Chồng mải cờ bạc không đưa vợ đi đẻ, thế mà mẹ chồng vẫn nói được câu này
Tôi bế tắc quá, không biết nên làm gì với người chồng vô tâm và người mẹ chỉ biết bênh con nữa.
Tôi năm nay 28 tuổi, tôi với chồng quen biết qua sự giới thiệu của họ hàng. Anh năm nay 30 tuổi, làm kỹ sư điện ở một công ty lớn. Bố mẹ tôi nghĩ anh là một người đàn ông tốt, có công việc thu nhập khá, lại cư xử đứng đắn, chững chạc. Điều kiện gia đình 2 bên cũng tương đương nhau.
Tuy nhiên, khi mới quen biết được 3 tháng, tình cảm của chúng tôi còn mới chớm, chưa quá sâu đậm thì bố mẹ tôi đã liên tục thúc giục chuyện cưới hỏi. Thấy tôi từ chối, mẹ tôi khóc. Mẹ tôi bảo rằng: “Bằng tuổi con con gái trong làng, trong họ đều cưới và có con hết rồi. Cái Xuân nhà thím Vinh đã tay bồng tay bế 3 đứa con. Con còn định để bố mẹ muối mặt với họ hàng, bà con làng xóm đến bao giờ nữa?”
Không còn cách nào nữa, tôi đành nhắm mắt lên xe hoa với anh. Lúc mới quen, anh có chia sẻ rằng thỉnh thoảng anh và đồng nghiệp ở công ty hay đi ăn và về nhà một người để đánh bài cho vui. Nhưng sau khi cưới về tôi mới biết anh là một con “ma cờ bạc” thực sự.
Tiền lương mỗi tháng anh kiếm được trên dưới 15 triệu nhưng anh chỉ đưa được khoảng 3-5 triệu về cho tôi. Số còn lại anh cầm hết vì anh nói anh cần tiền để ra ngoài giao lưu, quan hệ, tất cả đều phục vụ cho công việc. Vì mới cưới nhau, còn ngất ngây trong men say hạnh phúc nên tôi không muốn làm căng mọi chuyện.
2 tháng sau khi cưới, tôi phát hiện mình mang thai, chồng tôi vui lắm, anh ôm tôi vào lòng và nói sẽ cưng chiều tôi như bà hoàng. Thật vậy, anh đi chợ, nấu cơm, giặt đồ cho tôi và không bắt tôi làm bất cứ việc gì trong nhà. Nhưng chỉ được mấy tuần, anh lại lấy lý do bận việc không đi chợ, nấu cơm được và bảo tôi đi làm về thì đi ăn hàng. Nhiều lần như vậy tôi sinh nghi, qua một lần theo dõi anh, tôi biết được hết giờ làm là anh lại đến nhà bạn để đánh bài.
Quá ham mê cờ bạc, đêm nào anh cũng về muộn và gần như chẳng quan tâm gì đến mẹ con tôi nữa. Tôi nhiều lần góp ý thì anh bỏ ngoài tai và nói rằng anh chỉ chơi cho vui.
Nói chồng chẳng được, tôi chỉ biết tự chăm sóc bản thân mình để đứa con trong bụng có thể được sinh ra khỏe mạnh. Tôi ở nhà vẫn tự giặt giũ và nấu nướng chứ không cần nhờ đến chồng.
Video đang HOT
Tôi nghỉ làm trước ngày dự kiến sinh 10 ngày. Trước đó, tôi đã nói với chồng rằng tôi sắp đến ngày sinh nở, mong anh về nhà sớm với tôi phòng khi tôi chuyển dạ bất ngờ. Chồng tôi nói chắc như đinh đóng cột: “Em yên tâm, em chỉ cần gọi điện 1 cái, 5 phút sau anh có mặt tại nhà để đưa em đi đẻ liền”.
Vậy mà đến hôm tôi chuyển dạ, tôi gọi cho chồng hàng trăm cuộc, anh ấy không bắt máy. Tôi nhắn tin anh cũng không nhắn lại. Thấy đau bụng quá, tôi đành gọi bố mẹ đẻ đến đưa tôi vào bệnh viện. May mắn rằng chỉ sau đó 3 tiếng, tôi đã sinh con trai. Lúc đó, bố mẹ chồng và chồng tôi mới tất tả vào bệnh viện. Thấy chồng tôi xuất hiện với bộ dạng mệt mỏi, trên má còn sưng và rớm máu nhưng tôi giận quá nên không hỏi han gì.
Chưa hết mệt mỏi, đau đớn vì mới sinh con, bị khâu nhiều mũi ở tầng sinh môn tôi đã điên tiết khi mẹ chồng tôi vừa đến đã nói với mẹ tôi như sau: “Vừa nghe chị gọi là tôi bỏ cả cửa hàng chạy ù vào đây ngay. Cái Ngân nó chẳng biết quản lý, bảo ban chồng để thằng Trung nó ham mê cờ bạc quá. Hôm qua nó ngồi đánh bạc đến khuya xong cả đám còn cà khịa, gây gổ với nhau. Vợ thì mới đẻ.”
