Chồng lưu tên tôi là ‘ca-ve’ trong danh bạ điện thoại, đến khi biết được sự thật tôi…
Tôi rụng rời chân tay nhìn màn hình điện thoại của chồng sáng tên của mình, tôi chẳng thể ngờ, người chồng tôi hết mực tôn trọng lại có thể lưu tên tôi như thế.
(Ảnh minh hoạ).
Tôi và chồng yêu nhau 1 năm thì kết hôn. Tính đến nay cũng đã có 3 năm hôn nhân cùng một cậu nhóc khá kháu khỉnh.
Cuộc sống vợ chồng đôi lúc cũng khó tránh khỏi những bất đồng, cãi vã nhưng đều thẳng thắn chia sẻ, giải quyết. Anh ấy làm việc gì cũng chu đáo, vẹn toàn và rất được lòng mọi người nên tôi cực kỳ nể trọng anh.
Nhất là sau vụ bố tôi có bồ nhí bên ngoài, nhờ có anh quân sư mà gia đình tôi mới trở lại bình ổn.
Ngày trước khi yêu nhau, anh luôn nói với tôi rằng, nếu một trong hai người có ai khác thì nhất định phải nói cho người kia chứ đừng im im để họ tự phát hiện, lúc đó sự tôn trọng dành cho nhau không còn. Tôi không phải mẫu phụ nữ lăng nhăng nên ngày đó rất mạnh miệng rằng “chỉ có đàn ông các anh mới thèm phở bên ngoài chứ phụ nữ chúng em ít lắm. Chỉ cần anh yêu thương em, không bỏ em thì nhất định em sẽ bám anh cả đời”.
Video đang HOT
Có lẽ sau câu nói đó mà chúng tôi nên duyên vợ chồng nhưng chẳng thể ngờ, một lần tình cờ tìm gọi vào số chồng nhưng anh đi làm quên ở nhà tôi mới biết chồng lưu tên mình trong điện thoại là “ca-ve”.
Trước đó, cả tôi và anh đều rất tôn trọng riêng tư của nhau thế nên lúc nhìn danh bạ hiển thị số tôi sốc nặng. Tối đó tôi tức tối nói chuyện với anh. Anh im lặng bỏ đi mặc tôi gào khóc. Vợ chồng tôi chiến tranh lạnh một tuần. Tôi vì không muốn không khí gia đình mãi ảm đạm nên đã chủ động gạn hỏi trước. Và rồi anh cũng nói.
Anh bảo không tự dưng mà anh lưu tên tôi là như thế. Cách đây 1 năm, trong một lần đi liên hoan cùng công ty dịp tất niên chồng tôi thấy tôi và một người đàn ông lạ đi vào khách sạn.
Anh đã im lặng không nói gì nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng khinh bỉ tôi và cũng từ đó, anh đổi tên tôi thành như vậy trong danh bạ để nhắc nhở vết nhơ của tôi. Nhưng vì thương thằng nhóc con tôi còn quá nhỏ nên anh nín nhịn.
Tôi chết lặng, 1 năm trước, chồng tôi quá tập trung cho công việc, anh đi công tác liên miên, tôi một mình ba đầu sáu tay lo hết mọi chuyện. Áp lực, cô đơn tôi trót dại với một tay đồng nghiệp trẻ nhưng đó là lần đầu tiên và cũng là duy nhất. Sau đó tôi đã rất hối hận và không bao giờ có lần 2. Thật chẳng ngờ lại bị chồng nhìn thấy.
Có lẽ vì thế mà gần 1 năm gần đây, vợ chồng tôi gần như không chung đụng chăn gối, chúng tôi ngủ cùng nhau mà như hai người xa lạ. Chồng tôi đi làm về chỉ chơi với con. Trừ những việc cần thiết còn lại anh chẳng bao giờ nói chuyện với tôi.
Tôi thừa hiểu mình đã khiến chồng chịu đựng đến mức nào. Nhưng cũng trách anh đã không nói với tôi thậm chí còn lưu tên tôi như vậy khiến lòng tự trọng của tôi cực kỳ tổn thương. Tôi thú nhận tất cả nhưng anh vẫn nói rằng, đó là thứ cả đời này anh không quên được.
Anh sẽ không ly hôn nhưng để anh tôn trọng tôi thì sẽ không còn nữa. Tôi chẳng biết nên làm sao với cuộc hôn nhân của mình nữa. Chẳng lẽ tôi quay đầu sửa sai cũng không được tha thứ ư?….
Theo Phunutoday
Người yêu nghèo như vậy, bỏ là đúng!
Tôi quyết định bỏ người yêu, lên xe hoa với người đàn ông giàu có ấy. Người ta chỉ trích tôi ham giàu nhưng nào ai biết được người yêu tôi không mua nổi một món quà chứ chưa nói đến tương lai...
Kể từ sau cái ngày tôi lên xe hoa, bước chân vào ngồi nhà giàu sang là bao nhiêu lời thị phi, tiếng chửi mắng văng vẳng bên tai. Ngày nào cũng vậy, nếu không phải chục cuộc gọi nhỡ thì cũng là dăm bảy cái facebook ảo nhắn tin "nhục mạ" tôi.
