Chồng lý tưởng ngoại tình
Điều đau khổ nhất, uất ức nhất đã đập vào mắt em: Chồng ngoại tình với chính bạn của vợ.
Hỏi:
Chị Tâm An kính mến!
Khi em viết bức thư này là lúc lòng em lại xao động, lại mệt mỏi chị ạ.
Em và anh ấy biết nhau từ nhỏ vì là hàng xóm của nhau nhưng mãi tới khi lên đại học, tình cảm trong bọn em mới nảy nở. Bố mẹ em rất quý anh bởi anh rất hiền lành, học giỏi, chăm chỉ lại tình cảm nữa. Em cũng hạnh phúc trong vòng tay người đàn ông đó.
Yêu nhau 3 năm, trước sự thúc giục của cha mẹ hai bên, chúng em nên vợ nên chồng. 1 năm sau, niềm vui được nhân đôi khi chúng em chào đón thành viên mới của gia đình. Mỗi sáng thức dậy, em lại thấy tự hào và lâng lâng hạnh phúc, em cảm thấy mình là người đàn bà may mắn.
Càng sống với anh, em càng thấy anh là người đàn ông lý tưởng, chẳng bao giờ anh phải để em lo lắng, suy nghĩ, vì thế niềm tin dành cho anh là tuyệt đối. Tổ ấm của chúng em duy trì được trọn vẹn trong 2 năm đầu.
Nhờ sự cần mẫn mà vợ chồng em cũng đạt được ít nhiều thành công trong công việc. Một lần, em phải đi công tác sang Malaysia trong vòng 1 tuần theo dự kiến. Nhưng may mắn thế nào, công việc đó trôi vèo vèo, chỉ đến ngày thứ 5 em đã xách valy về với chồng con.
Trong đầu em lúc đó nảy ra biết bao dự định: làm bố con anh bất ngờ, nấu một bữa tối thật ngon, tặng quà cho anh… Về tới nhà mới 11 giờ trưa, loay hoay tìm chìa khóa nhưng em nhận ra trong nhà có người. Em đang băn khoăn tự hỏi sao hôm nay anh lại về sớm thế.
(Em chưa kể chị nghe rằng do con còn nhỏ nên trước khi đi công tác, vợ chồng em có gửi con sang nhà ông bà ngoại trông giùm).
Bước chân vào nhà, tim em nhói lên, đập thình thịch khi có tiếng cười của anh và cô bạn thân của em. Điều đau khổ nhất, uất ức nhất đã đập vào mắt em: Chồng ngoại tình với chính bạn của vợ.
Video đang HOT
Nước mắt giàn giụa, em chạy như bay ra khỏi nhà trước sự hoảng hốt của đôi trai gái đó.
Em nhớ lại rằng mình ngu ngốc và đã quá tin người. Tú – bạn em – chưa có gia đình, nhưng đó là một người con gái ngây thơ. Vì gần nhà, Tú rất hay sang nhà em chơi, em thấy điều đó cũng bình thường…
Thế mà…
Tự ái, mặc kệ những lời van xin của anh, em quyết chia tay là chia tay. Nhiều người bảo em dại dột nhưng em tự nhận mình là người đàn bà ngọt ngào khi cần và cũng cứng nhắc hơn thép nếu muốn.
Tính tới bây giờ, vợ chồng em đã đôi ngả được 4 năm. 4 năm đó, em đã trở lại bình thường, chăm con tốt, mọi việc đều ổn. Tuy nhiên, nhớ lại ngày đen tối đó, em vẫn có thể khóc ngon lành được chị ạ.
Ngày hôm qua, mẹ anh gọi điện bảo anh bị tái phát bệnh tim, nguy cơ bệnh xấu đi là rất cao, bà bảo anh mong được gặp hai mẹ con em. Anh cầu xin em hãy thứ tha và quay về sống bên anh trong thời gian này…
Em phải làm gì đây hả chị Tâm An, cuộc gọi đó lại khiến nỗi đau trong em bùng lên, dằn vặt em ngày đêm, làm thế nào để nỗi đau trong em tan biến hả chị?
(H.A, Quán Thánh, Hà Nội)
Mặc kệ những lời van xin của anh, em quyết chia tay là chia tay (ảnh minh họa)
Chị Tâm An trả lời:
Em gái thân mến!
Chị hiểu tâm trạng của em lúc này, khi cuộc sống hôn nhân đổ vỡ, em đau khổ và tuyệt vọng rất nhiều. Nhưng 4 năm cũng khiến em nguôi ngoai đi ít nhiều đúng không nào. Em đã tĩnh tâm và suy nghĩ ra được nhiều điều.