Câu nói của mẹ chồng khiến tôi và mẹ tôi tức như bị chọc họng. Nếu mẹ con tôi không kiềm chế, chắc đã cãi nhau to ở bệnh viện. Không hiểu mẹ chồng tôi nghĩ gì mà lại thốt lên những câu như vậy. Tôi là vợ chứ đâu phải mẹ anh ấy mà bảo ban, quản lý. Anh ấy cũng 30 tuổi đầu rồi, đâu còn bé bỏng gì nữa đâu mà không ý thức được những việc làm của mình. Mấy ngày nay tôi bực bội, bức xúc quá. Không biết tôi phải làm thế nào với người chồng vô tâm và người mẹ chồng chỉ biết bênh con này.
Theo Phunutoday
Tuyên ngôn 'sống chết cũng không ở với mẹ chồng' của cô nàng hiện đại và cái kết
Trong lúc nàng ngồi ngây ra, cố gắng "tiêu hóa" cơn mưa phân tích, chỉ trích chàng vừa nói thì chàng đã đứng dậy, trả tiền cà phê và mất hút sau cánh cửa...
Ảnh minh họa
Chiều cuối tuần lộng gió, nàng và chàng thảnh thơi tản bộ trên con phố vắng người lại qua gần khu phố cổ.
Nàng và chàng là người yêu. Cả hai mới qua giai đoạn tìm hiểu, chính thức bước vào mối quan hệ yêu đương được một thời gian ngắn. Thế nhưng có một điều chắc chắn là cả hai đều nhắm tới chuyện trăm năm với người kia. Chàng ưng nàng - cô gái "chuẩn" hiện đại với vẻ ngoài tự tin, năng động trong công việc, giao tiếp xã hội cực ổn. Về phía nàng cũng "chấm" chàng làm nơi gửi gắm thanh xuân. Chàng không đẹp trai nhưng phong độ, galant và sống tình cảm. Quan trọng nhất là xuất phát điểm chẳng bằng ai nhưng đến thời điểm quen nàng, chàng đã ở vị trí mà nhiều anh chàng cùng tuổi mong ước. Điều đó khiến nàng rất mực nể phục.
Câu chuyện ngày cuối tuần không đầu không cuối của cả hai đột ngột bị cắt ngang bởi tiếng tranh cãi của hai người phụ nữ một già một trẻ vọng ra từ một căn nhà nhỏ trên phố. Dù không cố ý "hóng hớt" nhưng chàng và nàng cũng lõm bõm nghe được vài câu. Cả hai nắm được tình hình có lẽ là mẹ chồng - nàng dâu nhà đó đang xảy ra mâu thuẫn. Đi thêm vài bước xa khỏi vùng hỗn loạn, nàng thành thật bảo chàng:
"Mẹ chồng - nàng dâu theo ý em ấy, là đừng ở chung với nhau ngay từ đầu cho đỡ lắm chuyện. Hai người ở hai thế hệ cách biệt, lại cùng yêu một người đàn ông, vấn đề ở đấy mà ra, đau đầu mệt mỏi lắm!".
Chàng bất ngờ đứng lại, nhướn mày nhìn sang nàng: "Em nói thế có nghĩa là em không định ở cùng mẹ chồng dù vì bất kỳ lý do gì? Nếu chồng em, yêu cầu hai vợ chồng ở cùng mẹ anh ấy thì sao? Em cũng không khoan nhượng?"
"Tất nhiên rồi anh! Đó là nguyên tắc của em. Sống chết em cũng không ở với mẹ chồng! Anh nghĩ xem, cuộc sống nay khác rồi, em lại là phụ nữ hiện đại. Em sẽ nói chồng cho ở riêng, mỗi tháng về thăm, biếu tiền cho bố mẹ hai bên là được chứ gì! Nếu cần thì biếu bố mẹ chồng nhiều hơn một chút, cái đó em chẳng so đo làm gì", nàng khẳng định chắc nịch, không có lấy một giây lăn tăn.
Nàng hí hửng nhìn chàng, đợi chàng "tán thưởng" về cao kiến của mình như mọi khi. Chàng chẳng từng nhiều lần tấm tắc khen nàng thông minh, hiện đại còn gì. Thế nhưng chàng lần này lại chẳng nói gì thêm nữa. Kể từ lúc đó, hai người cùng đi bộ trở về trong bầu không khí im lặng, sượng sùng dù nàng chẳng hiểu tại sao.
Kể từ hôm ấy, chàng bỗng lạnh nhạt, dửng dưng với nàng. Nàng gọi thì chàng kêu công việc bận rộn, không tiện gặp mặt, không tiện nói chuyện dù là qua điện thoại. 2 tuần trôi qua, nàng ấm ức không chịu được, hẹn bằng được chàng ra quán cà phê để "nói chuyện phải quấy rõ ràng".