Tôi và anh yêu nhau 7 năm thì tôi quyết định chia tay, dừng mọi tình cảm, cắt đứt liên lạc với anh và lên xe hoa với một người đàn ông giàu có khác trong chớp mắt. Tôi thừa nhận bản thân còn nhiều tình cảm với anh, còn yêu, còn yêu anh da diết... thế những suốt 7 năm sống vất vưởng, khổ sở, không có tương lai với anh khiến tôi mệt mỏi và không còn hơi sức đâu để bám trụ cuộc sống như vậy nữa.
Anh là người đàn ông hiền lành nhưng nhút nhát, không có can đảm, không có ý chí làm giàu, sống an phận nên chỉ một mình tôi cố gắng thôi là không đủ. Những năm đầu yêu nhau tôi vẫn tin chỉ cần hai người thật lòng yêu, chỉ cần người đàn ông mình yêu hiền lành, chất phác là được. Nhưng càng về sau này những mâu thuẫn giữa hai người chúng tôi lại thường xuyên xảy ra.
Thậm chí đến một chiếc váy tôi thích, hay một đôi giày anh cũng không thể tặng. Trong khi, bạn bè, bao nhiêu người con gái khác có vô vàn cơ hội để từ chối những món quà từ người yêu, từ những người đàn ông khác. Tôi cũng là con gái, cũng muốn được một lần bước chân vào những nhà hàng sang trọng, muốn được một lần đi du lịch xa, được ở khách sạn... nhưng nếu vẫn cứ tiếp tục sống với anh thì tất cả đó mãi chỉ là những giấc mơ không có thực.
Ảnh minh họa.
Sau này khi tôi xin vào làm lễ tân trong khách sạn, được mặc những bộ đồng phục bắt mắt tôi mới nhận ra bản thân mình không thua kém gì những cô nàng xinh đẹp khác. Làm việc ở đó gần 2 tháng tôi quen một người đàn ông, anh ta "say" tôi, thường xuyên tặng tôi những món quà đắt tiền, đưa tôi đến những nhà hàng sang trọng. Giấc mơ bao năm qua bỗng trở thành hiện thực. Những ngày đó tôi như sống trong mộng.
Thế nhưng, cảm giác tội lỗi như choán ngợp lấy tôi, tất cả những món quà tôi nhận từ người đàn ông đó tôi chỉ dám dùng khi đi với anh ta, sau đó lại đem cất gọn trong tủ đồ khách sạn, chứ không dám mang về nhà sợ người yêu sẽ sinh nghi. Những buổi đi chơi với anh ta tôi đều lấy lý do tăng ca, trực đêm.
Dần dần những buổi hẹn hò với tình mới tăng lên, và sự áy náy trong lòng tôi cũng "chai" dần. Thậm chí khi bị người yêu phát hiện tôi còn công khai, mặc cho anh van nài tình yêu ở tôi nhưng tôi vẫn quyết định chia tay và dọn ra khỏi nhà.
Hơn 1 tháng sau tôi lên xe hoa với người đàn ông giàu có hơn tôi gần 20 tuổi ấy. Kể từ ngày bất chấp tất cả để làm dâu nhà giàu tôi bị nhiều bạn bè "tẩy chay", nhiều người mỉa mai nói tôi &'tham phú phụ bần', thậm chí còn thường xuyên nhắn tin, dùng những lời lẽ cay nghiệt để xúc phạm tôi. Họ nói tôi bán thân nuôi miệng.
Thế nhưng liệu có ai đã chịu đứng vào địa vị của tôi để nghĩ cho tôi chưa? Đã 7 năm, 7 năm trôi qua tôi đã chờ đợi ở người yêu mình một sự chắc chắn, một tương lai tươi sáng hơn nhưng cuối cùng thì được gì, vẫn là căn phòng trọ chật hẹp, một chiếc xe cũ kỹ thường xuyên chết máy. Làm sao tôi có thể mãi mù quáng tin vào một tình yêu không có tương lai ấy.
Nếu cứ yêu, nếu kết hôn với người đàn ông nhu nhược, đến bản thân anh ta còn không lo được cho mình thì làm sao có thể lo cho tôi, cho con cái sau này. Tôi cũng chỉ vì bản thân, vì các con sau này mà làm như vậy. Thử hỏi những người đang chửi rủa, những người đang rè bỉu, khinh bỉ tôi ấy sẽ làm gì nếu ở trong trường hợp của tôi?
Mỹ Phượng
Hóa ra mâm cơm tối đó không phải chồng dành cho tôi! Và điều tôi không mong đợi nhất đã đến đúng vào ngày sinh nhật của mình. Chồng hơn tôi 7 tuổi, anh là mối tình đầu của tôi, nhưng tôi không phải là mối tình đầu của anh, điều đó tôi hiểu. Một người đàn ông với gương mặt nam tính, rắn rỏi như anh chắc phải không ít cô "xin chết". Anh...