Vết thương lòng của em sẽ lành lại khi không còn hận thù. Giờ nhớ lại chuyện đó, em vẫn có thể khóc chứng tỏ em vẫn còn hận anh ấy. Hay nói một cách khác, em vẫn còn tình cảm với người đó.
Người ta nói: “Thương nhau lắm, cắn nhau đau”, yêu và hận chỉ cách nhau trong gang tấc.
Tất nhiên, chuyện xảy ra có lỗi lớn của anh ấy nhưng em không phải là người vô can. Em đã làm một việc mà một người vợ thông minh không bao giờ làm. Đó là quá tin ở bạn thân. Việc hàng ngày cô ấy đến nhà em chơi là việc không nên chút nào, em ạ…
Em nên nhớ, chồng lý tưởng không phải là thánh thần, chỉ một chút lửa gần rơm là có thể bén rồi. Chuyện cũ, chị cũng chỉ chia sẻ vài lời như vậy thôi!
Còn hiện giờ, anh ấy đang lâm bệnh, anh ấy cần em lúc này. Tim em đang đau chứng tỏ em vẫn còn tình cảm với anh ấy. Anh ấy mong chờ ở em một sự tha thứ. Em hãy quan tâm, dành thời gian thăm nom, chăm sóc chồng trong lúc này để anh ấy được thanh thản nhé em! Ngoài tình cảm, dù sao tình nghĩa của hai người vốn đã nặng sâu, hơn nữa trong lúc yếu đau, điều quan trọng nhất với anh chính là động lực tinh thần em ạ.
Biết đâu sự quan tâm của em sẽ khiến anh ấy vững tâm và khỏi bệnh. Nếu được như thế, em cũng bớt đi phần nào khổ tâm. An tâm lên em nhé!
Chúc em hạnh phúc!
Theo afamily
Tính quá hóa... dại
Anh bạn thân của gia đình tôi là một trí thức, đã trải qua một lần đổ vỡ, bỗng một hôm tâm sự rằng bây giờ có tục huyền thì anh sẽ không lấy các cô tân thời xinh đẹp ở thành phố nữa, mà sẽ lấy... gái quê.Lấy một thôn nữ "không biết gì" chỉ biết lo lắng việc nhà hầu chồng kính chồng, chứ lấy vợ khôn quá đâm rắc rối lắm chuyện.
Vợ tôi nói: "Lại hội chứng đàn ông lười rồi. Cuộc đời đâu có cho ai được xả hơi đâu. Lúc nào cũng phải chiến đấu hết. Lúc còn trẻ chiến đấu học hành, thành đạt, lo chồng lo con, lo sức khỏe vẻ đẹp, đủ các thứ lo. Chỉ có đám đầu đất mới ngồi không yên ổn ở nhà, để chồng lao ra chiến đấu và cho mình thế là hạnh phúc". Cô ấy hùng hồn lên án.
Và vợ tôi kể ra câu chuyện một ông ở cơ quan cô ấy. Anh chàng này có tiền có nhà, sau khi ly dị vợ cũ thì một mình nuôi thằng con trai út. Thấy mệt bở hơi tai. Nghĩ mình có lỗi với con nên anh ra sức chiều chuộng nó. Cuối cùng là tạo ra một cậu ấm chỉ sống đời ảo. Nghĩa là nó lên mạng đến khuya, chơi game đến nỗi mặt mày xanh lè, không hứng thú gì chuyện học hành. Nó không hỗn hào cãi cọ gì, nhưng cứ ỳ ra đó, chẳng thể hiện gì. Chẳng chơi với ai, không mê đá banh với bạn bè. Lạ lắm.
Ngày xưa khi bố nó bằng chừng đó thì thôi suốt ngày không thấy ở nhà. Đi bắt cua bắt lươn, đi câu, bơi sông, hái trộm quả xanh, chọc chó nhà hàng xóm, cả đám con trai kéo nhau ra bãi đánh bi đánh đáo, đá banh. Người lúc nào cũng khét mùi nắng. Ăn đói, nên hay tụ tập nướng cá luộc khoai nghĩ ra bao nhiêu cách nướng. Lấy đất sét bọc con cá lại cho vào lửa đốt. Nấu cơm ống tre như bây giờ thiên hạ gọi là cơm lam, mua bộn tiền như đặc sản. Có biết đâu "người ta" đã ăn đã làm ra nó từ thuở lên 10. Không biết văn minh nhân loại thế là tiến hay lùi?