"Có phải anh không vừa ý khi em tỏ ra không muốn sống cùng mẹ chồng đúng không? Từ lúc nói chuyện đó xong em thấy anh khác lắm!", vừa thấy chàng ngồi trầm ngâm trong quán cà phê nàng đã nóng nảy tuôn luôn một tràng.
Chàng ra hiệu nói nàng ngồi xuống uống nước. Đợi lúc nàng có vẻ bình tĩnh lại, chàng mới cất lời:
"Đúng là từ lúc nghe em nói về chủ đề đó, anh cảm thấy dường như mình không hợp nhau, không thể tiến xa hơn nữa. Bởi anh xác định cưới vợ là sẽ đón mẹ về ở cùng, vì mẹ giờ chỉ có mỗi anh để nương tựa. Trong khi đó em nói không ở chung với mẹ chồng là nguyên tắc của em, nhất quyết không nhượng bộ".
Nàng nghe thế thì cơn giận lại bùng lên, vặn lại: "Em muốn thế có gì không đúng? Không sống chung ngay từ đầu, mâu thuẫn chẳng thể xảy ra. Hai bên cứ giữ mối quan hệ dù hơi xa nhưng hòa bình như thế. Anh ở giữa là được lợi nhất còn gì. Cả anh và em đều có công việc với mức lương khá ổn. Mình có thể thuê giúp việc, biếu thêm tiền cho mẹ anh, bà ốm đau vẫn chia nhau về chăm sóc. Thế có gì không hay nào?".
"Anh đã mong chờ một sự hồi tâm chuyển ý hay một sự thỏa thuận từ em. Nhưng câu trả lời vừa rồi cho thấy em vẫn nhất nhất theo ý mình. Em phải hiểu vấn đề không nằm ở chỗ có ai chăm sóc mẹ, cho mẹ cuộc sống đủ đầy vật chất mà là tình nghĩa, là báo hiếu. Bố anh mất sớm, bao năm qua chỉ có mẹ vất vả nuôi anh, sao anh có thể đề mẹ cô độc khi về già? Nếu em yêu cầu anh chọn giữa mẹ và em, thì anh buộc phải nói là anh chọn mẹ", chàng từ tốn nói với nàng. Không hiểu sao sự từ tốn ấy khiến nàng vừa điên tiết lại vừa thấy lép vế, xấu hổ.
Nàng chưa kịp nói thêm gì, chàng đã tiếp luôn: "Có thể em sẽ nghĩ vợ mới là quan trọng, vì vợ đồng hành cùng anh suốt quãng đời còn lại. Nhưng anh cũng không quên trước khi yêu em, hay trước khi cưới vợ, chỉ có mẹ đồng hành cùng anh. Em là cô gái hiện đại, cá tính. Nhưng anh cứ nghĩ em hiện đại, tân tiến thì cách nghĩ lại càng phải thấu đáo hơn".
"Anh...", nàng tức tối khi bị chàng chỉ trích không kiêng nể nhưng cũng không nói được gì hơn.
"Có một điều anh muốn hỏi em, đó là liệu em có thực sự yên tâm với một người đàn ông sẵn sàng vì em mà để mẹ anh ta đơn độc tuổi già? Mẹ dứt ruột sinh ra, nuôi nấng khôn lớn trưởng thành mà anh ta sẵn sàng ngó lơ. Em cho rằng người đàn ông như thế sẽ tình nghĩa vẹn tròn với vợ đến cuối đời chứ?"
Trong lúc nàng ngồi ngây ra, cố gắng "tiêu hóa" cơn mưa phân tích, chỉ trích chàng vừa nói thì chàng đã đứng dậy, trả tiền cà phê và mất hút sau cánh cửa.
Nàng không biết đây có phải một lời chia tay hay không. Nhưng thái độ và lời lẽ của chàng cho thấy trong chuyện này nếu nàng không thay đổi cách nghĩ thì chỉ có nàng là thiệt.
Một lúc sau, như sực tỉnh lại sau cơn mê, nàng lập cập đứng lên xách đồ, đuổi theo chàng. Một chàng trai tốt, thấu tình đạt lý như thế nàng sao có thể để mất? Nhưng liệu nàng còn cơ hội nào nữa không đây?
Theo Xaluan
Nửa đêm điếng người nhận được tin nhắn của vợ "em đi với sếp anh 1 đêm bằng tiền anh kiếm cả đời đấy" Chờ mãi chẳng thấy vợ về thì bất ngờ điện thoại báo có tin nhắn, nhưng vừa nhìn thấy nội dung, tôi chết lặng... Tôi và vợ yêu nhau từ thời sinh viên. Vợ tôi ngày ấy nổi tiếng là hoa khôi của trường. Có bao người theo đuổi, tôi biết có những người đàn ông hơn tôi nhưng cuối cùng cô ấy...