ấy."
"Bố cầu hôn ai cơ?" tôi dở khóc dở cười hỏi.
"Chẳng phải đã nói với con rồi hay sao? Chính là cô gái ở nhà bên cạnh ấy! Bố đã hỏi thăm rồi, cô ấy chưa có bạn trai, hơn nữa còn rất có thiện cảm với bố." Bố tôi vui mừng nói.
"Được ạ, con sẽ mua, lần sau về nhà con sẽ mang cho bố." Tôi cúp điện thoại, nhớ lại lời bác sĩ nói: "Trí nhớ của những bệnh nhân Parkinson sẽ ngày càng giảm sút, càng ngày càng có những hành động và lời nói kỳ lạ, gia đình nên chuẩn bị sẵn tâm lý, nhất quyết không được tức giận hay buồn lòng vì những sự việc như vậy."
Hơn một tuần sau, tôi về nhà thăm bố. Vừa vào đến cửa, bố tôi đã nhiệt tình ôm tôi, nói: "Cuối cùng thì con đã về." Sau đó, ông kéo tay tôi vào phòng, đóng cửa lại, nói: "Đưa nhẫn cưới cho bố, bố đang vội lắm."
Tôi miễn cưỡng giơ hai bàn tay của mình ra, nhún vai, tất nhiên là chẳng có cái nhẫn cưới nào cả.
Bố tôi rất không vui, ông gần như quát lên: "Con có biết bố yêu cô ấy đến mức nào không, cô ấy vừa lương thiện, dịu dàng lại xinh đẹp, rõ ràng là người mà Thượng đế phái xuống để bầu bạn với bố. Thế mà, con lại dám quên mua nhẫn cưới giúp bố!"
"Nhưng bố đã có vợ rồi mà! Con biết phải nói sao với mẹ đây?"
"Im miệng! Tôi không có đứa con trai như anh, lẽ nào anh muốn cản trở mối nhân duyên tiền định này? Tôi đánh gẫy chân anh bây giờ."
Vì không muốn để mẹ biết chuyện này, tôi đành phải xuống nước, hứa với bố lần sau về nhà sẽ mua nhẫn cưới cho ông.
Không biết phải nói với mẹ tôi chuyện này thế nào đây? Hồi còn trẻ, bố tôi thường xuyên đi làm xa nhà, mọi việc gia đình đều do mẹ tôi quán xuyến. Về già, bà lại phải vất vả chăm sóc bố tôi bị bệnh, vậy mà bố tôi lại lén thương nhớ cô gái hàng xóm, ông ấy lại đi tìm tình nhân bên ngoài!
Nhưng nhớ lại lời bác sĩ, nhất quyết không được khiến bệnh nhân tức giận vì ông có thể đột tử bất cứ lúc nào, tôi vẫn miễn cưỡng mua một chiếc nhẫn cưới, mang về nhà cho ông.
Tôi không biết sau đó mọi chuyện sẽ ra sao, bố mẹ ly hôn, trở thành trò cười cho thiên hạ? Thế là, cả đêm hôm đó tôi không sao ngủ được.
Sáng hôm sau, mẹ đến bên cạnh giường tôi, nói: "Con này, con biết không, tối hôm qua bố con cầu hôn mẹ đấy. Nhìn này, đây là chiếc nhẫn cưới ông ấy tặng mẹ, viên kim cương rất to! Bệnh tật khiến ông ấy mất trí nhớ, cứ tưởng rằng bố mẹ chưa lấy nhau, thế là ông ấy tha thiết cầu xin mẹ lấy ông ấy."
Mắt tôi bắt đầu ướt, thì ra tôi đã hiểu lầm bố rồi. Đúng vậy, trước khi trở thành vợ chồng, mẹ tôi sống ở cạnh nhà bố tôi, vì thế mà hai người mới quen biết và yêu nhau.
Thì ra, cô gái lương thiện, dịu dàng và xinh đẹp mà bố tôi nói đến chính là mẹ của tôi!
Theo Blogtamsu
Bạn trai giàu có vẫn đòi cưa đôi tiền nhẫn cưới Đang tính tiền, anh bỗng kéo tôi ra một góc nói nhỏ: &'Mình chia đôi tiền nhẫn cưới em nhé...'. Tôi năm nay 28 tuổi, sắp kết hôn với người bạn trai đã yêu được 3 năm. Anh là bạn học đại học của tôi. Thực ra, đã ở vào cái tuổi &'hâm đi hâm lại' mấy lần rồi nhưng tôi vẫn chưa...