"Bây giờ trẻ con khổ quá!" - Anh chàng thay giọng. Ngày xưa kêu mình khổ, ăn đói mặc rách, thiếu thốn đủ thứ, làm gì có cả một cuốn tập giấy trắng đem ra vẽ lăng nhăng như bây giờ. Nghĩ về thời thơ ấu, có lúc anh đã nói: "Xưa mình khổ, không được học hành tử tế, sống hoang dã". Nay anh lại đem những chuyện hoang dã ấy ra so sánh với thằng con, rồi cho là mình sướng hơn, còn nó khổ quá! Khổ vì có quá nhiều băng đĩa, nhiều trò game quá, thiên hạ kêu ca nghiện ngập, có cả bệnh viện nước ngoài chữa bệnh nghiền game đó thôi!
Mệt mỏi quá, anh tính bây giờ kiếm một cô vợ nhà quê hiền lành bảo bọc lấy cha con mình. Chứ anh cảm thấy kiệt sức rồi. Đùng một cái, anh lấy cô... bán bún ở gần nhà. Là vì con anh khi lỡ bữa hay chạy ra đó ăn ghi nợ rồi bố ra thanh toán hằng tuần. Cô này sắc sảo tháo vát, có vẻ như nói gì thằng con anh cũng nghe.
Yên ổn một thời gian, lại thấy anh kêu ca: "Cô ấy đơn điệu quá ông ạ. Sinh hoạt kiểu gì đâu, đầu lúc nào cũng như cái máy tính xoay tiền. Mà tôi có khiến cô ấy đi kiếm tiền đâu. Nhưng xoay ra tiền là bản chất của cô ấy rồi hay sao ông ạ". Tôi nói: "Được cái này phải mất cái kia, ông muốn người ta tháo vát hầu hạ cha con ông thì thôi cái chuyện thông minh học thức, không bao giờ quan tâm chuyện tâm tình viển vông. Chứ ông đòi lấy một bà rành thời sự quốc tế, phân tích chính trị chính em thì làm sao đòi bả nấu ăn ngon, chịu ngu hơn mình, chỉ ở nhà quẩn quanh nội trợ? Trời có cho ai tất cả bao giờ?".
Anh ta cãi: "Ông thấy không, xã hội Tây họ văn minh, vợ người ta vừa đẹp vừa thông minh vừa ăn diện vừa ở nhà lo chồng con mà đâu có lép vế đâu. Vẫn làm bạn của chồng được. Chứ đâu có là con ở. Đâu có làm ôsin, mà có vợ đàng hoàng. Bà xã tôi nói: "Quê hay tỉnh không là vấn đề đâu ông ơi. Mà là văn hóa. Vợ Tây ở nhà chăm con nhưng họ đâu có ngu. Toàn bác sĩ, kỹ sư, chuyên gia, nếu không cũng là những người giỏi giang trong xã hội, do điều kiện gì đó mà họ tạm ở nhà một thời gian nuôi con, chứ họ đâu có thất học. Họ cũng chẳng kém cạnh về lương bổng, các chế độ xã hội, cho nên họ đâu có bị bạo hành nhiều như xứ kém phát triển".
Thì ra là ông bạn tính nhầm khi "xả hơi". Tưởng thoát cái rắc rối phức tạp, đòi hỏi cao của thành phố để tìm gái quê yên lành. Ngờ đâu là cái phải có không phải là quê hay tỉnh, mà là văn hóa mới chết! Mà đã có văn hóa, đâu ai chịu ngu?
Tính quá, hóa ra mình... dại thì có. Làm gì có chuyện xả hơi. Thiếu gì anh chàng có vợ ở nhà chu toàn, lại còn muốn một cô bồ thông minh làm bạn, biết trò chuyện, biết làm đẹp, biết sát cánh giúp đỡ giải quyết khủng hoảng một cách chuyên nghiệp, và nếu đẻ con, sẽ biết đẻ con thông minh...
Theo afamily
Đùng đùng phá thai vì... giận chồng Không ít cái thai bị phá bỏ chẳng phải vì có dị tật hay do xuất hiện vào thời điểm bố mẹ chưa cưới nhau hoặc chưa đủ điều kiện nuôi dưỡng, mà chỉ vì bà mẹ giận người đàn ông của mình. Vì hận chồng mà "giết con" Hoàn đón nhận tin mình có bầu và tin chồng ngoại tình gần như...